Chương 11: Một lần nữa hi vọng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng tải tại Facebook và Wattpad, những nơi khác đều là re-up không xin phép.

*****

Leo

.

Leo cảm thấy điều gì đó không ổn. Sao giường lại trở nên êm ái, ấm áp và thoải mái quá vậy? Chiếc giường của em vẫn luôn cứng cáp và chiếc chăn mỏng dính tới mức em phải ôm chân quản gia ăn vạ để có thêm vài cái mỏng khác. Em chưa từng có cảm giác dễ chịu như này cả. Nhưng sự dễ chịu này không khiến em nghĩ mình đang an toàn.

Đôi tay Leo đang bị trói chặt bằng dây thừng. Em có thể nhận thấy điều đó. Leo mím môi, cố gắng lật người sang bên phải để xem xét tình hình. Căn phòng này nhìn rất sang trọng và gọn gàng, rộng rãi, có vẻ đây là phòng dành cho quý tộc. May mắn là không có ai ở trong phòng. Em phải tranh thủ thời gian này để trốn ra khỏi đây.

Leo cố gắng điều chỉnh sao cho bàn tay em chạm vào chiếc túi nhỏ gần hông. Em luồn tay vào, người rướn lên để lấy thứ đồ trong túi ra. Một con dao chuôi gỗ rơi ra khỏi túi. Em vội vàng cầm nó lên và bắt đầu cắt đứt sợi dây. Vài phút sau, Leo đã thoát khỏi dây thừng. Em thở phào nhẹ nhõm. Em rất sợ khi cầm con dao, vì lỡ như ai đó yểm loại phép thuật mã khóa thì thôi tiêu đời!

Leo định bước xuống giường, nhưng tiếng "Cạch" vang lên từ cánh cửa đã thu hút sự chú ý của em. Một người đàn ông bước vào, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng thật khó chịu. Em hoảng hốt nhìn gương mặt của người đó. Là Nam tước Zacharie Diapert! Sao ngài ấy lại ở đây? Chẳng lẽ căn phòng này là của ngài? Leo cuống cuồng, toan nhảy xuống khỏi giường thì bị một bàn tay nắm chặt lại.

"Con 'hàng' này ngon phết nhỉ..." Hắn lẩm bẩm đủ to để em nghe thấy. Đến giờ em mới hiểu toàn bộ sự việc. Hóa ra, bằng cách nào đó họ đã mang em vào đây, trói tay em lại để em chỉ có thể nằm im trên giường, để hắn dễ dàng "hành động". Leo sợ hãi đến mức không dám nhìn Zacharie, điều đó càng khiến hắn hứng thú với em hơn. Hắn đẩy em xuống giường, tay trái giữ chặt vai, tay phải nắm lấy quần áo chuẩn bị xé toạc nó ra. Nhưng Leo vì quá hoảng sợ và cuống quýt nên lỡ làm một điều dại dột.

Em đá vào "của quý" của hắn ta.

"Á!" Zacharie hét lên trong đau đớn. Leo vội vàng ngồi dậy, nhảy xuống giường và kéo rèm cửa ra. Chỉ cần mở cánh cửa ban công là em sẽ an toàn! Tuy nhiên, mọi chuyện không dễ dàng như thế. Zacharie nhịn đau, hắn tức giận chạy đến chỗ em, vồ vập em như đang bắt con mồi. Một tên cầm thú săn đuổi một con thỏ trắng, cảnh tượng thú vị mà chỉ có một khán giả ngồi xem.

Ở cây cổ thụ gần đó, Freya Archibald đang nhắm một bên mắt để ngắm bắn. Cây nỏ trên tay cô là thứ vũ khí cô sử dụng thành thạo nhất, và đây là món quà từ người chồng yêu quý. Freya muốn đánh nhanh thắng nhanh nhưng không thể vì cô sợ làm Leo bị thương. Nhưng cô sẽ cố gắng nhắm bắn vì Leo đã tốn công kéo rèm cho cô mà.

Trong phòng, Leo vẫn đang chơi trốn tìm với Zacharie. Em luôn chọn những chỗ nằm ở điểm mù của Freya, còn đối diện là Zacharie sẽ đứng gần chỗ rèm cửa. Tuy nhiên, để duy trì chỗ đứng này trong một khoảng thời gian không phải dễ dàng vì tên kia sớm bị dục vọng che mù con mắt rồi. Hắn gào lên, tay cứ quơ quơ ra đằng trước như muốn hù dọa, toàn thân to lớn lao về phía em. Leo rất sợ hãi khi nhìn bộ dạng "hóa thú" của hắn nhưng em đã tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh. Một sơ suất nhỏ sẽ khiến em hối hận cả đời. Tính mạng của em phụ thuộc vào mũi tên được bắn từ chiếc nỏ.

