Chương 101: Sai lầm của quá khứ và hiện tại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mở mắt tỉnh dậy với toàn thân mệt mỏi, thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn của cô chính là ánh đèn điện quá chói sáng, bất giác khiến cô mệt mỏi nheo mắt.

"Em tỉnh rồi."

Cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô mới lần nữa mở mắt ra. Ngay lập tức, hàng loạt hình ảnh bất chợt hiện lên trong tâm trí cô, khiến hơi thở chậm rãi bỗng chốc trở nên dồn dập. Mặc kệ cảm giác đau nhức chạy dọc khắp cơ thể mình, cô ngồi bật dậy, không ngừng đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó lập tức chồm người về phía trước, hai bàn tay yếu ớt dùng sức níu chặt ngực áo của người đàn ông đang ngồi ngay bên cạnh giường bệnh.

"Con em đâu? Con em ở đâu rồi?! Anh à, con của em đâu?! Chúng không sao có phải không? Chúng đâu rồi?! Con của em, chúng-"

"Em bình tĩnh lại đã. Em vừa tỉnh, sức khỏe vẫn còn yếu. Hay là em nghỉ ngơi một chút-"

"Em muốn gặp con."

Đôi khi, đối diện với ánh mắt của cô là một trong những điều khiến anh cảm thấy rất khó khăn, vì ánh mắt ấy rất mạnh mẽ, ương bướng mà kiên cường, toả ra một áp lực khiến người khác phải dè chừng, chỉ cần cô dùng ánh mắt ấy nhìn anh, anh sẽ không cách nào từ chối cô được. Lần này cũng vậy.

Bởi vì cơ thể của cô vẫn còn quá yếu, anh chỉ có thể đưa cô đi sau khi đã mượn một chiếc xe lăn từ bệnh viện. Ngồi trên xe mặc cho anh đẩy đi, cô nhận ra nơi anh đưa cô đến chính là phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh.

"Vì sinh thiếu tháng, lại là do cưỡng chế mà được sinh ra, nên thể trạng của đứa bé không được tốt cho lắm."

Nhìn theo hướng chỉ tay của anh, cô nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh đang nằm ngủ bên trong một lồng ấp, chỉ cách nơi cô đang đứng một tấm kính ngăn cách với hành lang bệnh viện. Nhìn đứa bé vẫn còn đỏ hỏn đang phập phồng thở đều một cách yếu ớt, bàn tay đang đặt trên tấm kính của cô run rẩy siết chặt.

"Tại sao chỉ có một?"

Cô, sinh đôi cơ mà?

"Anh xin lỗi. Mọi người lúc đó quá hoảng loạn nên đã chậm trễ trong việc gọi cấp cứu. Lẽ ra anh nên đến sớm hơn."

Nhìn người phụ nữ trước mặt mình, bàn tay anh vô thức nắm chặt vào nhau. Nếu như lúc đó không có một cuộc họp đột xuất, vậy thì anh sẽ không đến muộn, sẽ không để bọn họ khiến chuyện này xảy ra, sẽ không để chuyện này có thể xảy ra.

"... Là ai?"

"Là đứa sinh sau. Người ta chỉ có thể cứu một."

Họ nói, đứa bé có lẽ đã hy sinh để cứu em mình. Bởi vì trong khi một đứa đã chết ngay từ khi còn chưa lọt lòng, đứa trẻ còn lại lại không hề bị hề hấn gì, chỉ vì sinh non nên sức khoẻ mới yếu như vậy.

Khi nghe từng lời của anh, đón nhận sự thật đang phô bày ra trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xanh xao vì mệt mỏi của cô cứ nghệch ra như thế, đến cả biểu cảm như thế nào cho phải cô cũng không biết. Cô nên buồn thương cho đứa con vừa chết của mình, hay nên vui mừng vì đứa con được sinh ra an toàn của mình? Cô không biết, và điều đó khiến cô cảm thấy tồi tệ. Rất tồi tệ.

