Chương 91: Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuỗi ngày thảnh thơi đón năm mới dù trông có vẻ dài nhưng thực ra chẳng thấm tháp là bao, giai đoạn chạy nước rút với bao nhiêu là việc lại lần nữa ập tới. Điển hình nhất cho điều đó chính là những học sinh, trong đó đặc biệt là khối học sinh lớp mười hai, những con người phải chuẩn bị và ôn tập cho kì thi đại học đang ngày một tới gần.

Trong khi người người phải tập trung ôn thi đến mức quên luôn cả trục quay của trái đất, suốt ngày cứ cắm đầu cắm cổ vào những tài liệu đề cương chất đống, lúc nào cũng gấp rút chuẩn bị cho bước đệm tương lai sắp tới của mình, thì đối với Phan Cự Giải, những ngày này vẫn là chuỗi thời gian thảnh thơi và nhàn nhã đến kỳ lạ.

Với một thằng thành tích lúc nào cũng nhìn xuống chẳng thấy ai mà nhìn lên là muôn người như cậu, chắc chắn không phải là Cự Giải ỷ lại, lại càng không phải muốn bỏ bê việc học (thôi được, ừ thì cũng có một chút). Chỉ là thành thật mà nói, dù đã tới tận thời điểm này, cậu vẫn thật sự không biết phải đặt nguyện vọng vào ngành học nào. Cự Giải không có đích đến hay ước mơ nào cho tương lai, kể cả một mục tiêu để phấn đấu cậu cũng không tìm thấy. Trong khi Thiên Bình dù ngoài mặt hay lạnh nhạt đùa giỡn lung tung lại thêm cái thói bất cần đời khó bỏ, thế nhưng luôn chú trọng việc học cũng như những thứ khác để chứng minh thực lực bản thân cho gia đình bạn gái, thì Cự Giải cậu vẫn cứ dậm chân tại chỗ như vậy.

Thú thật, cậu cũng không biết cái gì thích hợp với mình nữa. Có công việc gì chỉ cần nằm ườn ở nhà hay không? Đùa, làm quái gì mà có!

"Cậu thật là, lúc nào cũng để nước tới chân rồi mới chịu nhảy!"

Cự Giải tự hỏi, đây đã là lần thứ bao nhiêu Xử Nữ than phiền câu này rồi, chỉ mới tính nội trong ngày hôm nay từ lúc cô sang nhà cậu.

"Không, nước tới hơn miệng tớ rồi. Tớ đang ngước mặt lên để trả lời cậu đây."

Bỏ qua chất giọng đều đều chẳng có lấy một chút sức sống cùng cái đầu hết ngước lên lại nằm sụp ra bàn, Xử Nữ nhìn tờ giấy trước sau trên dưới đều trống trơn của Cự Giải, sau đó cố nén tiếng thở dài của mình. Giáo viên chủ nhiệm phát tờ này cũng khá lâu rồi, và đến tận khi ngày nộp gần kề cậu mới đi nói với cô. Mặc dù Xử Nữ đã biết rõ từ lâu, rằng dù có cho cả khối thời gian thì Cự Giải cũng chẳng ghi được gì ngoài tên họ trường lớp ra đâu.

"Cậu xong chưa, Tiểu Xử?"

Người ta đối với việc chọn trường lúc nào cũng phải cân nhắc suy nghĩ kĩ càng, bất kể trong đầu họ có tồn tại mong muốn nào hay không đúng không?

"Cậu nghĩ xem."

Ừ thì, có lẽ cũng có vài trường hợp ngoại lệ.

Đùa, cậu đang nói đến ai cơ chứ! Cự Giải bĩu môi tự nhủ. Cái ước mơ được hình thành từ những bộ phim Xử Nữ thường xem từ khi còn nhỏ xíu, lúc nào cũng rêu rao khắp nơi với bất cứ ai đề cập đến, lúc nào cũng có thể huyên thuyên về nó cả ngày cũng không biết chán, cậu còn lạ gì nữa đâu. Khỏi nói thì một thằng đầu óc không thông minh xán lạn như cậu cũng biết.

Chỉ là hỏi cho có lệ thôi.

