Chương 18: Bản giao hưởng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Scorpio

.

Soniyah trở về phòng trong tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Sự buồn bực và khó chịu cứ bủa vây trong lòng em. Em biết rõ về thân phận của mình ngay khi phong ấn đổi hình và em có thu thập một số thông tin trước khi đến đây, em cũng lường trước được rằng mẫu phi sẽ giải thích những gì, nhưng em không ngờ bà lại giấu em nhiều như vậy. Những thứ em tìm được chỉ là phần nổi, phần được phép lan truyền của toàn bộ câu chuyện. Hoàng đế bảo mật chặt chẽ đến mức người trong cuộc như mẫu phi còn nghi ngờ về phần còn lại của sự việc. Phóng lao thì phải theo lao, Soniyah quyết định tìm ra phần còn lại ấy để có câu trả lời thích đáng cho sự xuất hiện của bọ cạp ở Amethyst.

"Vô ích thôi, ngươi toàn nghĩ những điều không thể."

Một giọng nói vang lên trong đầu Soniyah, nó trực tiếp cắt đứt mạch suy nghĩ dang dở. Em giật mình khi nghe thấy nó. Con bọ cạp đang nói chuyện với em.

"Ta còn chưa hỏi ngươi vì sao ngươi xuất hiện tại đây đấy!" Soniyah khoanh tay trước ngực, bực mình đáp lại.

Trong suy nghĩ của em, hay nói đúng hơn là trong không gian tưởng tượng do em tạo ra, con bọ cạp to lớn với bộ giáp đen tuyền cứng cáp đang ở ngay trước mắt em. Tuy nhiên, giữa hai người bị ngăn cách bởi song sắt cực kì chắc chắn, ổ khóa nằm giữa hai cánh cửa được khóa chặt và có lá bùa phong ấn dán lên bề mặt.

"Ta đã nói bao lần rồi còn gì? Khi đó ta cũng chỉ là bọ cạp con yếu ớt vừa chào đời mà thôi."

Soniyah nhăn mặt lại. Em chưa từng hài lòng với câu trả lời của nó, cho dù đó có là sự thật đi chăng nữa. Một con bọ cạp mới sinh ra đã sở hữu sức mạnh khủng khiếp như vậy ư? Không thể tin nổi!

"Ngươi đừng quên 'quê hương' của ta. Ở thế giới nhỏ bé này, ta rất nguy hiểm nhưng ở Địa Ngục, ta chỉ là hạt cát thôi đấy." Con bọ cạp giải thích. Nó chẳng cần quan sát biểu cảm của Soniyah cũng thừa biết em đang khó chịu tới mức nào.

"Ngươi nói thế mà ta tin được hả? Cái giống loài chó chết nhà ngươi, xâm phạm lãnh thổ đất nước ta còn gây họa cho ta nữa! Ngươi..." Soniyah nói nhanh đến mức không kịp thở. Em ngừng lại để điều chỉnh hơi thở của mình rồi mới nói tiếp: "Đối với ta, ngươi là tên tội đồ đáng ghét!"

Con bọ cạp dửng dưng đáp lại, cứ như những gì nó vừa nghe thấy đều quen thuộc cả: "Ta có bao giờ đáng yêu đâu."

Soniyah tức đến nỗi chân phải dẫm bình bịch xuống sàn nhà vô hình. Tuy rất cáu nhưng em vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Đôi co với loại như nó chỉ tốn hơi mà thôi. Dù sao thì đây là lần thứ bao nhiêu em chửi nó rồi nhỉ?

"Ngươi có biết ai đưa ngươi ra khỏi Địa Ngục không?"

"Không nhớ. Lúc đó, kí ức của ta tương đương với một đứa con nít ba tuổi vậy. Hơn nữa..." Con bọ cạp bỏ lửng câu nói, có vẻ nó đang cố nhớ lại sự việc năm xưa.

"Hơn nữa, ta còn bị tẩm thuốc mê. Đến khi ta tỉnh dậy thì ta đang nằm giữa đại dương rộng lớn, còn cơ thể lại phình to lạ thường."

