Chương 14: Mắt xích (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Virgo

.

Victor như không tin vào tai mình. Anh tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn: "Chị nói cái gì cơ?"

"Chị không nói lại nữa đâu."

"Chị đùa tôi à! Chị đùa thật đúng không?" Victor hỏi lại. Chừng ấy năm rồi mà chị định rời khỏi cái nhà này chắc? Chị ta định đi đâu, định làm gì mà phải nhường tước vị Tử tước cho anh? Tại sao chị ta làm thế? Anh không hiểu nổi chị mình. Ở đây có gì không tốt mà phải rời đi cơ chứ!

"Victor, chú nghe chị nói này. Xuất thân của chị khác với chú, mục đích của chị cũng khác với chú, trách nhiệm nuôi nấng, chăm sóc chú chị đã hoàn thành đủ. Nhìn xem, chú lớn như này, hai mươi mấy tuổi đầu đẹp trai sáng ngời. Còn chị thì sắp ba mươi rồi." Virgo tự chỉ vào bản thân mình. "Chú phải hiểu đây mới chỉ là bước đầu thôi, nhưng nó ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của chị. Không phải chị rời khỏi nhà vì chị ghét chú hay ghét bố mẹ, chị yêu tất cả mọi người mà. Nhưng nếu chị cứ ở đây mãi thì cả đời này chị sẽ hối hận vì bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng đấy. Chú hãy thông cảm cho chị, nhé?"

Victor dù không muốn nhưng vẫn phải đồng ý trước lời cầu xin của chị mình. Anh cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau. Anh nhớ về những ngày trước, hồi cậu còn bé đã đối xử với chị như thế nào. Anh từng ghét chị, rất ghét chị, sợ chị cuỗm hết tình yêu thương của bố mẹ, sợ chị cạnh tranh với mình, sợ chị làm tổn thương mình nên bất giác, nỗi ích kỉ ấy đã xâm chiếm hết suy nghĩ, hình thành cảm giác chán ghét và sợ hãi. Nên bất giác, anh lại trở thành người tổn thương chị. Chị chỉ có được tình thương trọn vẹn trong vòng ba năm, còn anh thì gấp mấy lần chị mình. Chính anh lại là người cuỗm hết tình yêu thương của bố mẹ, là người cạnh tranh với chị, là người gây tổn thương cho chị. Anh phóng khoáng, vô lo vô nghĩ, anh ăn chơi, anh tiêu xài hoang phí, chẳng ai trách mắng anh. Thậm chí anh từng quát vào mặt chị chỉ vì chị dọa sẽ không cho anh tiền chơi bời hàng tháng nữa.

Victor chưa từng nghĩ có ngày anh nối nghiệp gia đình làm Tử tước. Anh yêu sự tự do cho nên anh rất ghét bị ép ngồi vào cái ghế này. Anh không thích điều đó. Làm Tử tước thì có gì hay ho chứ? Công việc chồng chất, thời gian rảnh bị rút ngắn lại, đi họp mặt, đi trao đổi, đàm phán, dự hội nghị, lễ hội,... Mọi thứ đều liên quan đến công việc, nhưng anh chỉ muốn tránh xa những thứ phức tạp như thế thôi. Giờ thì hay rồi, bà chị dở chứng nhường ghế cho anh, còn nói mấy lời mà anh chẳng hiểu nổi. Cái gì mà "chị yêu tất cả mọi người", cái gì mà "cả đời này chị sẽ hối hận...", cứ như chị ta đang đọc một bản di chúc vậy!

Được rồi, Victor Winifred, mày cần phải bình tĩnh nếu không mày sẽ bổ nhào vào chị mày mất. Đây là lúc mày phải bù đắp cho những lỗi lầm suốt mười mấy năm qua.

"Em... sẽ làm." Can đảm lắm anh mới phun ra được ba chữ ấy. Virgo nghe xong thì biểu cảm phấn khởi hẳn lên, lộ rõ vẻ vui mừng, sung sướng. Gì chứ? Chị ta hạnh phúc đến vậy cơ à?

"Chú đừng lo. Thư kí Marc sẽ luôn bên cạnh chỉ dẫn và giúp đỡ chú trong con đường trở thành một Tử tước thứ thiệt. Kiến thức chú học được bao nhiêu từ Clivergent, chú phải phô hết ra cho cả đế quốc biết rằng chú là lựa chọn cực kì hoàn hảo cho tước vị này!" Virgo khua tay phụ họa. "Chị sẽ âm thầm theo dõi chú đấy. Có gì cứ gửi thư cho chị, chị sẽ là hậu phương vững chắc cho chú. À, quên mất..."

Virgo lấy ra một tờ giấy, bên trong ghi rõ các đồng minh của Tử tước và những kẻ không được động vào: "Đặc biệt, đừng dây dưa quá nhiều với nhà Brenna. Chúng nhắm cái tước vị này từ lâu lắm rồi đấy. Còn nữa, đừng ủng hộ Thái tử Athelstan."