"Này Xử, tại sao tớ cứ phải khổ sở nhồi nhét vào đầu ba cái kiến thức vớ vẩn mà chẳng bao giờ sử dụng hết thảy này, sau đó lại còn phải đem mớ hỗn độn tạp nham đó đi thi với cử vậy? Mà tại sao thi cử lại tồn tại? Học là đủ điên rồi, bỏ qua thi cử coi như tích chút đức cho đời không tốt sao? Chưa nói đến-"

Trước cả khi Cự Giải kịp dứt lời, Xử Nữ đã thẳng tay dùng quyển tập đang cầm đánh bốp vào đầu cậu không chút thương tiếc. Mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của bạn trai, cô trước sau vẫn thản nhiên làm mặt hờ hững, miệng chưa kể còn hừ lạnh một tiếng và ánh mắt nhìn cậu rõ ràng không thể nào nói là chứa thiện cảm.

"Sao lại đánh tớ?"

"Vì cậu nói nhảm! Đã nói nhảm lại còn hỏi ngu! Cậu nhiêu tuổi rồi, hả? Lớn già đầu còn đi hỏi mấy câu đó!"

"Cậu nói thì hay lắm! Cậu đâu không phải một kẻ học hành không giỏi, thể chất không tốt, ước mơ cũng số không. Cậu có bao giờ là một kẻ như thế đâu chứ!"

Đôi mắt Xử Nữ hơi mở to ngạc nhiên nhìn cậu bạn trai vừa nói bằng giọng cao vút khó chịu, cả gương mặt luôn rất hiền hoà cũng đanh lại không hài lòng. Cô không thường nhìn thấy biểu cảm đó ở cậu. Trước khi Xử Nữ kịp nói gì, Cự Giải đã bực bội khoanh tay nằm dài trên bàn. Cô đành buông tiếng thở dài, một tay chống lên bàn đỡ lấy cằm.

"Cậu từng ước mơ trở thành bác sĩ mà, Giải."

Sau một vài giây im lặng không trả lời, Cự Giải mới chịu ngước mắt lên nhìn Xử Nữ. Bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình cùng nụ cười của cô, cậu lia mắt sang chỗ khác cho qua chuyện.

"Ước mơ trẻ con thôi."

Trở thành bác sĩ là ước mơ đầu tiên và duy nhất cho đến bây giờ của Cự Giải, ít nhất thì tự cậu nghĩ như vậy. Một phần vì cậu thấy họ ngầu vô cùng, không cần phải lao vào nguy hiểm như cảnh sát quân nhân mà vẫn nắm trong tay bao nhiêu sinh mạng của người khác. Ai nghĩ điều đó là gánh nặng chứ cậu thì không, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ thích thú. Nhưng nói cho cùng, đa phần của việc đó là vì ba mẹ Cự Giải có một lần nói họ có thiện cảm với ngành Y. Giờ nghĩ lại, Cự Giải thật sự trẻ con và ngây thơ quá mức cần thiết. Cậu đôi khi tự hỏi, tại sao con nít lúc nào cũng mơ cao đến mức xa vời như thế.

Hai tay chống cằm nhìn bạn trai cứ liên tục thở ngắn thở dài, Xử Nữ đưa mắt nhìn đâu đâu ra chiều suy nghĩ. Nói gì thì nói, từ nhỏ đến giờ ba mẹ Cự Giải suốt năm suốt tháng lúc nào cũng đi đâu biệt tăm với mớ công việc của họ và để mặc con trai một mình ở nhà. Họ thường xuyên gửi nhờ nhà Xử Nữ để mắt và quan tâm tới cậu, còn bản thân thì có khi vài năm cũng chưa được một lần gặp mặt. Nhưng dù nhà cô yêu thương Cự Giải thế nào, dù tình thương đó lớn ra sao, nó vẫn không thể nào bằng được với tình cảm gia đình mà cậu luôn không ngừng mong mỏi. Cự Giải từng học rất giỏi, luôn giữ vững thành tích ở những hạng đầu cả khối suốt từ những năm cấp một cấp hai, tất cả chỉ vì cậu nghĩ ba mẹ mình sẽ quan tâm tới và trở về bên cậu, nhưng rồi thì Cự Giải cũng chẳng thèm để ý tới nữa, lâu dần thì mặc kệ luôn mọi chuyện. Ngay khi cậu nhận thấy bản thân bỏ nhà đi mà chỉ có gia đình Xử Nữ liên tục đi tìm thay vì những người làm cha làm mẹ kia, cô đã biết cậu chính thức từ bỏ rồi, từ bỏ luôn việc theo đuổi ngành nghề cậu từng mơ ước, để rồi trở thành một tên không có lấy một định hướng tương lai kể cả dù lúc này kỳ thi đại học đã cận kề.