Đúng lúc còn đang chìm ngập trong dòng suy nghĩ vô định cùng sự dằn vặt khôn nguôi, đôi mắt của đứa bé chợt mở ra, trùng hợp lại đụng phải ánh mắt của cô. Đôi mắt màu nâu hổ phách to tròn cứ thế nhìn chằm chằm cô, rồi lại chớp vài cái, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn cứ hươ qua hươ lại giữa không trung như thể đang muốn được cô nắm lấy, đôi mắt cô chợt trở nên cay xè, để rồi vô thức bật khóc.

"Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi con. Là mẹ không tốt, mẹ là một người mẹ tồi. Mẹ không bảo vệ được các con, mẹ xin lỗi. Mẹ yêu các con nhiều lắm! Mẹ yêu các con rất nhiều. Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi..."

Chẳng rõ có phải do cảm nhận được nỗi đau của mẹ mình hay không, đứa bé cũng đột nhiên khóc ré lên. Có lẽ nếu không có anh giữ lại, cô sẽ bất chấp cơ thể yếu ớt hiện tại này của mình mà xông thẳng vào trong để ôm lấy và dỗ dành con. Khi nhìn thấy cô y tá vừa chạy đến bên đứa trẻ, đôi mắt của cô mới dịu xuống được một chút.

"Không phải lỗi của em, là của họ. Tất cả là do bọn họ."

Đến lúc này, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh, người nãy giờ vẫn đang quan sát hai mẹ con cô bằng ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự giận dữ. Nhìn bàn tay đang nắm chặt đến mức run lên của anh, cô đặt tay lên đó, chậm rãi gỡ từng ngón tay đang siết vào nhau.

"Cảm ơn anh, vì đã luôn ở bên em mỗi khi em cần. Cảm ơn vì đã cứu em và con."

Nhìn người đàn ông với đôi mắt hổ phách đang nhìn mình, trong lòng cô đột nhiên nhói lên một cảm giác đau đớn tột cùng khi bất chợt nhớ đến một đôi mắt cũng giống hệt của anh, giống hệt của con cô. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ nó đi, nhanh chóng kéo bản thân trở lại thực tại trước khi lại vô thức đắm chìm vào nỗi đau mà cho đến tận bây giờ cô vẫn luôn muốn quên đi.

"Em định thế nào?"

Dời ánh mắt sang đứa con trai đã ngủ say trở lại bên trong lồng ấp, cô chậm rãi lắc đầu.

"Em không biết, nhưng em sẽ bảo vệ con bằng mọi giá. Chỉ cần họ không đụng đến thằng bé, còn lại em không quan tâm. Em không muốn quan tâm nữa."

Đứa trẻ này là sinh mạng của cô. Chỉ cần họ không làm hại đến thằng bé, cô sẽ không tính toán gì với bọn họ, kể cả khi bọn họ là nguyên nhân của hầu hết những đau khổ trong cuộc đời cô cho đến bây giờ, kể cả khi một phần rất lớn trong cô rất muốn bọn họ trả giá cho những gì bọn họ đã gây ra cho cô, cho đứa con khác vừa chết của cô. Cô muốn sống yên ổn cùng đứa bé này, cô muốn nuôi dạy và bảo vệ con thật tốt. Cô không muốn quan tâm đến những con người đó nữa, cô mệt mỏi rồi.

"Tên thằng bé là gì?"

Trước mắt anh, cô lại nở nụ cười buồn.

"Cho đến tận lúc này em vẫn nghĩ, tại sao không thể lấy tính mạng của em đổi cho con. Em sẵn sàng đánh đổi tất cả để con em được sống. Anh biết không, càng nhìn đứa trẻ này, em lại càng thấy mâu thuẫn giữa đau khổ và hạnh phúc, và cảm giác mâu thuẫn đó gần như đang liên tục đạp em vào hố sâu tuyệt vọng. Nó khiến em khổ sở vô cùng, nó dày vò em, đến mức em chỉ muốn chết đi. Nhưng em còn con, em không thể cũng bỏ lại con một mình được."