Soniyah nghe hết tất cả, không sót một từ nào. Lời nói của yêu thú khiến em nghi ngờ về sự tiếp tay của kẻ thù. Có tên nào hận Hoàng đế đến mức mạo hiểm dẫn bọ cạp ra khỏi Địa Ngục để trả thù không? Nếu có, hẳn người đó là hậu duệ của Đế quốc suy tàn Soleidial. Nhưng khả năng này lại khó diễn ra, bởi những thành viên của Hoàng tộc đều đã bị đội quân của Rafieldo và Amethyst truy cùng diệt tận cả rồi. Tất nhiên, không thể loại trừ khả năng này nhưng em nghiêng về trường hợp thứ hai hơn.

Có người nằm trong bộ máy quan trọng của Amethyst muốn lật đổ Hoàng đế, hoặc người đó có thể là thành viên Hoàng tộc. Soniyah ngờ vực với suy nghĩ của mình. Thật điên rồ nếu kẻ đó muốn thiết lập một triều đại mới, khi mà triều đại Vasiliev vẫn còn rất phồn thịnh và được bách tính ủng hộ.

Càng nghĩ lại càng đau đầu, thôi, không nghĩ nữa! Soniyah nằm phịch xuống giường, hai tay ôm chặt chiếc chăn bông êm ái, định bụng sẽ ngủ liền một mạch tới sáng mai.

o0o

Sáng hôm sau, tuyết vẫn rơi nặng hơn, có khi còn nhiều hơn cả hôm qua. Tấm chăn màu trắng khổng lồ thản nhiên hạ mình nằm giữa thế gian, trong khi các con đường đã tắc nghẽn hàng tiếng đồng hồ. Giữa mùa đông lạnh giá như thế này, ngủ một giấc trên chiếc giường êm ái với chiếc chăn bông ấm áp là điều tốt nhất Soniyah có thể làm vào buổi sáng hôm nay. Không khí buốt lạnh đến mức em chẳng dám rời giường nửa bước, em sắp biến thành con sâu đo đến nơi rồi.

Soniyah bỗng dưng tỉnh giấc khi cửa phòng bật mở. Em khó chịu ngồi dậy, đôi mắt nheo nheo cố gắng nhìn rõ tên nào cả gan phá hỏng giấc ngủ ngàn vàng của Nhị Công chúa Amethyst. Em chuẩn bị mở miệng chửi rủa thì một ngón tay lạ hoắc đặt lên môi em.

"Điện hạ, người không được nói những từ đó đâu nhé." Riza theo hầu Soniyah từ ngày em còn bé tí nên cô hiểu rõ cô chủ nhỏ của mình định làm gì. Soniyah bị nói trúng tim đen lập tức bĩu môi, ngửa mặt lên nhìn Riza. Đôi mắt mới ngủ dậy đang trợn tròn trông thật buồn cười.

"Ai... Ai bảo cô tự dưng đi vào!"

Riza cười tủm tỉm nhìn Soniyah như một đứa em gái cáu kỉnh vớ vẩn. "Tôi nào dám phá hỏng giấc ngủ của người cơ chứ. Trưởng Công chúa và Thái tử đến thăm người đó ạ."

Soniyah nửa tỉnh nửa mơ nghe lọt chữ nọ chữ không. Em loáng thoáng nhận ra hai cái tên mình rất ghét. Hừ, hai vị khách không mời mà tới, còn làm hỏng chuyện tốt của em. Nhưng không sao, họ đã tới thì em đành phải tiếp đãi nhiệt tình vậy.

Soniyah ăn mặc chỉnh tề bước từng bước xuống bậc cầu thang. Đúng lúc ấy, Scarlett và Stanislav đang nói chuyện với mẫu phi trước cửa chính, trong khi tuyết vẫn rơi ngày càng nặng hạt. Chị cũng đáo để lắm Scarlett ạ!

"Mọi người vào trong đi rồi nói chuyện. Thời tiết bây giờ rất xấu, chị và em trai nên cẩn thận chứ, lỡ như cảm lạnh thì làm sao đây?" Soniyah vội vàng chạy đến bên cô chị, nắm chặt cổ tay cô ta và kéo thật mạnh vào trong. "À, thì làm sao nhỉ? Phụ hoàng sẽ trách phạt em vì không lo cho sức khỏe hai người đấy." Em lấy tay che miệng mình, ra vẻ che giấu điều mình không nên nói. Nhưng thật ra em đã nói cả rồi.

