Chương 16: Liều mạng chạy trốn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Libra

.

Freya dắt Libra đi xuyên qua cánh cổng không gian. Khác với những lần trước, thay vì chọn con hẻm nhỏ nào đó thì cả hai lại dừng chân tại một khu rừng rộng lớn.

Nhưng tại sao lại là rừng? Libra khó hiểu nhìn lên Freya. Trong tưởng tượng của em, Froster là một vùng đất được bao phủ bởi lớp tuyết dày vĩnh cửu. Sự xuất hiện của khu rừng mênh mông này không nằm ngoài suy nghĩ nhưng nó khiến em ngạc nhiên về mức độ phủ kín mặt đất. Một khu rừng mà chỉ cần bước chân vào đây thì khó có thể nhanh chóng ra ngoài nếu như bạn không nhớ nổi đường đi, hoặc không thuộc địa hình ở đây.

Vậy lí do gì khiến cô ta chọn nơi này?

"Cô muốn kiểm tra khả năng của cháu." Freya bỗng dưng cất lời. "Đó là khả năng tiềm tàng, thứ mà đến giờ cháu vẫn chưa bộc lộ ra. Và cô tìm cháu để khai thác khả năng ấy."

Một "khả năng tiềm tàng" mà em "chưa bộc lộ ra" ư? Vừa mới gặp nhau đã muốn kiểm tra ngay lập tức, Libra chẳng thể nắm bắt nổi suy nghĩ của người này. Trên gương mặt xinh đẹp ấy luôn nở nụ cười đầy thần bí, điều đó khiến mọi dự đoán trong đầu em dễ dàng đi chệch hướng. Người lớn thật khó hiểu!

Freya đút tay vào túi áo, có vẻ cô đang tìm thứ gì đó. Bất chợt, cô lôi ra một cái khăn vải sẫm màu và đưa nó cho Libra: "Bịt mắt lại."

Libra nhận lấy chiếc khăn. Mặc dù từ đầu đến giờ, em vẫn chưa hiểu mọi hành động cô ta làm với em, nhưng trực giác mách bảo rằng: "Cứ nghe theo lời cô ta đi!". Và em nghe theo thật.

Libra đeo khăn lên, bịt kín mắt và thắt nút ở sau đầu. Em thở hắt, tâm trạng vô cùng hồi hộp xen lẫn lo lắng. Bịt mắt để làm gì? Em cũng không biết nữa. Trước mắt em bây giờ chỉ toàn là màu đen, đen kịt, dù có cố nheo mắt thì tầm nhìn vẫn bị hạn chế. Cô ta khôn khéo thật đấy, cố tình chọn vải sẫm màu. Thị giác gần như bị vô hiệu hóa hoàn toàn, giờ đây Libra phải cảm nhận mọi xúc tác ngoại cảnh bằng thính giác, khứu giác và xúc giác. Tiếng xào xạc của lá, cảm giác mát lạnh của gió, và bàn tay Freya đặt lên vai em, miệng ghé sát vào tai em. Cô nói:

"Hãy vận dụng trí tưởng tượng phong phú của cháu đi. Giả sử, cháu đang lâm vào tình thế khó khăn nhất, cháu bắt buộc phải dịch chuyển đến một nơi nào đó nhưng trong đầu cháu khi đó không thể nghĩ ra địa điểm nào cả. Đó là lúc cháu cần đến 'khả năng tiềm tàng' này."

Libra nghe xong, lập tức tâm trí như muốn bùng nổ đến nơi. Em vốn là người nhanh nhạy nên hiểu ngay ra vấn đề. Nhưng em làm thế nào được? Libra căng thẳng nuốt nước bọt, mồ hôi bắt đầu chảy trên trán. Freya nhanh chóng nhận thấy sự bất thường của em: "Bình tĩnh nào."

"Libra, nghe cho kĩ này. Cô sẽ không nói lại lần hai." Freya nói tiếp: "Chúng ta cần dịch chuyển đến bên trong của một dinh thự. Dưới chân là hoa văn các chòm sao được chạm khắc tỉ mỉ, chúng vây quanh thành một hình tròn và được chia như một chiếc đồng hồ. Trên đầu là mái vòm có thể nhìn xuyên thấu qua lớp kính cường lực. Xung quanh là bốn bức tường với hình ảnh của mười hai vị thần Tinh Tú..."

Libra nhắm nghiền mắt lại, hai tay bóp chặt thành nắm đấm. Freya quan sát nhất cử nhất động của em. Dường như em rất tập trung và cố gắng tưởng tượng ra bối cảnh được cô miêu tả. Mồ hôi ứa ra ngày càng nhiều, ướt đẫm cảm mảng áo đằng sau, tuy nhiên Libra không hề quan tâm đến nó. Freya mỉm cười. Nếu thành công, Libra sẽ trở thành bước đột phá lớn trong quá trình huấn luyện đoàn Tinh Tú, còn nếu thất bại cũng không sao cả.

