|Chương 9| Vượt khỏi dự tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 31 tháng 10

Văn phòng Cơ quan Cảnh sát Điều tra - Quận Trung Tâm

11 giờ 53 phút đêm

"Ngươi định ngồi không đến bao giờ vậy?"

Gã đàn ông với mái tóc cam sẫm điểm vài lọn đen lên tiếng, kèm theo tiếng thở dài ngao ngán. Gã là một trong ba người đầu tiên đáp lại lời hiệu triệu của chủ nhân, vốn là bởi gã nghĩ thế giới loài người sẽ thú vị lắm. Ở nơi Ngục tối cực lạc, gã phát chán với việc cầm quân ra trận, tắm máu kẻ thù, chất đống tòa lâu đài với đầy những thứ vàng bạc lộng lẫy, rồi lại cầm quân ra trận. Ose muốn nhiều hơn thế, gã muốn tận hưởng cái cảm giác hưng phấn khi kẻ thù làm gã phải đổ máu, giữa chiến trận điên loạn này, thật tuyệt làm sao nếu chủ nhân của gã là một tên hiếu chiến.

"Đừng vội, ngươi cũng có kế hoạch riêng rồi, phải không?"

Zepar đánh mắt về phía Virgo, người đang bận bịu với chiếc máy ép tóc. Những lọn tóc bạch kim bắt đầu xoăn lại theo chuyển động của tay.

"Nhưng nó chán chết!"

Gã thốt lên, ý tưởng của Virgo không thỏa mãn gã. Cũng phải thôi, vì gã còn không đóng vai trò gì trong kế hoạch lần này.

"Thà cứ giết quách tên đó."

"Danh dự của tôi không cho phép điều đó." - Cô đáp, chỉnh lại kính áp tròng.

"Gì?" - Gã phá lên cười, chất giọng ồm ồm giống với một người đàn ông trung niên vang vọng khắp phòng, lớn đến nỗi Zepar phải bịt miệng gã lại. - "Thánh mẫu à, cô có biết mình đang ở đâu không thế?! Cái thứ danh dự vô hình đó không cứu sống cô được đâu."

"Im lặng một chút đi!"

Cimeies quát lớn, cơ thể của hắn hiện ra dưới hình hài một con đại bàng với bốn cánh khổng lồ phía sau. Ose tặc lưỡi, gã chẳng muốn nhiều lời nữa.

"Đi thôi."

Virgo trèo ra ngoài cửa sổ, nơi Cimeies đang lơ lửng chờ sẵn, Zepar và Ose đã trở lại dạng linh thể. Dĩ nhiên, nếu kế hoạch bất thành hoặc bị yếu tố ngoài tác động, cô sẽ buộc phải trừ khử "chúng".

Dinh thự nhà Audrey - Quận Thượng

12 giờ 10 phút đêm

"Quái gì?"

Gemini nhoài người ra ngoài cửa sổ, dáo dác tìm kiếm xung quanh. Không một ai, không một bóng người xuất hiện phía dưới. Cho dù một bên mắt nhìn được đó có thị lực không tốt, nhưng cậu chắc chắn rằng quanh phạm vi kẻ đó có thể nhảy xuống, chỉ là một bãi cỏ trống.

"Làm ơn gọi Rafael tới đây."

Cậu khép cửa, nếu không được chữa trị kịp thời, có lẽ cậu sẽ hoàn toàn mất đi mắt trái, gần tương tự với việc một nửa sức mạnh của cậu tan biến.

Không hẳn, một nửa số "vũ khí" đặc biệt thì đúng hơn...

Cimeies ôm gọn Virgo trong đôi cánh của mình, vài tích tắc sau khi cô lao mình xuống, lợi dụng khoảng thời gian Gemini còn đang ngơ ngác và điểm mù từ bệ cửa sổ, hắn đón lấy cô và bay thẳng lên mái nhà. Việc người làm vườn vắng mặt khiến kế hoạch dễ dàng hơn rất nhiều.

"Thế là tạm ổn..."