Vẫn đặt tay lên tấm kính, đôi mắt của cô vẫn dán chặt vào đứa bé đã say ngủ. Bất chấp cơ thể vẫn đang đau nhức đến không chịu nổi, bất chấp sự đau đớn đang ăn mòn toàn bộ tâm trí của cô, cô vẫn nở nụ cười, vẫn ngắm nhìn gương mặt say ngủ bình yên của con, vẫn cảm nhận sự ấm áp nhỏ bé từ con đang lan toả khắp nơi trong trái tim chấp vá chứa đầy nỗi đau của chính mình.

"Dù anh của con không còn nữa, con vẫn là Ngư Vũ. Đừng bao giờ quên Song Ngư nhé, Ngư Vũ của mẹ."

...

"Anh, chúng ta nên đặt tên con là gì?"

Nhìn đôi mắt sáng rực của vợ, anh lại bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ. Hoặc là cô ấy đã quên mất việc anh tệ khoảng đặt tên đến mức độ nào, hoặc là cô ấy đang thừa cơ trêu chọc anh.

"Tên của em hả mẹ?"

"Đúng rồi, Ngư Vũ. Là tên của em con đó. Sao, con có ý kiến gì hay ho không?"

Bắt gặp đôi mắt chờ đợi vừa di chuyển từ ba yêu sang mình của mẹ yêu, đến lượt thằng bé rơi vào hoàn cảnh khó xử. Để rồi như vừa bắt lấy được một cái phao cứu sinh an toàn, thằng bé giương đôi mắt màu hổ phách của mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của ba, chớp chớp liên hồi.

Thế đấy, lẽ ra anh không nên trông chờ điều gì vào đứa con trai cưng bảo bối của mình mới phải. Đúng lúc anh bất lực thở hắt ra một tiếng, trong đầu anh đột nhiên nảy ra một ý.

"Song Ngư thì sao?"

Khác với khuôn mặt ngây ngô của con, đôi mắt sáng rỡ của cô chợt trở nên kinh ngạc. Khi hơi ấm của bàn tay anh nắm lấy bàn tay cô, cô mới giật mình sực tỉnh, mới nhận ra tay mình vừa run rẩy. Đáp lại vẻ mặt đó, anh mỉm cười dịu dàng.

"Đôi khi, cách ghi nhớ tốt nhất chính là luôn để nó hiện hữu xung quanh chúng ta."

"Nhưng-"

"Sẽ ổn thôi, anh hứa."

***

Xà Phu từng nói với cô, sự thật là căn nguyên của mọi chuyện, cũng là kết quả của mọi chuyện, sự thật có thể mang đến hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng có thể đẩy con người ta xuống tận hố sâu của sự tuyệt vọng, có thể mãi mãi cũng không thể trèo lên được, mãi mãi chìm sâu vào bóng tối. Nếu là người bình thường nói như thế, cô nhất định sẽ bật cười, nói họ sao đột nhiên lại trở nên triết lý bất thường. Nhưng đó là Xà Phu, nên cô chỉ im lặng lắng nghe, im lặng quan sát đôi mắt thoáng buồn của cậu.

Bởi vì đó là cậu.

Sư Tử luôn cảm thấy Xà Phu nói rất đúng, cô thậm chí còn xem đó như một khái niệm cơ bản thỉnh thoảng hiện ra trong đầu mình một cách vô thức. Dù vậy, khi cô Lưu bảo cô hứa với cô ấy, cô vẫn đồng ý. Kể cả khi đã tưởng tượng ra được mọi chuyện sẽ như thế nào khi sự thật được tiết lộ, và tưởng tượng của cô gần như chính là viễn cảnh lúc này, cô vẫn đồng ý.