"Teleport!" Libra bỗng dưng hô lên câu thần chú. Chớp mắt, hai người nhanh chóng biến mất khỏi khu rừng hoang vu, để lại tiếng gió thổi xào xạc qua từng kẽ lá.

o0o

Libra giật mình tỉnh giấc. Em vội vàng bật dậy. Có vẻ em đã bỏ lỡ một chuyện rất quan trọng. Em ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Khu rừng ban nãy được thế chỗ bằng căn phòng gỗ. Điều gì đã xảy ra sau khi em ngất đi? Em tự chất vấn bản thân, nhưng một người bất tỉnh làm sao nhớ được chuyện gì cơ chứ.

Két... Cửa phòng mở ra, một cô gái với mái tóc xù màu vàng bước vào. Nó nhìn chằm chằm vào em, quan sát em từ trên xuống dưới, chứng thực mọi thứ đều ổn thỏa mới mở lời: "Chào gái, lâu không gặp."

"Hả...?" Libra ngạc nhiên nhìn đối phương.

"Mày quên tao rồi à? Mới có mấy tháng thôi mà nhỉ?"

"G... Gemini?"

Gemini lại nhìn thẳng vào mắt em. Nó tặc lưỡi, đi đến bên giường em và ngồi phịch xuống. "Sao nào, đừng nói là mày không định kể cho tao đấy nhé?"

Libra ngờ vực nhìn người trước mặt. Cách chào hỏi như thế này, đúng là Gemini rồi, không nhầm vào đâu được. Em đưa hai tay áp vào má cô bạn và nhéo mạnh một cái sang hai bên.

"Con điên kia bỏ tay ra!" Gemini thét lớn, cả người bổ nhào về phía em. Nó vội vàng túm cái chỏm búi tóc trên đầu em, giật mạnh cái chun ra làm mái tóc gọn gàng trở nên lộn xộn hơn cả. Nó túm chặt tóc em và kéo ra đằng sau.

"Ái! Con kia, bỏ ra không, đau!" Libra gào lên. Tay trái nắm chặt cổ tay của Gemini, tay phải cố gắng tách từng ngón tay cô bạn ra khỏi tóc. Cái kiểu đánh nhau bất chấp thế này đích thị là Gemini rồi, đây là hiện thực, không phải trong mơ!

Trong suốt hành trình đuổi bắt với tổ chức buôn người, Libra có ghé qua vô số nơi để dừng chân, bao gồm cả quận Douglas. Tại đây, em đã gặp Gemini, một con bé kì lạ với mái tóc xù màu vàng, một vài lọn tóc thắt bím ở gần má bên trái. Đôi mắt nó cứ như mang cả bầu trời thu vào tầm mắt, với một ánh nhìn rất xa xăm, đầy gợn sóng chứ không hề yên bình chút nào. Ban đầu, Libra chỉ định tạm trú mấy hôm rồi đi ngay, nhưng vì sự xuất hiện của Gemini, suy nghĩ ấy đã thay đổi.

Libra trốn ở đây cả tháng. Ngày nào cũng hồ hởi chạy sang nhà bà Helen để rủ con gái bà đi chơi. Mấy hôm đầu, em còn lúng túng khi đứng trước mặt bà mà giờ em trở thành khách quen của bà. Bà Helen nghệt ra mỗi khi Libra nắm tay Gemini rời khỏi nhà. Bà không ngờ con gái bà cũng có thể kết bạn, và có đứa sẵn sàng làm bạn với nó. Quá đột ngột, bà chẳng biết phải làm gì. Tốt thôi, miễn là Gemini tích cực hơn thì đối với bà đều được hết.

"Mày không định kể cho tao à?" Lời nói của Gemini cắt đứt mọi dòng hồi tưởng của Libra. Em giật mình, gương mặt đầy gượng gạo quay sang nhìn cô bạn: "Mày chắc chứ?"

"Sao không? Mày là bạn tao mà."

Libra thẫn thờ nhìn. "Bạn" ư? Vậy là em đã được công nhận là một người bạn rồi ư? Suốt quãng thời gian dài đằng đẵng, em chưa từng dám gọi ai là "bạn", cũng chẳng có ai để mà gọi, đến khi bố mẹ mất đi, Libra lại đau đầu cho những cuộc rượt đuổi của tổ chức buôn người, có hôm em còn không kịp nghỉ ngơi. Sự xuất hiện của Gemini đem đến cho em niềm vui nhỏ nhoi thật hiếm thấy. Cuối cùng, em đã có một người bạn. Vui biết bao nhiêu khi sống trên đời sáu năm trời, cuối cùng em cũng có một người bạn.