"Ngươi phải cảm ơn ta một tiếng chứ?" - Zepar lên tiếng trong khi vẫn đang ở trạng thái linh thể.

"Dĩ nhiên rồi."

Ngày 1 tháng 11

7 giờ 40 phút sáng

"Người đã ra ngoài vào đêm qua à?"

Gemini dò hỏi Pisces, người đang chăm chú lau sạch những vết máu đã khô trên thanh kiếm của mình. Tối qua là một tối mệt mỏi, và nàng cần nghỉ ngơi, chứ không phải một cuộc chất vấn, cho dù người đó có là Gemini đi chăng nữa.

"Đúng."

"Người để em lại sao?"

Cậu cau mày, nàng có bao giờ giấu cậu điều gì, huống chi lại còn là chuyện sống chết như vậy nữa? Rõ ràng nàng đã cố tình mặc váy dài, nhưng nó làm sao có thể che hết được những miếng băng cá nhân cuốn trên tay và chân nàng. Thoáng nghĩ tới bóng người đêm qua lẻn vào phòng mình, cậu lại rùng mình.

"Cậu đang lên giọng với ta đấy?"

Pisces đanh giọng, dường như nàng đã mất kiên nhẫn. Tiểu thư nhà Audrey cao quý phải chạy trốn trong một trận đấu ư? Dường như Pisces bị ám ảnh bởi sự thật đó, nếu như cha nàng biết được thì sao? Nếu như mọi người biết được thì sao? Nàng sẽ bị chì chiết đến mức nào cơ chứ? Nàng sẽ phải giấu tiệt chuyện này, kể cả Gemini cũng không có quyền được biết.

"Em xin lỗi, em chỉ-"

"Đêm qua?" - Pisces nhìn chằm chặp vào cậu, nói đúng hơn là vào một bên mắt đang đeo băng kia.

"Khách không mời, rất giống người đấy."

Chính là người mà.

"Ta? Nhưng mắt của cậu..."

"À, vâng. Bên này có hơi không rõ, nhưng em vẫn nhìn được mà."

Gemini đáp lại, dù miệng nói thế nhưng thực ra mắt phải của cậu nếu không có kính áp tròng thì có lẽ tất cả những gì cậu thấy chỉ là những mảng màu đan xen vào nhau. Thị lực của Gemini bị hỏng nặng.

Nói đến đây, cậu bỗng ngẩn người. Có thể lúc đó sự hoang mang và cơn đau nhức tột cùng đã làm đầu óc cậu không còn thông suốt nữa. Kẻ trong phòng cậu đêm qua mới chỉ giống Pisces dưới góc nhìn của cậu. Có lẽ ả không phải Pisces. Chắc chắn là vậy. Mà cho dù cô ta có là Pisces đi chăng nữa, thì cũng chẳng sao cả.

Gemini là một kẻ trung thành, trung thành tuyệt đối. Có thể nhiều người sẽ nói cậu mù quáng, nhưng cậu nào quan tâm. Tiểu thư Pisces đã cưu mang cậu, cho cậu một cuộc sống bình thường, vậy nên nàng làm gì với cậu cũng được, nếu nàng có bảo cậu chết đi, thì cậu cũng sẽ vui lòng mà ngoan ngoãn tuân theo thôi.

Pisces có một thứ rất đặc trưng, giống với sợi dây liên kết của anh em nhà Royston, nhưng dường như chỉ có một mình Gemini nắm lấy đầu dây đó. Cậu có thể nhắm mắt mà vẫn cảm nhận được sự hiện diện của nàng. Và thật tình cờ, đêm qua cũng thế, cậu đánh hơi được "mùi" của Pisces.

Nhưng nó hơi khác...

Phải, không giống Pisces y như đúc, nhưng vẫn có gì đó phảng phất, thuần khiết và... bị trói buộc?

Chà, Gemini cũng chẳng rõ mục đích sống của mình là gì nữa. Có lẽ là cậu sống vì mục đích và lý tưởng của nàng chăng? Nghe nực cười thật...