Scarlett nhanh chóng vung tay mình ra khỏi tay Soniyah. Dù rất bực bội trước câu nói ấy nhưng cô ta vẫn cố nở một nụ cười đầy gượng gạo. Còn Stanislav thì không biểu đạt gì, nhìn mặt cậu ta có vẻ khá căng thẳng, cứ như chuẩn bị tiến hành chuyện trọng đại vậy.

Đúng lúc đó, bỗng dưng Hoàng phi ho liên tục, thậm chí còn khạc ra máu. Soniyah vội vàng đến bên mẹ: "Mẫu phi, người có sao không ạ? Mẫu phi...". Stanislav cũng tỏ ra lo lắng, cậu ra lệnh cho cung nữ mang thuốc ho ra đây. Chỉ riêng mỗi Scarlett là đứng yên đó, mặt lạnh tanh cứ như cô ta đã lường trước được chuyện này.

Mới chỉ chào hỏi vài ba câu nhưng Hoàng phi đành phải rời đi nghỉ ngơi vì cơn ho tự dưng ập tới. Trong lòng Soniyah dấy lên sự nghi ngờ khó tả. Bệnh tình của bà đang có chuyển biến tốt, tại sao tình trạng lại xấu như vậy? Ắt hẳn có điều gì đó mà em không biết. Soniyah nhớ lại biểu cảm của Scarlett, dường như câu trả lời đã lướt qua trong đầu em.

"Soniyah, em đừng lo lắng quá. Hoàng phi sẽ ổn thôi mà."

Từng chữ, từng chữ lọt vào tai em, ghim thật chặt vào những suy nghĩ miên man. Soniyah cười khẩy, đáp trả thẳng thắn: "Chị nên lo cho chị trước đi. Chị đừng tưởng chị qua mặt được phụ hoàng là tôi không biết gì nhé."

Scarlett hơi bất ngờ trước đối phương nhưng cô ta sớm lấy lại bình tĩnh. "Em nói vậy là như thế nào? Chị chẳng hiểu em nói gì cả."

Stanislav ngồi bên cạnh cũng không yên, trong lòng nóng như lửa đốt. Cậu vội vàng lên tiếng để bênh vực chị mình: "Ai cho ngươi nói thế với chị ta hả?"

Soniyah cười càng ngày càng tươi, nhưng chẳng được mấy giây thì nụ cười ấy tắt ngúm. Cô liếc nhìn thằng em trai vô dụng của mình rồi lắc đầu. "Một kẻ đến câu 'mẫu phi' còn không gọi được thì ngươi có tư cách gì chỉ tay vào mặt ta?"

Stanislav bàng hoàng. Mặt cậu nghệt ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn sang người chị yêu quý. "Mẫu phi" là như thế nào? Tại sao cậu phải gọi Hoàng phi là "mẫu phi"? Vốn tưởng Hoàng hậu mới là mẹ ruột, hóa ra bà ta nhận nuôi cậu chỉ vì cậu là Hoàng tử duy nhất của đế quốc này. Hóa ra mọi thứ đều là giả dối, hóa ra từ trước đến giờ cậu bị lừa! Cậu bị tất cả mọi người, bao gồm người cha cậu ngưỡng mộ, người mẹ cậu trân trọng, người chị cậu yêu quý lừa dối!

Scarlett bối rối đến mức nói năng cũng bập bẹ: "S... Soniyah, Stanislav còn nhỏ, nó chưa đủ nhận thức để hiểu những chuyện này. Tại sao em lại nói cho nó nghe cơ chứ?"

Tất cả đang đi theo dự đoán của Soniyah. Em chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, phong thái tự tin áp đảo sự lo lắng của cô chị. "Ta không nói thì bao giờ nó mới biết?"

"Khi nào em ấy lớn thì em ấy sẽ biết ngay thôi!"

"Thế bây giờ nó chưa đủ lớn à?" Soniyah hỏi, nhưng thực ra đây không còn là câu hỏi nữa. Đây là một lời khẳng định.