"Được rồi, tao sẽ kể."

o0o

Mặt trời đã lên cao từ lúc nào. Từng tia nắng vàng le lói qua hàng cây, vui đùa cùng băng tuyết, chạy nhảy khắp khu chợ ồn ã tiếng mấy bà bán buôn. Cứ thấy vị khách nào đi qua là các bà vội vàng kéo người ta lại, giới thiệu những món hàng được bày bán, mồm miệng khéo lắm nên ai cũng thích mua. Các bà tranh nhau từng vị khách, có khi cãi nhau om sòm cả lên, bao nhiêu người can ngăn chưa chắc đã dứt hẳn. Không chỉ thế, đứng một lúc ở đây có thể nghe được hàng tá chuyện. Nào là có mấy tên ăn trộm vừa bị bắt, nào là thằng cu kia ăn cơm trước kẻng, nào là con bé nọ lấy chồng già nua xấu xí,... Chao ôi, đủ thứ chuyện để tám nhảm, nhưng rồi tiệc tàn, ai cũng dọn hàng, vừa nãy khu chợ còn đông đúc, ồn ào mà bây giờ thì vắng hoe, ai trở về nhà nấy. Chỉ còn tiếng xì xầm đâu đó trong con ngách hẹp, nơi không một ai để ý tới.

Evan cùng các anh em trong đội lính đi tuần vô tình phát hiện sự kì lạ và lúng túng của bốn tên mặc áo choàng kín mít. Từ đầu đến chân, tên nào cũng diện nguyên cây đen như bọn ăn trộm hoành hành gần đây. Ban đầu, họ đã nghĩ chúng là trộm thật, vì thế họ cố gắng bắt chúng lại nhưng đã thất bại. Evan không ngờ chúng biết sử dụng phép thuật, có tên dùng rất thành thạo nữa chứ. Trong lúc vật lộn với đám áo đen, một thành viên trong đội vội vàng chạy tới báo tin với anh: "Thưa đội trưởng, Tộc trưởng phu nhân vừa truyền lệnh cho đội trưởng là phải tóm gọn những tên buôn người này lại!".

"Những tên buôn người"? Evan trố mắt nhìn anh ta. Đúng lúc đó, một kẻ trong đám áo đen tranh thủ tung một cú đấm vào mặt Evan. May mắn thay, anh đã kịp né cú đấm ấy và trả đòn ngay tức khắc. Vậy hóa ra chúng không phải trộm mà là những tên thuộc tổ chức buôn người, kẻ thù của Tộc trưởng phu nhân.

Chỉ vài phút sau, tiếp viện đến. Bốn tên áo đen không thể nào chống chọi nổi một đám lính được huấn luyện bài bản. Chúng nhanh chóng thua cuộc, giơ tay chịu trói và ngồi im bất động. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chửi bới, nhục mạ nữa, nhưng dường như chẳng ai quan tâm đến điều đó. Tộc trưởng phu nhân đã đến.

Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Evan liền quỳ xuống báo cáo: "Thưa người, chúng thần đã tóm gọn một vài phần tử của tổ chức buôn người."

"Tốt." Freya bước đến trước mặt bọn chúng. Cô nhìn chằm chằm vào một tên bất kì và lột mũ trùm đầu của hắn ta thật mạnh bạo. Ngay lập tức, cả người hắn phát nổ. Một tiếng bùm long trời lở đất thu hút sự chú ý của vô số người dân gần đó, nhưng Evan đã cử một số người trấn an và cách li họ với nơi này. Freya biết chuyện này sẽ xảy ra nên cô không hề biểu hiện cảm xúc bất ngờ trên khuôn mặt. Khi vừa đặt chân đến đây, cô đã thiết lập một kết giới bảo vệ tất cả mọi người, bao gồm cả những tên áo đen này.

Đó là cách mà tổ chức buôn người giấu kín mọi thông tin của chúng. Nếu hành tung của bất cứ thành viên nào bị phát hiện, bùa chú được gắn trên người tên đó sẽ được kích hoạt và phát nổ. Sau khi bùa chú đầu tiên được kích hoạt, lập tức hai tên bên cạnh cũng phát nổ. Kì lạ thay, vẫn còn một người chưa thực hiện điều đó. Freya tiến lại gần, mặc kệ lời nói của Evan, cô kéo chiếc mũ trùm đầu ra. Một đứa trẻ ư?

"Đừng giết tôi, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết cho cô." Nó nói. Ánh mắt đầy kiên định của nó khiến cô sững sờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net