Victor nghe xong thì ngớ người luôn. Thái tử Ashil là bạn tốt của anh, dù hai người cách nhau bốn tuổi. Giờ bà chị lại bảo anh ngừng ủng hộ hành động của bạn anh? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Chị... chị nói nhầm à?"

"Chị không nhầm đâu Victor ạ. Đừng ủng hộ Ashil Athelstan."

Thôi rồi... Victor đắm chìm vào suy nghĩ. Giữa Vivian Winifred và Ashil Athelstan, giữa chị mình và bạn mình, anh phải chọn tin tưởng ai đây? Tại sao chị lại cấm anh qua lại với Ashil? Hắn là Thái tử đấy!

"Victor, chị biết chú đang hoang mang, nhưng hiện giờ Thái tử là kẻ thù lớn nhất của chị đấy." Virgo nhìn thẳng vào mắt em trai mình. "Hắn ta đã ủ sẵn một kế hoạch từ rất lâu rồi, chẳng qua lần nào cũng thất bại nên hắn không tiết lộ ra thôi."

Kế hoạch? Kế hoạch gì cơ? Victor mở to đôi mắt khi nghe từng câu từng chữ từ chị mình. Bao lâu nay bạn anh lập một kế hoạch mà anh không được biết, thậm chí còn không được nghe kể? Rốt cuộc Thái tử đang giấu giếm điều gì vậy?

"Hắn ta đang truy bắt mười hai chòm sao." Cuối cùng cô cũng có thể thốt ra câu này với em trai mình, cũng như là người đầu tiên được nghe. Rất nhiều thứ cô phải che giấu suốt bao năm qua để bảo vệ thằng em, sau đây sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng. Chỉ mong Victor đủ bình tĩnh để lắng nghe hết tất cả, và đủ sáng suốt để đưa ra lựa chọn đúng đắn.

"Chú có muốn nghe tiếp không?" Virgo nhìn thấy sắc mặt của Victor không được tốt, cô dừng lại và hỏi han.

"Tôi ổn. Chị cứ nói tiếp đi. Hôm nay có bao nhiêu chuyện tôi muốn chị kể hết." Victor hùng hồn tuyên bố.

Được, biểu hiện rất tốt! Virgo nở nụ cười hài lòng, cô nói: "Chuẩn bị tinh thần đi nhé."

o0o

"Haiz..." Victor ngả lưng ra ghế rồi thở dài. Sau từng ấy thời gian bỏ ra để nghe chị mình hàn huyên về ông bạn chí cốt, anh rút ra một kết luận: không được tin ai khác ngoài Vivian!

"Không thể tin được là chị giấu tôi quá nhiều chuyện!"

"Giờ chú mới biết à?" Virgo cười khúc khích. Ai bảo suốt ngày ăn chơi thả ga cơ, giờ mới có tí chuyện thôi mà như sắp không trụ vững nổi nữa rồi.

Cô quay sang nhìn em trai mình. Ánh mắt cô lúc này rất khác so với đầu cuộc trò chuyện, và khác với những lần cô nhìn anh từ trước đến giờ. Nó giống như sự buồn bã, quyến luyến lúc chia xa, kèm theo nỗi lo lắng cho đối phương. Điều này làm Victor giật mình.

"Chị nhìn gì tôi?"

"Không..." Virgo lắc đầu. "Chị chỉ nghĩ sau này chú sẽ phải đối mặt thế nào với dư luận và sự áp bức từ những quý tộc khác mà thôi."

Victor nghe vậy thì cười lớn, ngón cái chỉ vào bản thân rồi tự tin đáp lại: "Chị à, tôi là con trai đấy. Con trai có lòng tự trọng cao lắm, tôi không phải đứa hay khóc nhè đâu!"

"Biết thế..."

o0o

Bảy giờ tối ngày mười tháng Chín, tại biệt giam Prisoree nằm dưới lòng đất.

Hẳn Freya đã đưa túi hạt giống cho Faustin, chỉ vài phút nữa bữa tối sẽ được dọn lên. Virgo thở phào nhẹ nhõm vì cô đã thủ sẵn thuốc giải trong người. Mất ba mươi phút để vừa chống chọi cơn đau vừa tìm đường thoát khỏi đây, cô mong là sức chịu đựng của cô đủ tốt. Đây là cơ hội đắt giá, cô không được phép bỏ lỡ nó.

"Đã đến giờ ăn tối..." Quản ngục thông báo qua chiếc loa được đặt ở góc trên cùng của phòng. Virgo cố gắng giữ trạng thái cơ thể ở mức tốt nhất, phải thật thoải mái để không lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Bữa tối bắt đầu được dọn lên. Trên khay có cơm, cá rán, rau cải và bát canh nhỏ. Virgo chép miệng, cô đoán hạt giống được trộn lẫn với rau cải. Vậy thì phải ăn nó thôi, vì bình thường cô không hề bỏ một cọng rau nào.