Văn phòng Cơ quan Cảnh sát Điều tra - Quận Trung Tâm

5 giờ 10 phút chiều

Virgo ngả lưng xuống ghế, đồng nghiệp cùng phòng đã về hết, đáng lẽ tháng này cô không có lịch trực đêm, nhưng việc đoạn băng ghi hình Aries và vụ giết người dưới chân cầu bị lộ ra khiến cục diện trận chiến gần như thay đổi hoàn toàn, dĩ nhiên là chỉ với những người biết đến sự tồn tại của đoạn video đó. Tuy vậy, dưới góc nhìn của cô, chuyện này rất kì lạ. Sự tuyệt mật của Sở cảnh sát luôn là tuyệt đối, việc người ngoài trích được camera gần như là điều không thể. Vả lại dấu vết của nó rất mơ hồ, dù có lục tung cả Internet hay những trang mạng phi pháp cũng không tìm ra. Đoạn băng đó, có lẽ chỉ được gửi cho những kẻ cần biết đến sự tồn tại của nó.

"Có lẽ là ai đó đã xem lại và tình cờ phát hiện? Để điều tra vụ án mạng?"

Ose lên tiếng, theo suy đoán của hắn thì tất cả chỉ là trùng hợp. Và những mảnh ghép khi kết hợp lại với nhau bỗng trở nên thật hợp lý.

"Không... Ta không nghĩ thế. Có kẻ nào đó với năng lực làm được điều này."

"Có thể." - Virgo gật gù, suy đoán của hắn cũng đúng, nhưng cô có ý kiến khác. - "Họ đã nhúng tay vào?"

"Họ?"

"Cảnh trưởng...? Thậm chí còn hơn thế... Chính phủ? Giáo hội?"

Virgo biết về nó, hiệp ước giữa Chính phủ và Giáo hội, dưới sự chứng kiến của Sở cảnh sát, nhằm che mắt người dân trước những vụ việc bất thường xảy ra trong thành phố. Có lẽ "họ" muốn trận chiến diễn ra nhanh hơn, vì lý do gì mà cô không rõ.

Tuy nhiên, cô có thể chắc rằng mục tiêu trước mắt của phần lớn những kẻ liên quan chính là Aries Azaria. Nhưng có lẽ đối đầu trực tiếp chỉ là tự nguyện lao đầu vào chỗ chết, hoặc là có kẻ còn cao tay hơn nhỏ, hoặc là sẽ có vài mối quan hệ hợp tác được hình thành.

Virgo gần nhiều thông tin hơn nữa trước khi cô quyết định sẽ tham gia vào cuộc săn lùng này hay không. Được ăn cả, ngã về không, đó đã là quy tắc bất biến. Dù vậy, vẫn không thể loại bỏ trường hợp xấu nhất: Aries Azaria sẽ là kẻ nuốt chửng mọi thứ.

Bởi cô ta là "vua" mà.

Nếu gọi những kẻ tham chiến là con của Chúa thì chắc hẳn Aries là đứa con được cưng chiều nhất.

Quận Trung Tâm

10 giờ 5 phút đêm

Aquarius bước vào cửa hàng tiện lợi, đã khá muộn rồi mà còn gặp phải lão bệnh nhân hạch sách đủ thứ, nếu không vì lời nhờ vả từ cấp trên thì anh đã sớm đá lão ra khỏi phòng khám rồi. Tối qua khi vừa mới tan họp, tin tức về vụ giết người kinh hoàng ngay phía sau bệnh viện đã sớm lan ra khắp thành phố. Cảnh sát và các bác sĩ ngay lập tức được triệu tập, nhưng Aquarius đã sớm biết tất cả chỉ là vô dụng. Không có ai sống sót, không có một chút manh mối nào còn xót lại, y hệt với những gì xảy ra tại chân cầu vài hôm trước. Và dĩ nhiên, anh cũng dần đoán ra được kẻ liên quan đến cả hai vụ việc.

Thú thực thì việc một mình anh đối đầu với Aries không phải là khó. Nếu con nhỏ đó có năng lực vượt xa những người khác thì anh cũng có tận hai thứ phước lành khác nhau. Kẻ tám lạng người nửa cân. Aquarius lấy nhanh chai soda chanh cuối cùng trong tủ lạnh, cậu nhân viên thu ngân đang ngủ gục trên bàn thanh toán.