"Bởi vì sự thật là cách duy nhất để cứu thằng bé! Nếu thằng bé vẫn còn tiếp tục, nó sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa. Vì thế, cô xin con."

Cô đoán cô thực sự là một đứa xấu xa chỉ biết nghĩ cho bản thân mà thôi.

Sư Tử dời mắt xuống Song Ngư vẫn đang quỳ sụp dưới sàn ngay trước mặt mình, nhìn đôi vai liên tục run lên bần bật của cậu ta. Nhưng ngay khi cô vừa vươn tay định chạm vào, nó đã bị cậu ta thẳng tay hất mạnh, cùng lúc dùng ánh mắt hết sức giận dữ nhìn cô.

"Tôi đã bảo cậu dừng lại!"

Hình như là có thật.

"Tại sao vậy Sư? Khốn kiếp, cậu được lợi gì từ chuyện này chứ hả?! Cậu chỉ muốn nhìn thấy tôi khổ sở thôi phải không? Giờ thì cậu nói đi, cậu đang vui sướng, đang hả hê lắm chứ gì?! Trả lời đi!!"

Nếu cô bảo là không, cậu ta có tin cô hay không. Chính bản thân Sư Tử cũng không hiểu, lẽ ra khi nhìn thấy người mình ghét đau khổ, cô phải hạnh phúc lắm mới phải.

Nhưng cô chỉ cảm thấy tồi tệ mà thôi.

"Tại sao?"

Một lần nữa, Song Ngư và Sư Tử bị cắt ngang bởi cùng một người như cách đây khoảng một giờ trước. Nhưng nếu lần thứ nhất là bằng một giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng đầy quyền lực thì bây giờ, đó chỉ còn là một thanh âm khô khốc mờ đục vang lên từ cổ họng đau rát của người đàn ông đã trở nên tiều tuỵ mệt mỏi mà thôi, người mà đến tận lúc này vẫn còn nhìn trân trân ra mặt sàn bằng đôi mắt bàng hoàng chưa thể tiếp nhận rõ ràng mọi thứ.

"Tại sao...?"

Lần này, đôi mắt ấy di chuyển lên, cứ thế nhìn thẳng về phía người vẫn đang chìm ngập trong cơn giận khôn nguôi. Người đàn ông thống khổ liên tục lắc đầu, cơ mặt méo mó vì sự đau đớn đang dần ăn mòn toàn bộ tâm trí.

"Tại sao cô ấy không chịu nói gì hết? Tại sao lại giấu tôi...? Tại sao ai cũng như vậy, luôn cứ nhất quyết đẩy tôi trở thành người ngoài cuộc? Tôi không hiểu... Tôi thật sự không hiểu nổi. Tại sao chứ?"

Đôi mắt màu hổ phách của Song Ngư dán chặt vào người đàn ông không rõ là đang hỏi hay đang tự độc thoại với chính mình. Cậu mở to mắt với ánh nhìn kinh ngạc khó tin, rồi lại nheo chặt một cách khinh thường. Cậu đột nhiên cảm thấy thương hại ông ta. Ông ta là một kẻ đần, dù đã nói nhiều lần nhưng cậu vẫn sẽ tiếp tục nói như một lời khẳng định, ông ta đích thực là một kẻ đần chính hiệu.

"Vậy nếu mẹ tôi nói cho ông biết, rồi người đàn bà kia cũng nói cho ông rằng bà ta đang mang thai con của ông, vậy ông sẽ lựa chọn như thế nào?"

"Tôi..."

Song Ngư thách ông ta trả lời được. Nói đúng hơn, ông ta đã có câu trả lời rồi, chỉ là không dám nói thẳng ra trước mặt cậu mà thôi.