Cô múc từng thìa rồi bỏ vào miệng, trong lúc nhai cô đã cảm nhận được thứ gì đó hơi nhỏ và nhẵn. Virgo nhắm mắt, trấn an bản thân rồi nhai "khựt" một phát. Tiếng động không quá lớn nên chẳng ai để ý đến. Năm phút nữa, độc sẽ phát huy tác dụng, trong năm phút ấy, cô không được ăn quá nhiều cá hay húp quá nhiều canh, cô phải ăn cơm và rau, vì đó là những thứ cô luôn chọn mỗi khi ăn.

"Á!" Một tên hét lên thu hút sự chú ý của quản ngục. Vì phòng của hắn ở nơi cô không thể nhìn thấy qua ô cửa nên cô khó mà quan sát được biểu cảm, nét mặt hắn ta. Nhưng cô biết rõ một điều là hắn đã nuốt hạt giống xuống bụng. Dần dần, ngày càng nhiều người xuất hiện những biểu hiện kì lạ, tay ôm cổ, mắt trợn ngược, có người còn nôn thốc nôn tháo hết cả. Virgo cũng không phải ngoại lệ. Đầu cô quay mòng mòng không thể nghĩ được bất cứ cái gì, bụng đau như muốn vỡ tung vậy. Cô cố gắng để bản thân tỉnh táo, phải giữ ý thức cho đến khi rời khỏi căn phòng này!

Nhận thấy tình hình không ổn, quản ngục bắt đầu mở khóa, đưa toàn bộ tù nhân ra ngoài. Không chỉ tù nhân ở khu bên này mà cả khu bên kia cũng có người ngộ độc. Virgo thầm khen Faustin, không hổ là con tốt trung thành. Cô được một quản ngục nữ đưa ra ngoài, và người đó không ai khác chính là Freya.

"Dì đến sớm thế..." Virgo quay sang nở nụ cười, nhưng vì cơ thể đang trúng độc nên nụ cười trở nên méo mó.

"Đừng nói nữa, con mang thuốc giải chưa?"

"... Trong túi quần." Như không còn tí sức lực nào, cả câu đầy đủ chủ ngữ vị ngữ bị rút gọn còn vị ngữ. Freya biết rõ Virgo đang chống lại cơn đau nên cố gắng đi nhanh hết mức có thể.

Trong sự hỗn loạn vì có rất nhiều tù nhân ngộ độc thực phẩm, Freya đã đưa Virgo ra ngoài thành công. Cô ném cho Virgo một chiếc áo choàng, và bảo cô mặc thật nhanh. Virgo vội vàng uống thuốc giải, khoác lên mình áo choàng đen rồi cả hai theo chân Faustin rời khỏi biệt giam gọn ghẽ. Hẳn sau khi biết chòm sao đầu tiên bắt được lại biến mất không dấu vết thì Ashil sẽ nổi điên lên mất.

"Dì lấy thuốc cho con chưa thế?"

"Lấy rồi. Con chỉ quan tâm đến đồ của con thôi à? Có biết dì phải canh chừng chúng nó mãi mới lấy được đồ cho con không?" Freya giả vờ trách móc.

"Con xin lỗi mà... Dì thấy con giỏi không? Con tính trước từ tháng Năm rồi đấy!" Virgo hớn hở khoe chiến tích với Freya.

"Giỏi. Con định giữ hình hài này mãi à? Có muốn quay về gặp em trai không?"

Nhắc đến "em trai", Virgo lại rơi vào trầm tư. Tháng Sáu cô bị bắt vào tù, và đã ba tháng trôi qua kể từ lần cuối nhìn thấy Victor. Không biết nó học hành thế nào rồi nhỉ? Có chăm chỉ không hay lại chạy tót đi chơi nữa. Hàng loạt câu hỏi hiện lên, và Virgo rất muốn quay về để có câu trả lời thỏa đáng. Nhưng rồi cô lại lắc đầu nguây nguậy.

Thực ra Victor vốn chẳng hề mạnh mẽ như cách nó thể hiện trước mặt cô và trước mặt mọi người. Mặc dù bề ngoài ra vẻ ghét cô lắm nhưng có những lúc nó rất quan tâm đến cô. Điển hình là chuyện nhường tước vị Tử tước và chuyện về Ashil. Nó đã phải đưa ra lựa chọn cho câu hỏi không mong muốn: cô hay Ashil. Nhưng cuối cùng nó vẫn chọn cô vì nó tin cô. Victor là vậy đấy.

"Không, con không về đâu! Về chỉ khiến nó buồn thêm thôi..."

Freya nghe vậy cũng biết ý, không hỏi về em trai cô nữa. Hai người đều rơi vào suy nghĩ của riêng mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net