Chương 13: Mắt xích (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Virgo

.

Leng keng... Tiếng những mắt xích sắt va chạm vào nhau. Virgo từ từ mở mắt, khung cảnh quen thuộc lại đập vào mắt cô. Phòng giam tối om không một bóng người, một chiếc giường gỗ cũ kĩ, bộ bàn ghế gỗ lạnh lẽo, tủ quần áo lưa thưa vài ba bộ thay phiên mặc qua ngày, một cái giá sách với vài cuốn sách lẻ tẻ, và căn phòng vệ sinh nhỏ nằm ở góc phòng. Cô chậm chạp ngồi dậy, cái chân đau nhức từ mấy hôm nay vẫn chưa khỏi. Bước ra khỏi giường, bàn chân khẽ chạm xuống sàn nhà rồi bỗng nhiên rụt lại. Sàn nhà làm bằng gỗ, không có thảm lót nên lạnh ngắt, Virgo cũng không có dép để đi nên toàn phải lót nhiều lớp khăn giấy dưới chân cho đỡ lạnh, nhưng khăn giấy được cung cấp cũng không đủ để cô lót hằng ngày được. Thế nên muốn làm thứ gì đó, cô vẫn phải bước xuống nền nhà lạnh cóng cả chân và cố gắng chịu đựng khi cơn lạnh bắt đầu lan ra từ bàn chân đến đùi.

Virgo khó khăn bước đi, cô phải chống tay vào tường mới vào được nhà vệ sinh. Cái chân trái bị khóa bởi một chiếc vòng sắt nhỏ và gần như ôm trọn cổ chân. Do đó cổ chỗ ấy thường hay ngứa, thỉnh thoảng còn nổi mẩn đỏ cứ như dị ứng làm cô khó chịu cực kì. Tí nữa lại phải mở miệng năn nỉ với tên quản ngục vậy. Virgo chật vật cầm lấy dây xích kéo về phía mình. Dây xích dài ngoằng nối với một cái móc to ở trên tường là thứ khiến cô không thoải mái nhất vì mỗi khi di chuyển là phải chọn lối nào không làm căng dây, dù căn phòng chỉ vỏn vẹn hơn năm mét vuông. Có lẽ là do cách sắp xếp đồ đạc, nhưng cô bị cấm dịch chuyển bất cứ một món đồ vật nào trong đây, họ sợ rằng cô sẽ nhận cơ hội đó kiếm cho mình một lối để vượt ngục. Cho dù cô có xin xỏ gãy lưỡi hay thậm chí lấy cả cái chân đau của mình ra làm lí do thì tên quản ngục vẫn lắc đầu với câu cửa miệng muôn thuở: "Tôi nói không là không."

Virgo thở dài, cô bất lực quay trở lại giường ngủ sau khi vệ sinh cá nhân xong. Khoảng năm phút nữa, bữa ăn sáng sẽ được dọn lên. Đồ ăn nguội tanh nguội ngắt và thỉnh thoảng còn có mùi hôi hôi luôn làm cô buồn nôn. Virgo chưa bao giờ ăn hết bữa ăn dù là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, cô chỉ cần nói với quản ngục: "Tôi no rồi" và hắn ta sẽ vứt những thức ăn thừa còn lại trong khay. Nhưng chẳng lẽ cô không cảm thấy đói sao? Tất nhiên là có, tuy nhiên so với người bình thường thì khả năng chịu đựng của cô lớn hơn rất nhiều.

Virgo là trường hợp cực kì đặc biệt trong số những kẻ bị nhốt ở biệt giam này. Bởi nơi đây chính là nhà tù dưới lòng đất của Hoàng gia!

"Vivian Winifred, đến giờ ăn sáng rồi. Tôi vẫn mong cô ăn hết chỗ này đấy." Tên quản ngục mở khóa rồi đưa khay thức ăn cho cô.

"Tên tôi là Virgo, tôi đã nhắc cậu rồi mà." Virgo nhận lấy chiếc khay và đóng sầm cửa lại.

"Virgo, Virgo, sao cũng được, tôi chẳng quan tâm. Tấm biển ghi ngoài này đề tên 'Vivian Winifred' và tôi có trách nhiệm gọi đúng cái tên ấy. Dẫu sao thì tôi với cô chả thân thiết đến mức gọi nhau bằng tên khác." Tên quản ngục đáp lại với thái độ hờ hững.

Virgo cầm chiếc thìa nhôm và bắt đầu thưởng thức bữa sáng không mấy ngon lành. Hôm nay là ngày mười tháng Chín, những ngón tay trái gõ lạch cạch lên bàn gỗ. Cô có lời hẹn với một người rất đặc biệt, và người ấy sẽ đến vào đêm nay.

