Chương 12: Ars Blanche

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã lên cao, chiếu sáng mọi cảnh vật. Ánh nắng chảy dài trên từng mái nhà, nhảy xuống đường đi và phủ vàng cả con đường. Cơn gió mùa hè nhẹ nhàng vụt qua thị trấn, lướt nhanh qua từng kẽ lá, tạo ra tiếng rì rào to nhỏ như cùng nhau chuyện trò. Cây cối đung đưa trong nắng, hệt như một kẻ mới học điệu nhảy của trẻ con, khờ khạo và đáng yêu. Trời hôm nay quang đãng, không có mây càng khiến bầu trời vốn tưởng bị bao phủ bởi những chiếc kẹo bông gòn khổng lồ, nào ngờ lại rộng lớn, bát ngát đến thế. Giữa tháng Tám, không khí có vẻ hơi nóng từ gió mùa tây nam thổi từ biển vào đất liền.

Một buổi trưa nóng bức trong số ba mươi mốt ngày của tháng Tám, chưa bao giờ Leo cảm thấy oi ả đến vậy. Sau buổi đêm hôm qua vật lộn quên nghỉ, mãi em mới được ngủ một giấc ngon lành mà không ai làm phiền. Nhưng giờ thì có lẽ nên gạt suy nghĩ đó đi rồi. Leo ngỏm dậy, mắt nhắm mắt mở hướng về phía cửa sổ đang mở toang cả hai cánh. Chiếc rèm mỏng khẽ đung đưa trong gió. Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng qua cửa sổ, in hẳn một mảng vàng tươi lên chiếc giường trắng tinh của Leo. Phải, chính nó! Chính vì những tia nắng này mà giấc ngủ của em bị phá hỏng! Bởi khi em ngủ, chúng chiếu luôn vào mặt em! Leo bực bội bước xuống giường, đôi chân giậm bình bịch xuống sàn nhà. Em nhón chân, rướn người, hai tay vươn ra đằng trước đóng sầm cánh cửa lại. Em quay trở về chiếc giường êm ái, chỉnh cho mình tư thế thoải mái nhất để chuẩn bị làm thêm giấc nữa. Nhưng ngay khi em nhắm mắt, cửa ra vào kêu lên ken két.

Leo bấu chặt cái chăn, miệng thì nghiến răng, mặt thì giật giật như cả cơn thịnh nộ hội tụ hết vào người em. Em bật dậy ngay lập tức, đôi mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động. Ấy vậy mà chưa kịp cất lên câu nào thì cái miệng nhỏ đã mím lại, nín bặt.

Em suýt thì quên mất rằng bản thân đang ngủ ở nhà người ta.

Một bạn gái bước vào trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác của Leo, đến mức em còn tưởng tượng ra vở kịch bắt cóc gái nhà lành, nhưng em nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và tự nhủ rằng: "Không được suy diễn linh tinh!". Bạn ấy chậm rãi bước vào phòng, trên tay là bát ô tô bốc hơi nghi ngút. Trùng hợp thay, lúc này Leo cũng đang cảm thấy đói. Chiếc bụng của em biểu tình dữ dội khi em nhìn vào bên trong chiếc bát. Là cháo thịt bằm!

"Em cứ gọi chị là Cancer nhé." Nở nụ cười thật tươi bày tỏ sự thân thiện, Cancer chỉ về cái bát: "Đây là cháo do dì Freya nấu, rất bổ dưỡng. Em vừa vật lộn trong đêm dài, còn không được ăn sáng nên phải ăn hết chỗ này đấy!". Nói xong, em đưa bát cháo cho Leo đang bày cái bản mặt cực kì thèm thuồng.

Mùi hương thơm phức xông thẳng vào mũi, Leo hít một hơi thật sâu. Hà, thơm quá! Càng ngửi em càng thấy đói. Bề mặt cháo được trang trí rất đẹp mắt, y như sản phẩm quảng cáo trên bao bì thực phẩm. Leo xúc một thìa cháo, đưa vào miệng. Tuyệt vời! Vị thơm của trứng gà, vị giòn giọt tự nhiên của cà rốt, vị bùi của khoai tây và nấm rơm cùng với cháo trắng nhuyễn mịn: một sự kết hợp không thể hoàn hảo hơn! Em ăn liên tục mấy thìa luôn. Cancer ngồi cạnh thấy vậy thì chỉ cười chứ không nói gì.

Mãi đến khi Leo ăn xong thì em mới bảo con bé đến phòng của Freya trước, còn mình thì đi rửa bát. Nhưng có vẻ Cancer quên mất Leo là người mới, và em ấy chẳng biết phòng của Freya ở đâu cả. Leo bước ra khỏi phòng, em đứng yên bất động ở hành lang. Em khoanh tay lên lan can, cằm tựa vào tay, đôi mắt đảo trái phải liên tục để ngắm nhìn tất thảy trong dinh thự này. Đây là một tòa nhà cao ba tầng và cực kì rộng lớn. Chỉ tính riêng căn phòng vừa nãy mà Leo ngủ đã là phòng dành cho bốn người, bởi trong đó có chiếc giường đôi hai tầng. Trên cùng là mái vòm được làm bằng những tấm kính trong suốt, khi trời mưa hẳn sẽ tạo ra hình ảnh thú vị lắm. Leo nhìn về hành lang phía bên kia, nhưng tầm nhìn bị chắn bởi thứ ánh sáng màu trắng. Đó là một chiếc đèn chùm! Ở dinh thự nhà Diapert, em từng nhìn thấy đèn chùm nhưng nó không lung linh, sang trọng bằng cái này. Em cứ ngắm nó mãi không thôi, đến cả khi Cancer quay lại gọi em thì mãi Leo mới nghe thấy và giật mình trả lời.