Choang! Những tấm kính từ cánh cửa vỡ toang, mảnh kính bay lên không trung và sau đó văng tung tóe trên sàn nhà. Leo đưa tay bịt chặt hai tai để không nghe phải tiếng động cực kì chói tai này. Em đứng im bất động để tránh bản thân bị thương. Em từ từ ngẩng mặt lên nhìn. Zacharie đã nằm vật ra đất từ bao giờ. Ngón tay hắn vẫn còn run run, miệng thì mở to. Máu đỏ từ đầu chảy ra lênh láng, nhuộm một phần sàn nhà thành màu đỏ thẫm. Em cẩn thận lại gần hắn ta. Em không sợ máu, càng không sợ người chết, bởi hồi còn ở với bố em đã nhìn thấy người chết rất nhiều. Em chỉ rùng mình trước những kẻ xấu xa, suy nghĩ bằng thân dưới và coi phụ nữ như cỏ rác.

Bịch! Freya đu cây, đáp đất an toàn xuống ban công. Cô đi vào bên trong, thấy thi thể Zacharie thì mỉm cười vui vẻ. Cô quay sang nhìn Leo, và Leo cũng nhìn cô. Hai người cùng phe nhìn nhau. Sau đó, em nở nụ cười rạng rỡ. Em biết, người đối diện em là người tốt, cô ấy đến đây để cứu rỗi cuộc đời em. Từ khi sinh ra đến giờ, lâu lắm rồi em mới cười thật tươi như thế này. Dù Leo cực kì hạnh phúc nhưng đôi mắt lại trái ngược. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Em nhào vào ôm lấy Freya, nằm trong lòng cô mà khóc. Em khóc, khóc cho chính mình, khóc cho sự xui xẻo của quá khứ và may mắn của hiện tại. Em biết mình đang vui, nhưng em không thể kìm được nước mắt.

Freya vỗ nhẹ lưng em thay cho lời an ủi. Cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Ở đây quá lâu sẽ để lại dấu vết, và cô cũng chẳng thích mang đống phiền phức vào người. Cô liếc nhìn Zacharie lần cuối. Cái chết này quá nhẹ nhàng và chóng vánh so với tội ác mà hắn gây ra. Nhưng dù sao thì hắn không còn mạng để làm những điều xấu xa đó nữa.

Zacharie Diapert không thể nào tránh khỏi cái chết. Nếu như hôm nay cô không giết hắn thì sớm muộn gì người em trai của Nam tước đương thời - Joseph Diapert sẽ động thủ. Vì nếu như Zacharie mất mà chưa có con nối dõi thì tước vị này chắc chắn thuộc về Joseph.

Freya ôm chặt Leo nhảy bật lên cành cây. Nhắc tới Joseph, cô lại nhớ cuộc trò chuyện vài giờ trước. Thực ra đây là một cuộc giao dịch có lợi cho cả đôi bên, nhưng lợi về cô nhiều hơn.

"Ồ, xin chào vị khách đặc biệt! Điều gì khiến cô lặn lội đường xa đến đây vậy?" Joseph đích thân đón tiếp Freya trong thư phòng. Khi đó trời đã nhá nhem tối.

"Cũng không hẳn là xa." Freya nhấp một hụm trà. Đáng ra cô có thể đi vào dinh thự bằng cửa chính, nhưng cô nghi ngờ tai mắt của Ashil ở khắp nơi nên cô đành gửi thư trước, và cải trang thành một góa phụ cầu sự giúp đỡ. Joseph vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ trên môi, điều đó khiến cô buồn nôn. Đồ giả tạo!

Cô nói tiếp: "Tôi đến đây để làm một cuộc giao dịch với ngài."

Joseph nhướng mày. Ông ta biết rõ đối diện ông chính là "tội phạm" khét tiếng thế giới. Và tên "tội phạm" này lại muốn trao đổi với ông.

Một cuộc giao dịch mà ông đã mong ngóng nó từ rất lâu rồi! Joseph không nhịn được sung sướng nên bật cười thật lớn. Nhưng ngay lập tức, thấy mình hơi bất lịch sự nên ông nhanh chóng quay về chủ đề chính:

"Tôi không nghĩ cô lại có thể đưa ra lời trao đổi thế này. Hừm... Cô có chắc chắn rằng tước vị Nam tước sẽ là của tôi không?" Joseph hỏi lại.

Freya không nói gì, cô chỉ cười rồi gật đầu. Điều này càng khiến ông ta vui mừng hơn nữa. Trên mặt ông ta biểu lộ rõ sự phấn khích tột độ. Freya liếc nhìn biểu cảm của Joseph. Cô biết ngay mà, kiểu gì cũng giao dịch thành công. Chẳng qua cô tới đây là muốn xem ông ta phản ứng như nào thôi.