"Hừm, đáng mong chờ đấy." Cô nhăn nhó nuốt một miếng xuống bụng.

o0o

Đầu tháng Năm, tại dinh thự chính của Tử tước Winifred.

Ngòi bút được đưa lên rồi lại đưa xuống, chẳng mấy chốc mặt giấy đã chi chít chữ. Trước khi Virgo lật sang mặt kia, cô đọc lại nội dung một lần nữa để chắc chắn rằng không còn lỗi sai nào bị bỏ sót. Cô đặt bút xuống bàn, xoa xoa cổ tay phải. Từ nãy đến giờ cô mất hơn mười lăm phút cho một bức thư, điều này khiến cô rất khó chịu. Với người khó tính, cầu toàn như Virgo thì một lỗi chính tả thôi cũng đủ làm cô ngứa mắt. Do đó cô đã tốn kha khá thời gian chỉ để dành cho bức thư này.

Đây là bức thư gửi đến một nhân vật rất đặc biệt. Hiện bà ta đang nằm trong danh sách những kẻ gây nguy hiểm nhất cho Rafieldo, tiền thưởng lên đến tám mươi xu vàng, vượt xa kỉ lục trước đó của tội phạm khét tiếng Xavier Mathieu, bảy mươi xu vàng. Đáng tiếc là hắn ta đã bị đội quân Hoàng gia tóm gọn trong một cuộc trao đổi hàng hóa trái phép và nhận án phạt tử hình.

Freya Archibald hay còn được gọi với cái tên "Kẻ cứu rỗi", kẻ thù số một của Thái tử Ashil Athelstan - người mà chỉ vài năm nữa sẽ kế vị ngai vàng của Hoàng đế Rafieldo.

Virgo không quan tâm đến lí do vì sao hai người trở thành kẻ thù, cô chỉ chú ý đến hai món đồ Hoàng gia đang cất giữ tại biệt giam dưới lòng đất mà thôi. Hai món đồ ấy vốn thuộc về cô, cô cần lấy lại nó, nhưng Hoàng gia lại bảo vệ nghiêm ngặt cứ như nó là món đồ dưới quyền sở hữu của họ chứ không phải cô. Do vậy, một mình cô không thể mang về dễ dàng được, cô cần sự giúp đỡ, cô cần đồng minh. Và đồng minh ấy, không ai khác chính là Freya Archibald. Một sự phù hợp hoàn hảo!

Virgo biết rõ mình đang làm gì, đang nhờ vả ai, và cô tin chắc rằng bà ta sẽ đồng ý. Con mồi béo bở của bà ta chính là Ashil Athelstan, còn món đồ cô cần lấy lại chính là thứ giúp ích rất nhiều cho kế hoạch đánh chén bữa ăn ấy.

Một trăm năm trước xuất hiện một nhà khoa học chuyên nghiên cứu về cơ thể người. Đó là Virginia Winifred, nhà khoa học nữ nổi tiếng với thành tựu chế tạo loại thuốc độc kinh điển: Sorin và Selen. Hai loại thuốc này rất đặc biệt, đi cùng với nó là sự nguy hiểm mà không phải ai cũng có thể sở hữu. Sorin, loại chất lỏng màu đen có thể khiến tứ chi tê liệt, ảnh hưởng lớn đến cơ quan thần kinh. Nó nặng hơn bệnh liệt rất nhiều vì còn kèm theo cả những cơn đau toàn thân nữa. Selen có vẻ nhẹ hơn, dù bệnh nhân vẫn đi đứng bình thường nhưng thay vì liệt tứ chi thì trong khoảng thời gian nhất định, người bệnh phải chịu đựng cơn đau đầu như búa bổ, đau như chết đi sống lại, đến mức không dám nằm xuống giường vì càng nằm càng đau. Khi uống phải Selen, bệnh nhân phải chống chọi với đau đầu nên dễ bị mất ngủ. Ấy vậy mà kì lạ thay, hai thứ thuốc này lại là liều thuốc giải cho nhau: Sorin trị Selen, Selen trị Sorin. Mặc dù đến nay chưa đến hai mươi người dám thử uống nhưng theo bản báo cáo của Virginia gửi cho cấp trên thì đủ hiểu Sorin và Selen nguy hiểm đến cỡ nào.