Xử Nữ không có tư cách phán xét ông bà Phan, nhưng cô chưa bao giờ ngừng khó chịu mỗi khi nghĩ về họ, nghĩ về cách họ đã bỏ mặc đứa con trai ruột mà họ đã sinh ra. Cô nhớ mình cũng đã từng vài lần vô thức to tiếng với họ, và đương nhiên, họ lơ đẹp cô đi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Xử Nữ càng nghĩ càng không hiểu, họ rốt cuộc là những con người như thế nào.

So với Thiên Bình thì Cự Giải cũng không khác là bao, nhưng chỉ là trước kia. Bởi vì bây giờ cái cậu lúc nào cũng ăn chơi lêu lỏng bỏ quên sự đời đó đã lấy động lực là tương lai cho tình yêu của mình và Song Tử làm mục tiêu đích đến, luôn luôn cố gắng rất nhiều trên mọi mặt, trong khi đó thì Cự Giải vẫn cứ mù tịt như vậy.

Nên làm sao mới tốt đây.

"Ừ thì là ước mơ trẻ con, nhưng cũng là ước mơ mà, không phải sao?"

Mắt ngước lên lần nữa nhìn Xử Nữ, Cự Giải nhướng mày chờ đợi. Nụ cười híp mắt tươi rói của cô khiến cậu có cảm giác không an toàn cho lắm.

"Gì đấy."

"Cậu có người họ hàng là giám đốc bệnh viện gần đây còn gì, đến hỏi xin lời khuyên đi!"

"... Hả?"

Đúng là Cự Giải có một người họ hàng là giám đốc một bệnh viện thật, đúng là cậu với ông ấy cũng có thể gọi là thân thiết thật, nhưng mà nghe thế nào Cự Giải cũng không tìm được lấy một phần khả thi. Hay là cô vẫn giữ ý định đem ước mơ xa xửa xừa xưa nào đó ra để thành mục tiêu cho cậu? Không phải là Cự Giải ý kiến gì, chỉ có điều, nó có gì đó rất không ổn.

"Cứ đi cho biết, lỡ đâu cậu sẽ có hứng thú thì sao!"

***

Bước ngang qua Xà Phu đang đứng cạnh cánh cửa đang mở, Sư Tử quay người ra sau và khẽ cúi đầu cùng với một nụ cười tươi tắn. Người bên trong phòng, tay vẫn đặt trên tập hồ sơ gật đầu với hai đứa trẻ chuẩn bị rời đi ngay sau đó.

"Hôm nay Thiên Yết không đi cùng, đành để cậu đưa lại cho anh ấy vậy. Không báo cáo rõ ràng thì anh ta lại bật chế độ độc tài nữa cho xem."

"Thôi nào, Yết vừa độc tài vừa hắc ám lại ưa áp đặt nhưng vô cùng tốt bụng đúng không?"

"Nói để cậu biết, lời của cậu chứa nhiều dao găm lắm đấy! Suy ra vẫn là cậu thừa nhận anh ấy có độc tài."

Đi sóng vai nhau, trong khi Xà Phu cứ lật tới lui xấp giấy hồ sơ đang cầm nãy giờ thì Sư Tử vẫn vui vẻ thản nhiên nhảy chân sáo đi lại khắp nơi như vậy, thi thoảng còn xoay vài vòng với vẻ mặt thích thú lộ rõ. Mỗi lần ngước mắt nhìn lên, cậu chỉ biết mỉm cười rồi lắc đầu cho qua chuyện.

Trong vài giây, đôi mắt màu hổ phách vui vẻ của Xà Phu chợt lạnh đi, cả khuôn mặt cũng phút chốc đanh lại nhìn chằm chằm vào từng dòng chữ đang hiện trước mắt. Cậu nhíu mày, trước khi nhanh chóng trở lại bình thường để Sư Tử không kịp nhận ra.

"Về luôn chưa? Đi cùng tớ."

Quay sang nhìn vào đôi mắt phân vân của Sư Tử, Xà Phu vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh như vậy. Mặc dù thành thật mà nói, cái cách cô đảo mắt đăm chiêu đó khiến cậu cực kỳ không thích.

Cuối cùng, Sư Tử giật lên một cái, khuôn mặt nhanh chóng vẽ nên một nụ cười toả nắng quen thuộc và híp mắt nhìn sang Xà Phu - người hiện tại đã biết chắc chắn chuyện gì xảy ra tiếp theo.