"Xin lỗi!" - Cậu chợt tỉnh khi bị anh vỗ vài cái vào vai, nhanh chóng làm nốt việc của mình. - "Cảm ơn quý khách."

Anh gật đầu, đẩy cửa bước ra. Đã là ngày thứ tư kể từ khi trận chiến diễn ra mà thông tin vẫn còn mờ mịt, cũng chưa ai chịu đầu hàng.

Có vẻ như lần này ai cũng thận trọng nhỉ...?

"Lần này" à? Aquarius không muốn nhớ lại mười hai năm trước, khi anh chỉ mới vỏn vẹn mười lăm tuổi đầu. Đối với một cậu nhóc đầu cấp ba, những gì xảy ra lúc đó thực sự là một cơn ác mộng. Anh thở dài, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, giờ thì chuẩn bị-

Aquarius cảm nhận được tiếng gió xẹt ngang tai, hơi lạnh của kim loại tiếp xúc với da thịt mình. Trong một tích tắc, đầu lìa khỏi xác.

[Mức độ hồi phục: Tạm ổn định.]

"Lại gặp nhau rồi!"

Chất giọng lanh lảnh quen thuộc cất lên, Cancer Radley đã đứng đó chờ sẵn, phiền phức thật đấy. Aquarius đã định nghỉ sớm vào tối nay nhưng có lẽ anh nên đáp lễ con nhỏ trước. Nếu chỉ là một chọi một thì sẽ xong sớm thôi.

"Ngu ngốc."

"Ồ, phiến diện quá."

Aquarius tặc lưỡi, chưa để nó kịp vung thanh kiếm của mình, anh đã sử dụng『Ngưng Đọng』lên nó. Phần việc còn lại thì đơn giản thôi, Aquarius tự hỏi rằng đầu óc Cancer có còn bình thường không khi cố tình gây hấn với kẻ trên cơ nó.

Cancer suy nghĩ đơn giản thật, nhưng nó không khờ, ít nhất là khi nó còn hợp tác với một thằng ranh ma như Libra. Hai đánh một không chột cũng què.

Libra bất ngờ nhảy xuống từ bờ tường ngay sau lưng Aquarius, cánh tay phải hướng về phía anh, nhoẻn miệng cười. Trong thoáng chốc, hắn chợt thấy được bóng dáng của đứa trẻ có mái tóc xanh lơ, và cả tầm nhìn của Aquarius nữa.

Lần này thì Libra và Cancer gần như nắm chắc phần thắng trong tay, Aquarius đã nằm dưới sự kiểm soát của hắn. Chỉ là, phước lành của anh toàn diện hơn chúng nghĩ.

"Tao hi vọng nhiều hơn cơ."

Aquarius thở dốc, lùi về phía sau. Libra trừng mắt, không còn cảm nhận được sự hiện diện của anh bên trong hắn nữa.

"Làm thế quái nào?"

Hắn buột miệng thốt ra, đáng lẽ mọi chuyện phải giống như kế hoạch chứ, rằng chúng sẽ xử lý xong xuôi Aquarius mà không cần tốn nhiều công sức. Chẳng còn Cancer giúp sức, cơ may để hắn thắng được anh nếu không thể sử dụng năng lực là rất thấp, vì những vết thương mà Pisces gây ra cho hắn còn chưa lành, nếu không muốn nói là không thể lành.

Libra lập tức rút ra con dao trong túi áo, lao về phía anh. Hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ nhất về sức mạnh của mình,『Thao túng tâm trí』không mất đi lập tức, nó sẽ để lại ít nhiều tác dụng phụ cho đối tượng, có thể là thiếu máu lên não hoặc thị lực giảm sút tạm thời. Nhìn điệu bộ Aquarius thì chắc hắn vẫn còn cơ hội thắng.

Phải rồi, có thể sử dụng『Thao túng tâm trí』liên tục nữa...