Gia tộc họ Khương nổi tiếng đầy những hủ tục gia giáo tư tưởng duy trì từ tận thời phong kiến, làm sao có thể chấp nhận cháu trai đích tôn ruột thịt và một đứa con nuôi bị cả dòng họ ghét bỏ nên duyên vợ chồng? Cứ cho là ông ta yêu mẹ cậu sâu đậm đi, nhưng thân là một người sắp trở thành trưởng tộc, sắp đứng đầu cả một tập đoàn lớn, chưa kể lúc đó tập đoàn nhà họ Khương còn đang gặp một vài rắc rối, chẳng lẽ lại ưu tiên tình yêu hơn trách nhiệm, hơn chữ "hiếu"? Người đàn bà kia lại còn đang mang thai, thêm gia đình danh giá quyền uy không những có thể giúp tập đoàn vượt qua thời kỳ khó khăn mà còn khiến nó càng thêm hưng thịnh? Ông ta thực sự sẽ chọn tình yêu, sẽ chọn mẹ cậu sao? Được rồi, cứ cho là như vậy đi, nhưng sau đó thì thế nào? Mẹ cậu sẽ không bao giờ có thể sống yên ổn được, sẽ bị chèn ép đến phát điên, sẽ bị buộc tội bởi người đàn bà kia, thậm chí ảnh hưởng đến cả ông ngoại lúc đó đang thi hành án tù. Cuối cùng, mẹ cậu sẽ lại bị phản bội, mẹ cậu sẽ bị ruồng bỏ, chưa kể đến việc nhà họ Khương chắc chắn sẽ cướp đi đứa con trong bụng của bà khi ấy, điều duy nhất mà bà còn có thể giữ lại.

Đem cất não đi mà suy nghĩ cũng biết, dù có là thế nào, chỉ cần còn ở cạnh ông ta, mẹ cậu sẽ mất hết tất cả mọi thứ. Mất trắng.

Song Ngư nhíu mày đảo mắt nhìn sang Khương Ngư Nhân vẫn đang ngồi bệt trên sàn nhà, hai bàn tay vẫn vò vào mái tóc đã rối bù ôm lấy đầu, hai mắt cứ hết mở to rồi lại nhắm chặt, nước mắt không ngừng chảy ra cùng những tiếng nấc ngắt quãng cứ vang lên nãy giờ không dứt. Cô ta vẫn đang khóc, vẫn đang đau khổ khi phải tiếp nhận hàng loạt những sự thật mà chắc chắn dù chỉ một giây ở trong giấc mơ, cô ta cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Đúng là đồ phiền phức ồn ào.

"Ngư Nhân này, để tôi nói cho cô nghe một sự thật nhé."

Vừa nói, Song Ngư vừa đứng dậy, thẳng thắn dùng đôi mắt lười nhác của mình nhìn về phía Ngư Nhân.

"Tôi căm ghét rất nhiều thứ, nhưng cô biết không, một trong những thứ mà tôi căm hận nhất,"

Khi chạm phải đôi mắt ầng ậng nước của Ngư Nhân vừa nhìn về hướng này, Song Ngư nhếch mép cười lạnh, ánh mắt trong phút chốc đã trở nên sắc nhọn vô cảm.

"Chính là sự tồn tại của cô trên cõi đời này."

Chỉ bằng duy nhất một câu nói thôi, Song Ngư đã lập tức dội thẳng vào Ngư Nhân những cảm xúc đau đớn tuyệt vọng nhất từ nãy đến giờ. Đôi mắt vốn đã mở to của cô càng mở to hơn, để mặc nước mắt cứ thế rơi xuống khỏi đôi đồng tử đã gần như vỡ vụn. Cô cảm thấy lồng ngực mình đau đến nặng trĩu, trái tim như bị hàng ngàn mũi tên đâm phập vào, như bị búa đập nát, như bị bóp chặt đến vỡ tan không chút thương tiếc. Cô thậm chí không thở nổi, cứ như bị một lớp sương vô hình bao phủ kín lấy cổ họng vốn đã đau rát, chỉ còn có thể phát ra vài tiếng rên rỉ đau đớn.