"Nào, vậy yêu cầu của cô là gì đây?" Joseph ngả người, lưng tựa vào sofa.

"Đây là một yêu cầu cho tương lai. Liệu ông có thể đáp ứng chứ?"

Joseph "Ồ" lên. Một yêu cầu nhưng là cho tương lai ư? Thật tò mò làm sao!

"Tương lai đó không xa lắm đâu, chỉ vài năm nữa thôi. Ít nhất thì tôi mong ông vẫn giữ nổi tước vị Nam tước đến khi đó." Freya nở nụ cười châm biếm: "Tôi cần ông bảo vệ và hậu thuẫn cô gái tên Lysandra Jocelyn, nhưng chỉ khi con bé xuất hiện thì ông mới được hành động."

Joseph gật đầu. Tuy nhiên cái gật đầu này biểu lộ rõ sự bất ngờ. Freya Archibald, một người đàn bà không rõ lai lịch, dù chưa đến ba mươi tuổi nhưng đầu óc của cô ta thật sự đáng kinh ngạc, và đáng gờm. Hôm nay cô ta mang đến cho ông nhiều điều ông chẳng ngờ tới, ông cực kì ngạc nhiên. Nhưng đối tác như này thì ông rất hài lòng, hứng thú.

"Vậy là hiện tại, cô bé đó chưa xuất hiện? Hay nói cách khác là chưa thay đổi sang thân phận đó?" Joseph gõ lạch cạch xuống bàn.

"Câu trả lời là vế sau." Freya đứng dậy, khoác áo choàng màu đen lên người, chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi rời khỏi dinh thự, cô quay sang nhắc nhở Joseph lần cuối: "Tôi mong ông giữ đúng lời hứa. Tôi đã từng giết người và sẵn sàng giết người. Nên nếu ông định rút lui và phản bội tôi thì đừng trách tại sao mình chết quá sớm."

Ông ta gật đầu lia lia. Ngay sau khi Freya rời đi, ông ta ngồi phịch xuống sofa thở phào nhẹ nhõm. May mắn đã mỉm cười với ông, ông phải nắm nó thật chặt!

Kết thúc hồi tưởng, Freya nhìn sang Leo đang nằm ngủ ngon trong vòng tay của mình. Cô không ngại mọi thử thách, dù nó nguy hiểm đến cỡ nào thì vì cô, vì tương lai của cô, của tất cả mọi người và cũng vì trách nhiệm, cô không được bước nhầm. Dù chỉ một bước cũng không.

Trong lòng Freya dấy lên những cảm xúc khó tả. Cô ôm chặt lấy Leo.

Về đến nhà thì mặt trời đã ló rạng khỏi rừng cây um tùm. Freya với tấm thân nặng nề mở cửa nhà. Đôi tay cô mỏi mệt, rã rời đến mức cứ như chẳng còn tí sức lực nào để ôm Leo nữa. Cô bế em vào một căn phòng, đặt em xuống giường. Cô cởi bỏ áo khoác, chỉnh tư thế cho Leo rồi kéo chăn lên, đắp cho em. Bảy giờ ba mươi sáng, và có vẻ bọn trẻ đang ngủ. Freya vươn vai, tập vài bài thể dục. Tiếng xương kêu răng rắc nghe khá vui tai. Sau đó cô đi vào căn phòng bên cạnh.

"Dậy nào các con!" Freya mở toang cửa phòng ngủ. Một, hai, ba, bốn đứa con gái nằm ngủ ngon lành cành đào trên giường. Xem nào... Aries nằm sát mép giường, cái chân phải gần như chạm vào sàn nhà. Taurus tranh thủ ôm chặt Aries như ôm gấu bông. Gemini với tướng ngủ "thiếu nữ" suýt thì đá Cancer xuống giường. Còn Cancer, cô bé xui xẻo nhất đám vừa tỉnh cơn mê cùng cái mặt không thể uất ức hơn. Con bé mếu máo ôm eo Freya, tay cứ chỉ chỉ Gemini tố cáo đứa bạn.

"Con đi đánh răng đi, xong vào làm loạn với dì." Freya cười cười véo nhẹ hai bên má bánh bao của Cancer.

Nghe vậy, Cancer hớn hở hẳn ra. Mỗi sáng sớm, chuyện đầu tiên con bé rất thích làm chính là gọi ba đứa giặc giời kia dậy. Vì khi đó em có thể vẽ bậy lên mặt chúng nó, véo má, giật tóc, banh mắt, bóp mũi,... Ui bao trò!

Cancer vội vã chạy vào nhà vệ sinh, Freya xắn tay áo chuẩn bị bữa sáng, còn Leo - cục vàng nhỏ bé đang nằm ngủ ngon giấc trong chiếc chăn bông ấm áp. Ngày đầu tiên ở ngôi nhà mới an lành như thế đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net