"Chúng ta đi thôi, dì Freya đang chờ đó." Cancer vội vàng kéo tay em đi.

Leo tưởng rằng phòng của Freya nằm ở tầng ba, nhưng hóa ra em đã lầm. Ai ngờ, phòng làm việc lại nằm đối diện với phòng ngủ, tức là ở hành lang bên kia. Chỉ cần đi gần nửa vòng là đã đến nơi rồi. Cancer chuẩn bị mở cửa thì em giữ chặt lấy vạt áo của con bé: "Em sợ..."

Cancer quay ra trấn an: "Không có gì phải sợ cả, dì ấy khác so với những gì em tưởng tượng nhiều."

Cạch, cửa mở, và những người đang có mặt trong phòng làm việc của Freya đều cùng nhau quay đầu về phía hai đứa trẻ.

"Con xin lỗi vì đã đến muộn, tại Leo ăn lâu quá." Cancer nhanh chóng giải thích.

"Không sao, dì cố tình nấu nhiều mà." Freya nở nụ cười.

Cancer kéo Leo ổn định chỗ ngồi trên chiếc ghế sofa còn bỏ trống. Đối diện em là một cô bạn tóc màu hạt dẻ, màu cô bạn tóc xanh navy và một cô bạn khác tóc vàng. Còn Freya thì ngồi ở chiếc ghế bên trái em.

"Xin tự giới thiệu với em, chị là Taurus." Cô gái tóc xanh navy chỉ tay vào bản thân mình. "Còn bên trái chị là Gemini, cái đứa mặt quạu này nè. Còn bên phải là Aries, cô bé đang khoanh tay nè. Cả ba bọn chị, thêm cả Cancer nữa, đều bảy tuổi hết nha."

Taurus vừa dứt lời, Aries lập tức quay sang liếc xéo một cái khiến nó rùng mình. Còn Gemini thì mặc kệ luôn, chẳng thèm bận tâm đến những lời giới thiệu đó.

Freya vỗ tay hai cái để gây sự chú ý: "Nào nào, hết giờ làm quen rồi. Chúng ta vào việc chính thôi."

"Những điều dì nói sau đây là những điều cơ bản mà các con cần nắm rõ vì dì chỉ nói một lần duy nhất, những lần sau khi các thành viên còn lại đến đây, các con có nhiệm vụ thuật lại tất cả điều dì nói hôm nay. Do đó, hôm nay các con phải nghe thật tập trung, cái gì không hiểu thì hỏi ngay, đừng để quá lâu dễ sinh bận lòng." Freya nhắc nhở năm đứa trẻ.

Đây là một dinh thự được xây ở thị trấn Radley. Radley là nơi duy nhất không có tuyết vào mùa đông ở Froster, nhưng tất nhiên trời vẫn lạnh khi đông đến. Đặt tên là Radley nghĩa là "thảo nguyên đỏ" vì vào mùa hè, ánh sáng mặt trời tỏa nắng khắp thị trấn tạo nên một màu cam hơi ngả đỏ.

Dinh thự được thiết kế dựa trên những ý tưởng và yêu cầu khắt khe của Freya. Ban đầu cô định lấy họ mình làm tên, nhưng sau khoảng thời gian suy nghĩ thì cô đã chọn cái tên "Ars Blanche". "Ar" là hai kí tự đầu của tên cô, "Blanche" là màu trắng, tức chỉ ánh sáng tỏa ra từ mặt trời có màu trắng, còn "s" là thêm vào cho âm điệu hay hơn.

"Chắc các con cũng lờ mờ đoán ra rằng ngoài chúng ta thì chẳng còn ai khác sống ở đây, kể cả quản gia và người hầu. Bởi đây là cuộc sống tự lập, các con phải tự làm mọi thứ." Freya nhấn mạnh từ "tự lập". "Các con hơn những đứa trẻ cùng chăng lứa khác ở chỗ thứ chảy trong người các con không chỉ là máu, mà còn là phép thuật. Dù mục đích và cách sử dụng có thể khác nhau, nhưng vì các con đặc biệt hơn chúng nó nên cũng không thể để các con trải nghiệm thứ cuộc sống bình thường nhàm chán của chúng nó được."