Con dao găm trong tay cùng với năng lực của mình, lợi thế nghiêng về phía Libra dễ hơn hắn tưởng. Nhưng thứ hắn muốn không phải chỉ là lợi thế, hắn muốn một mạng.

Aquarius cảm nhận được rõ thể trạng mình đang giảm sút nhanh chóng, đầu anh đau như búa bổ và mọi thứ xung quanh thì xoay vòng vòng. Nhát chém ban nãy của Cancer và phước lành của Libra tác động trực tiếp vào não bộ khiến năng lực của anh dần bị bào mòn.

Có lẽ còn khoảng 85%...

Aquarius nhẩm tính. So với Libra của ngày hôm trước, chuyển động của hắn hôm nay chậm hơn nhiều. Nhưng thế là vẫn chưa đủ để anh có thể bật lại hắn. Cancer có gì giúp anh nhỉ?

À.

Cơ thể Libra bỗng chốc cứng đờ, con dao rơi vào tay Aquarius. Hắn tặc lưỡi, tự hỏi kế sách điên rồ này của anh sẽ đi được đến đâu khi dám bỏ qua con mồi dễ nuốt hơn là Libra.

Cancer cười khẩy, Aquarius sẽ trụ được mấy phút với món vũ khí nhỏ xinh kia đây. Bất chấp những nhát chém cắt sâu vào da thịt mình, anh lao về phía nó với tất cả chút sức tàn còn lại.

"Cancer Radley, mày... đã giết bố mình nhỉ?"

Cancer chậm một nhịp. Mũi dao găm vào bụng nó đau điếng, tay nó run lên và chân không còn đứng vững nữa. Tròng mắt Libra giãn to, dù hắn có cố dùng sức thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể nhúc nhích được.

Đòn tâm lý hở?

"Thế?" - Nó mấp máy môi, cơn đau khiến nó không còn bình tĩnh nữa.

"Thế?"

"Thế thì sao?"

Cancer nghiến răng, nhanh như cắt, thanh kiếm của nó xuyên qua giữa ngực anh, càng lúc càng đâm sâu hơn.

Aquarius nắm chặt lưỡi kiếm, cố rút nó ra khỏi cơ thể mình, máu từ lòng bàn tay liên tục rỉ ra. Cancer cũng đâu vừa, nó ăn trọn cả một nhát dao nhưng vẫn gắng giữ chân anh. Sau gần một phút giằng co, nó mới chịu buông bỏ.

[Mức độ hồi phục: Trung bình/Kém.]

Những dòng chữ báo hiệu liên tục nhấp nháy, các chỉ số năng lực của Aquarius đang xuống thấp.

"Con ranh! Dai như đỉa..."

Cancer ôm lấy vết thương, tựa vào kiếm mới có thể đứng. Aquarius cảm nhận rõ từng nhịp tim đập, nhưng có lẽ nó vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Anh vẫn muốn tiếp tục.

Trừ phi có thứ gì khiến anh không thể.

Trừ phi...

Ánh đèn xanh đỏ choán hết tầm nhìn của anh, tiếng còi đinh tai vang lên khắp phố.

"Cảnh sát? Ai?"

Anh dáo dác đảo mắt xung quanh trước khi nhận ra sự hiện diện của một kẻ ngoài cuộc. Cậu nhân viên thu ngân đứng thẫn thờ trong cửa hàng, mặt mày tím ngắt, nhìn chăm chăm ra phía ngoài.

Aquarius tặc lưỡi, dĩ nhiên anh chẳng muốn vướng vào rắc rối không cần thiết, nhất là lũ cớm, có khi mấy vụ giết người trước kia lại bại lộ.

Aquarius đành phải chạy trước, ít nhất cũng phải cắt đuôi lũ phiền phức kia. Libra chửi thề vài câu, cảnh sát đã bao vây họ, mang theo cả vũ khí nóng.

"Hết... đường rồi nhỉ?" - Cancer cố nặn thành tiếng, nó khuỵu xuống, không ngừng thở dốc.

"Lo cho cái mạng mày trước đi."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net