Ngư Nhân biết Song Ngư hận cô, nhưng cô chưa từng dám nghĩ nỗi hận đó lại lớn như thế, lớn đến mức anh ta có thể lạnh lùng chối bỏ sự tồn tại của cô một cách tàn nhẫn như vậy.

Đến cuối cùng, người sai vẫn là cô ư?

Đối với anh ta, đến cả việc cô sống trên đời cũng là không được phép nữa sao.

"Dừng lại, Song Ngư! Đừng công kích Ngư Nhân nữa, đừng có đụng đến con bé, không lẽ ngay cả đứa bé này cũng làm gì nên tội với cậu sao?!"

Nhìn người đàn ông vốn đã tiều tuỵ lại xông đến chắn trước con gái, dùng ánh mắt khó hiểu xen lẫn sự giận dữ mà nhìn thẳng vào cậu, cứ như đang dùng toàn bộ sức lực và sự tỉnh táo hiếm hoi còn sót lại để bảo vệ đứa con duy nhất, Song Ngư vẫn chẳng thể cảm thấy được bất kỳ một sự cảm động nào dâng lên trong lồng ngực mình. Bằng một cách nào đó, cậu chỉ cảm thấy thật là lố bịch.

"Chỉ mới nhiêu đó mà đã không chịu nổi rồi? Các người còn phải trả giá nhiều lắm, nên đừng có yếu đuối hèn nhát như thế, thật là chướng mắt. Tôi còn chưa huỷ hoại các người mà."

Đằng sau ông Khương, Khương Ngư Nhân bất giác run lên trước câu nói của Song Ngư.

Chưa huỷ hoại? Thế những gì mà anh ta làm, là gì kia chứ?

"Tôi có làm gì thì cũng không đụng đến giết người, còn cái gia đình cao quý của các người thì đã làm rồi."

"Cậu đang vu khống cái gì vậy hả?!"

"Vu khống? Xem ra ai đó lại bị đẩy xa khỏi vòng tròn thế sự nữa rồi."

Song Ngư cảm thấy khâm phục sự bình tĩnh của chính mình lúc này. Mặc dù cậu của hiện tại cơ bản cũng chẳng thể gọi là bình tĩnh, nhưng có thể đứng yên ở đây và dùng chất giọng bình thường thế này thay vì vừa lớn tiếng mắng chửi vừa xuống tay đánh người không thương tiếc thì cậu đã thấy sức kiềm chế của mình tăng lên nhiều lắm rồi.

"Ông có biết sau khi rời khỏi nhà họ Khương, mẹ tôi đã sống thế nào không? Một cuộc sống rất bình thường. Bà thuê một phòng trọ nhỏ, hằng ngày đi làm trang trải sinh hoạt, thỉnh thoảng đến bệnh viện khám thai, có khi lại ra ngoài dạo chơi. Thời điểm đó ba mẹ tôi vẫn qua lại với nhau như hai người bạn tri kỷ thân thiết, không hơn. Một cuộc sống mà mẹ nói với tôi, vẫn hạnh phúc kể cả khi không có vật chất, không có ông."

Nhìn người đàn ông vẫn đang chăm chú nghe câu chuyện của mình, Song Ngư dời mắt sang đứa con gái đến tận lúc này vẫn chưa chịu nín khóc. Cậu khó chịu nhíu mày.

"Lúc đó mẹ tôi đang mang thai đến tháng thứ sáu, vì thế bà ấy chỉ làm những việc liên quan đến sổ sách thôi. Một ngày có hai người phụ nữ khá lớn tuổi đến tận quán nước nơi mẹ tôi làm việc để tìm gặp bà. Đó là bà nội và người mẹ thân yêu đáng kính đáng trọng của ông đấy. Không biết bằng nguồn tin nào, bọn họ không những tìm được chỗ làm của mẹ tôi, còn biết được đứa bé trong bụng mẹ tôi là con trai. Đối với một gia đình đầy tư tưởng cổ hủ như gia đình ông thì dễ dàng gì chịu bỏ qua nhỉ, chưa kể đến việc đứa con dâu bảo bối nào đó khi ấy còn đang mang thai con gái?"