Taurus nghe đến đây thì bĩu môi. Một người năng động, yêu thích sự khám phá và tò mò như em khó có thể ngồi yên một chỗ để làm việc được. Gemini khẽ nghiêng đầu sang bên phải, có vẻ con bé không thích nghe những chuyện như thế này cho lắm. Còn Aries vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm túc từ nãy tới giờ. Cancer lại nhìn chằm chằm vào chiếc chén trên bàn, dù bên trong không có nước. Leo quan sát bốn người rồi rút ra kết luận: ngoài trừ Aries, không một ai tập trung lắng nghe cả!

"Leo. Leo?" Freya gọi tên làm em giật bắn mình.

"Dạ?"

"Con đã thức tỉnh chưa?"

Leo nghe xong thì đơ luôn: "Thức tỉnh gì ạ?"

"Thức tỉnh pháp thuật đó em." Cancer quay sang giải thích. Nhưng Leo vẫn lắc đầu không hiểu ý. Thức tỉnh pháp thuật là cái gì? Có ăn được không?

Freya thở dài. Cuối cùng, cô nói: "Cancer, nhiệm vụ của con trong mấy ngày này là phổ cập kiến thức cho Leo. Nếu khó quá có thể tìm Aries hỗ trợ."

"Vâng ạ." Cancer nhanh nhảu nhận nhiệm vụ. Còn Leo vẫn chưa thoát khỏi mớ bòng bong khi nãy.

o0o

Sau một tiếng, buổi họp kết thúc. Freya vẫn ở lại trong phòng làm việc còn nhóm Aries, Taurus, Gemini thì về phòng ngủ nghỉ ngơi, chỉ có Cancer dẫn Leo đi tham quan toàn bộ dinh thự.

"Ars Blanche rất rộng nhưng ít phòng nên em không sợ lạc đường đâu."

Cancer dắt Leo xuống tầng một. Ở đây có phòng tiếp khách, phòng ăn, phòng bếp, còn đại sảnh chiếm đến hai phần ba diện tích tầng một. Ở giữa còn có cầu thang đại sảnh rất to được làm bằng gỗ. Tầng hai có ba phòng ngủ lớn ở hàng lang bên trái cho mười hai chòm sao, mỗi phòng bốn người, chia theo độ tuổi. Hành lang bên phải là phòng ngủ và làm việc của Freya, một phòng khác là phòng họp nhưng phòng này chỉ dùng cho những dịp đặc biệt hoặc cần thiết mới dùng đến.

Có thể nói tầng ba chính là "thánh địa" của tri thức, khi mà Freya dành gần hai phần ba diện tích cho thư viện. Hàng loạt giá sách với đủ thể loại sách khác nhau, từ sách cho học tập nghiên cứu đến sách giải trí, sách tâm lí,... Leo như bị choáng ngợp trước sự đồ sộ của tri thức, đến mức em há cả miệng ra để bộc lộ vẻ bất ngờ. Ở dinh thự chính Diapert cũng có thư viện nhưng nó nhỏ hơn rất nhiều. Leo định bụng sẽ dành cả ngày hôm nay để đắm chìm trong sách vở. Tầng ba còn một phòng nữa là phòng thí nghiệm, chuyên để nghiên cứu vật lí, hóa học.

"Thực ra phòng này dành cho người khác, không phải chúng ta. Chẳng qua là người đó chưa đến đây thôi." Cancer giải thích cho Leo, rồi em chỉ lên trên. "Cái mái vòm này đặc biệt lắm, nếu em nghĩ nó chỉ có một lớp thì em sai rồi đó. Nó có hai lớp lận, nhưng lớp thứ hai hiện đang đóng nên em chỉ thấy mỗi lớp kính trong suốt thôi."

Cancer ghé tai thì thầm: "Lớp thứ hai đó đẹp lắm đấy nhé!"

Cả hai dắt tay nhau ra sân sau. Ở đây có hai lối đi, dù Leo muốn bên phải nhưng Cancer lại kéo em sang hướng bên trái. Điều này làm em thắc mắc: "Bên phải có gì mà chị không cho em xem vậy?"

"Em muốn đấu kiếm không? Hay bắn cung? Hay đánh nhau?"

"... Không ạ."

"Đó, những chuyện đó em không giỏi thì đừng ra, 'người ta' sẽ dọa em hú hồn luôn á! Chúng mình ra vườn ngắm cảnh còn thích hơn."

Lần này Leo không bị choáng ngợp bởi tri thức mà em ngạc nhiên bởi khu vườn. Đây là nhà kính, nhà kính siêu to khổng lồ! Mái nhà kính cũng là mái vòm nhưng không tròn bằng mái của dinh thự. Không gian ở đây rất rộng, đủ để trồng rau củ quả và hoa lá. Ở giữa còn có bàn ghế bằng đá và cái ô to để che nắng. Leo thấy thế thì hớn hở chạy ra ngồi. Xung quanh toàn là cỏ cây, mùi của thực vật luôn là một mùi hương nhè nhẹ nhưng cực kì đặc biệt, không chung đụng với bất cứ mùi nào khác. Đang mải mê chơi đùa với thiên nhiên, Leo suýt thì quên mất điều em thắc mắc từ đầu cuộc họp đến giờ:

"Chị ơi, nơi này là Froster thật ạ?"

"Ừ, sao thế em?"

"Nhưng mà hôm qua... em ở Apollo mà?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net