"Nó bật lại ta, nó còn dám chỉ tay vào mặt ta. Như thế chưa đủ lớn hả người chị 'yêu quý' của ta ơi?" Soniyah dành tặng nụ cười khinh bỉ này cho Scarlett. Stanislav vẫn chưa thể chấp nhận sự thật ngay, nhưng không sao, thời gian đủ dài để chờ đợi sự thay đổi ấy.

"Riza, tiễn khách."

"Vâng, thưa Công chúa điện hạ."

Sau khi hai vị khách kia rời đi, Soniyah vội vàng chạy lên tầng hai, mặc cho đôi chân vẫn còn đi guốc. Em mở cửa phòng khi miệng vẫn còn thở hổn hển. Hoàng phi nằm đó, bất động, chỉ còn tiếng thở yếu ớt duy trì sự sống. Làn da bà tái nhợt hẳn so với hôm tiếp đón Soniyah ở cửa chính. Loạng choạng bước về phía giường, em quỳ gối bên cạnh Hoàng phi. Đôi tay em run rẩy nâng bàn tay lạnh buốt của bà lên. Lúc này, mẫu phi cứ như chiếc cốc thủy tinh long lanh, trong suốt nhưng có thể vỡ tan tành bất cứ lúc nào.

"Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?"

"Kể từ khi điện hạ bị cấm túc ạ." Bác sĩ cúi thấp đầu đáp khẽ, ông không dám ngẩng mặt lên nhìn Nhị Công chúa. Soniyah lập tức suy sụp ngay khi nghe được câu trả lời. Em đã đoán đúng rồi, nhưng đã quá muộn! Quá muộn để cứu vãn tình hình!

"Riza, cô giấu ta đúng không?" Em cầm chặt bàn tay lạnh buốt của Hoàng phi, giọng nghẹn ngào như sắp khóc. Bị nhắc tên, Riza giật mình, miệng ấp a ấp úng chẳng nói nổi một câu ra hồn.

"Riza, trả lời ta!" Soniyah gào lên. Em sắp đi tới giới hạn đến nơi rồi.

"Là... là do Hoàng phi cố ý giấu bệnh ạ!" Riza sợ hãi nói nhanh khiến mọi người không tài nào nghe nói cô nói gì. Nhưng cô chủ của cô chắc chắn hiểu rõ.

Soniyah lặng lẽ rơi nước mắt. Em biết ngay mà, em biết ngay mà... Em biết mẫu phi luôn giấu diếm bệnh tình của mình, nhưng tại sao bà lại làm thế? Dù bà lo cho em đi nữa, đáng ra bà nên lo cho bản thân trước tiên! Tại sao... Tại sao phải đợi đến lúc em sắp sửa rời đi thì chuyện này mới xảy đến?

Trong phòng lúc này chỉ còn Hoàng phi, Soniyah và một người phụ nữ. Freya đã có mặt ở đây từ lâu, chẳng qua cô dùng phép "Tàng hình" mà thôi. Đa số người hầu ở đây đều không sở hữu phép thuật nên không thể nhìn thấy cô.

"Cô có thể rời ngày được không? Tôi chưa muốn đi bây giờ, tôi... tôi muốn ở bên mẹ. Tôi không yên tâm rời đi khi mẹ tôi còn nằm bất động như thế này." Soniyah cầu xin Freya cho em ở lại thêm một thời gian nữa thôi. Tuy nhiên, cô đã lắc đầu.

Thất vọng và hụt hẫng là những cảm xúc trong lòng em. Nếu như em không phải Scorpio, hẳn mọi thứ đã khác, nhỉ? Nếu như con bọ cạp đó bị bắt trước khi thoát ra khỏi Địa Ngục, hẳn mọi thứ đã khác, nhỉ?

Nếu như... em không tồn tại thì sao? Mẫu phi sẽ không đau khổ, không ốm đau, không phải chịu thiệt thòi vì em. Nhưng tất cả đều xảy ra hết rồi, chẳng có "nếu như" nào ở đây cả.

Soniyah mãi mãi là Scorpio, Soniyah mãi mãi là thứ tà ác xui xẻo của của đế quốc này, Soniyah mãi mãi là nguồn cơn của mọi điều xấu xảy đến với Amethyst.

Soniyah đáng bị trừ khử, nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net