Nhưng lạ lùng ở chỗ: sau khi Virginia biến mất không rõ lí do, Hoàng gia quyết định thu hồi hai vật phẩm đó lại và bảo mật ở nơi ít ai biết đến. Dân gian thường có câu "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" nên có thể đó là lí do Sorin và Selen được cất giữ ở biệt giam dưới lòng đất. Muốn lấy lại chúng thì chỉ còn cách duy nhất là để bản thân lao vào nơi nguy hiểm đó, khi ấy mới tận mắt chứng kiến toàn cảnh để lên kế hoạch "ăn trộm". Tất nhiên chuyện này vẫn có rủi ro. Virgo là một quý tộc, hơn nữa còn là Tử tước, việc một quý tộc lớn nằm trong các quan đại thần của nhà vua lại gây ra tội ác như bôi nhọ vào danh dự của Hoàng gia vậy. Nếu cô làm theo cách tiêu cực đó thì khó mà giữ nổi đường lui cho bản thân, vì khả năng cao sẽ dính án tù lâu dài hoặc nặng hơn là tử hình. Cô đành chuyển sang cách khác, nhưng cách này dù có lối thoát nhưng khi thoát ra lại khó khăn hơn.

Cô định lấy mình làm mồi nhử.

Bao lâu nay Hoàng gia vẫn luôn tìm kiếm những người sở hữu đá Tinh Tú trong cơ thể, tức là mười hai chòm sao. Chẳng biết lí do gì mà Hoàng gia ráo riết truy tìm đến vậy, nhưng Virgo khẳng định rằng kẻ đứng sau kế hoạch ấy chính là Ashil. Hắn muốn tìm mười hai chòm sao để làm gì? Nếu là phục vụ mục đích cá nhân thì cũng hợp lí, nhưng mục đích ấy là gì mới được? Địa vị của Ashil rất vững chắc, ngay từ khi sinh ra hắn đã được định sẵn là Thái tử, việc gì phải tìm kiếm mười hai chòm sao? Virgo vẫn cố gắng tìm cho mình một câu trả lời, nhưng hành tung của tên Thái tử đó kín đáo đến mức cứ như hắn chẳng hề liên quan đến kế hoạch này vậy.

Có một điều cô chắc chắn rằng Hoàng gia chưa bắt được chòm sao nào cả, hẳn cô sẽ là chòm sao đầu tiên Hoàng gia có được sau những cuộc truy tìm không kết quả. Và cô đoán sau khi bị bắt, cô khó mà sống vui vẻ trong sự xa hoa sung sướng của giàu sang, bởi mười hai chòm sao là những con tốt hữu dụng, càng nới lỏng càng dễ tẩu thoát. Khả năng cao cô sẽ bị nhốt vào biệt giam dưới lòng đất - nơi vốn dành cho tội phạm nguy hiểm nhất đế quốc, và cũng là một trong những nhà tù cai quản nghiêm ngặt nhất trên thế giới.

Virgo xoa hai thái dương, lưng ngả ra ghế. Sự cau có thể hiện rõ trên khuôn mặt. Không chỉ là vấn đề thuốc thang, cô còn phải lo cho thằng em trai Victor nữa. Tước vị Tử tước chắc chắn sẽ giao cho nó, nhưng liệu nó có nắm bắt được cơ hội này không? Với bản tính phóng khoáng, yêu tự do, thích gì làm nấy như nó liệu có chịu đựng được khi bị ép vào khuôn khổ không? Lại thêm một chuyện đau đầu nữa.

Virgo là đứa con được nhận nuôi vì vợ chồng Tử tước dù đã gần bốn mươi tuổi vẫn chưa có nổi mụn con. Việc nhận nuôi này như xin vía vậy. Sau khi nhận nuôi được khoảng ba năm, cuối cùng thì Victor cũng đến với thế giới này. Thằng em trai trời đánh có vẻ rất ghét chị mình, từ cái ngày nó biết đi là suốt ngày nó đuổi đánh chị nó, chị nó bắt chuyện thì nó làm vẻ ghét bỏ, nhiều lúc cái miệng nhỏ còn gầm gừ như sư tử con. Từ đó Virgo hạn chế gặp em luôn. Dù bố mẹ có khuyên cô nên quan tâm đến em trai thì cô vẫn để ngoài tai. Nhưng giờ thì khác. Giờ thì cô phải lo cho em trai thật rồi.

Virgo rời khỏi phòng làm việc sau gần hai tiếng. Cô muốn gặp Victor để bàn chuyện tương lai. Dù cho nó từ chối quyết liệt hay như thế nào đi chăng nữa, tước vị này vẫn thuộc về nó chứ không thuộc về ai khác. Chỉ bốn tháng nữa thôi, nó sẽ chính thức trở thành Tử tước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net