"Ý cậu là... Chẳng lẽ hai người bọn họ-"

"Như bao kẻ nhà giàu bẩn thỉu thối nát khác, bọn họ muốn cướp con, ừ, ông đoán đúng rồi đó. Hai kẻ đó cố gắng thuyết phục mẹ tôi bằng mọi cách, thậm chí còn đem công ơn nuôi dưỡng ra đòi báo đáp nữa kìa, nhưng sau một hồi bị cự tuyệt lập tức thì nổi giận. Ông biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không?"

Song Ngư biết ông ta có thể đoán được, nhất là khi nhìn vào đôi mắt bàng hoàng kinh hãi kia. Ông ta có thể ngu ngốc thật, nhưng cũng không đến mức không thể đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo sau đó.

"Không thể nào..."

"Thế mà có đó. Khốn kiếp, bọn họ đẩy ngã mẹ tôi, rồi sau đó bỏ chạy vì quá hoảng sợ, mặc kệ mẹ tôi sống chết như thế nào trong khi vài phút trước đó vẫn còn điên cuồng đòi con đòi cháu! Nực cười."

"Cậu đừng có đặt điều! Làm sao cậu biết được chuyện đó chứ?! Khi đó cậu còn chưa có mặt trên đời!"

"Ba tôi đã lấy được đoạn ghi hình camera ở quán nước ngày hôm đó, nhưng bởi vì mẹ tôi không muốn truy cứu, nên ông cũng không làm lớn chuyện. Mặc dù vậy, ba tôi hận các người, ông ấy không vị tha đến mức vứt bỏ nó đi, thay vào đó, ông giữ nó lại. Để tôi nói cho ông biết nhé, nó vẫn còn nằm trong ngôi nhà này đấy."

Mẹ cậu nói cho cậu rất nhiều chuyện ngay từ khi Song Ngư còn nhỏ thay vì giấu cậu mọi thứ như điều mà hầu hết các bà mẹ sẽ làm, nhưng duy chỉ có mỗi chuyện này là bà chưa bao giờ đề cập đến. Cả ba và mẹ đều không ai nói hết. Đến tận sau khi ba cậu mất, trong một lần dọn nhà, Song Ngư mới vô tình tìm thấy một cái đĩa mà cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất mẹ cậu chịu nói ra mọi thứ ngày hôm đó, cùng với sự tồn tại đã biến mất của một người giống hệt cậu.

"Đương nhiên sau đó tôi cũng có điều tra một ít, có thể là do tính tôi đa nghi, nhưng có lẽ là do tôi muốn nghe từ những người khác nữa. Không khó để tôi tìm thấy những người đồng nghiệp cũ của mẹ tôi đã chứng kiến mọi chuyện ngày hôm đó."

"Nh-Nhưng đó là do bọn họ xích mích mà, cậu làm sao chắc được người nhà tôi cố ý? Vả lại cô ấy vẫn sống đấy thôi, cậu vẫn sống đấy thôi! Các người vẫn-"

Trước khi ông Khương kịp nói dứt câu, một bên mặt ông đột nhiên truyền đến một cảm giác đau buốt, sau đó, cả người ông vì không tự chủ được mà đổ nhào về một phía, ngã hẳn xuống sàn nhà. Còn chưa kịp lau đi vết máu nơi khoé miệng, cổ áo ông đã bị xốc ngược lên. Lần này, lần đầu tiên, ông đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia ở khoảng cách gần như vậy.

"Mẹ kiếp! Đừng có giỡn mặt với tôi!! Sống hả?! Mẹ tôi là người thường, không phải thánh thần mà bị xô ngã như vậy lại không sao! Bà bị sẩy thai! Ông nghe đây, hai kẻ đó khiến mẹ tôi mất đi con trai, khiến cho tôi mất đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net