"Chắc thôi, tớ sẽ về sau! Tớ muốn đến vài chỗ một lúc."

Sau một hồi nhìn chằm chằm nụ cười của Sư Tử, Xà Phu đành thở hắt ra một tiếng. Một khi cô đã muốn, dù cậu có đồng ý hay không cũng khó mà khiến cô lung lay được.

Thật khó chịu làm sao.

"Thôi được rồi, vậy tớ về trước. Nhớ đừng về muộn quá, kẻo hai ông anh già đó lại la làng la xóm lên."

Dứt câu, Xà Phu đưa lại xấp hồ sơ của Sư Tử, sau đó tạm biệt cô rồi mới quay người đi về phía cổng chính. Lúc này, cậu bỗng dưng khựng người lại. Một vài giây im lặng trôi qua cho đến khi Xà Phu đột nhiên không nói không rằng quay phắt ra sau. Trước khi để Sư Tử kịp nhận ra bất kỳ điều gì, cậu đã vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng mình.

Dù cho đôi mắt rõ ràng đang chớp liên tục, nhưng không hề có lấy dù chỉ một chút tia ngạc nhiên nào ẩn trong đó. Đôi đồng tử màu nâu cafe vẫn bình thản như vậy, cô vui vẻ cười tươi.

"Gì vậy? Gì vậy? Nhớ tớ hả?"

Nhưng thay cho bất kỳ câu trả lời nào, Xà Phu chỉ đáp lại Sư Tử bằng sự im lặng. Mỗi lần bàn tay nhỏ khẽ vỗ về trên lưng, cậu lại càng ôm chặt cô hơn. Xà Phu chợt bĩu môi.

"Ừ, nhớ cậu. Yêu cậu nữa."

"Có gì sao, Rắn?"

Một lúc sau, Xà Phu mới chịu kéo Sư Tử ra khỏi lòng mình, nhưng tay vẫn vòng quanh người cô không buông. Một cách nhẹ nhàng, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của bạn gái mình. Nụ hôn thoáng qua như gió ấy chỉ kéo dài vài giây, trước khi Xà Phu hoàn toàn rời khỏi Sư Tử và xoay người toan bỏ đi.

"Nếu có gì, nhất định phải gọi cho tớ."

Đó là câu nói cuối cùng của Xà Phu cho đến khi cậu hoàn toàn khuất bóng bên ngoài cổng lớn, để lại Sư Tử trước sau vẫn cứ đứng ngây ra đó. Đến tận lúc này, cô mới nâng ngón tay chạm nhẹ vào bờ môi vẫn còn vương hơi ấm, trong khi bàn tay vô thức siết lấy xấp hồ sơ đang cầm. Nhưng dù ra sao, sự lãnh đạm tĩnh lặng trong đôi mắt ấy vẫn không hề thay đổi.

Ban nãy khi Xà Phu buông lơi vòng tay và quay người bước đi, khi nhìn thấy bóng lưng cậu dần khuất, Sư Tử đã cảm thấy trống trải, và tay cô đã vô thức đưa về phía cậu, với vài lời đã bị chặn lại trước khi kịp thốt ra.

Thật không hiểu nổi, cô làm sao thế này.

***

Xử Nữ khẽ nhíu mày nhìn sang Cự Giải đang đứng cạnh mình - người cũng vừa quay sang nhìn chằm chằm cô, trong lòng cả hai không hẹn mà cùng dâng lên sự thắc mắc khó hiểu.

"Đó là Sư Tử và Xà Phu phải không?"

"Thằng đó đốt thành tro tớ cũng nhận ra, nên chắc chắn không sai."

Thân mật như vậy là chuyện hoàn toàn bình thường, đặc biệt là khi hai đứa nó đang trong giai đoạn yêu đương hẹn hò. Dù cho Cự Giải và Xử Nữ ghét Xà Phu thật, nhưng cũng chẳng ý kiến gì về việc thằng đó quen với Sư Tử. Chỉ là không hiểu sao, không biết có phải do Xử Nữ đa nghi quá hay không, nhưng bằng cách nào đó cô nhìn thấy hai đứa nó có cái gì khá gượng gạo. Chuyện Xà Phu thích Sư Tử, ai cũng biết. Nhưng chuyện Sư Tử thích Xà Phu, chắc chắn ngoài con bé ra không ai biết. Thành thật mà nói, cô còn không biết hai đứa nó bắt đầu hẹn hò từ bao giờ mà lại thân mật đến mức có thể ôm hôn nhau ngay chốn công cộng như vậy.

Không phải Xử Nữ cổ hủ gì, cô chỉ là thấy lạ thôi.

"Ủa mà khoan, Tiểu Xử này."

Như vừa sực nghĩ ra điều gì đó, Cự Giải chợt quay sang khều khều vai bạn gái.

"Đây là bệnh viện thành phố, đúng chứ?"

"Đến cả bệnh viện của họ hàng nhà mình mà cũng đi hỏi tớ là sao."

"Không phải! Ý tớ là,"

Xử Nữ hơi nghiêng đầu trước vẻ mặt bình thản hơi đanh lại của Cự Giải.

"Hai đứa nó làm gì ở đây? Ở bệnh viện ấy."

Trong vài giây Xử Nữ chợt nhớ ra. Khi nãy lúc Xà Phu đưa cho Sư Tử thứ gì đó, hình như cô đã đã nhìn thấy cậu ta cầm một xấp hồ sơ gì đó dày cộm.

***

Đinh Xà Phu chán nản khoanh hai tay lại và đặt trên bệ cửa sổ, đôi mắt màu hổ phách lơ đễnh nhìn lên bầu trời xám xịt từ bên trong xe ô tô. Cậu có thể nhìn thấy trên lớp kính của ô cửa sổ bỗng dưng có vài hạt nước đọng vào. Không lâu sau đó, trời đổ mưa. Mưa to. Và tất cả những gì cậu làm, vẫn cứ là dựa người vào bệ cửa sổ ô tô và nhìn bâng quơ ra nền mưa trắng xoá ngoài kia.

Cậu ghét mưa. Vì nhiều lý do.

Trong phút chốc, đôi mắt gần như vô cảm đột nhiên mở to, và dừng lại một điểm nào đó mình vừa lướt qua. Bên cạnh bức màn mưa phủ trắng cả nền trời không gian lạnh lẽo, hình ảnh một ai đó vừa bất cẩn vấp ngã thu vào tầm mắt cậu. Trước khi để bản thân kịp suy nghĩ bất kỳ thứ gì, Xà Phu đã lập tức quay phắt sang phía người tài xế vẫn đang nắm chặt vô lăng.

"Dừng xe."

Nhưng dù vậy, cậu đã rất do dự khi mở lời ra lệnh.

Không một câu hỏi lại, không một sự ngạc nhiên nào thể hiện trên khuôn mặt người tài xế, chỉ có chiếc ô tô là chậm rãi dừng lại bên đường dưới cơn mưa to như trút nước. Nhưng nhìn thấy cậu chủ mình bỗng nhiên mở cửa chạy ra ngoài lại là chuyện khác. Chỉ có điều, trước khi người tài xế kịp thắc mắc điều gì thì ai đó đã hoà mình vào làn mưa ngoài kia rồi.

Khoảng hơn chục bước chạy từ nơi đậu xe, Xà Phu dừng lại nơi người vừa ngã ban nãy. Cậu thở dốc vài tiếng vì mệt, nhưng dường như lại không hề để tâm rằng cả người mình đã bị nước mưa làm ướt sũng.

Đến lúc này, người bị ngã mới chống tay xuống nền đất đứng dậy, nhưng có lẽ vì vết thương không được nhẹ cho lắm, người đó lại mất đà ngã phịch xuống nền đất lạnh tanh.

Và người đỡ lấy, như một phản xạ nhất thời, lại chính là Xà Phu.

Đó là một cô gái nhỏ. Cô gái ấy thở mạnh vài tiếng vì đau, sau đó mới nhìn lên người đã đưa tay đỡ lấy mình. Nụ cười xã giao lập tức tắt ngúm đi khi nhận ra đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng quen thuộc.

"Trà... Xà Phu."

***

Người tài xế hiện tại đang đứng bên ngoài chiếc xe ô tô, một tay cầm dù che cho mình, tay còn lại cầm một cây khác cẩn trọng che cho cậu chủ.

"Cậu chủ, hay là để tôi làm cho!"

Xà Phu một chân quỳ xuống đất cho bằng tầm với cô gái đang ngồi bên trong yên xe quay ra. Nhưng thay vì nhìn thẳng vào cô, cậu gần như chỉ tập trung chú ý vào vết thương ở chân cô ta. Và đương nhiên, cậu cũng không hề có ý định trả lời câu hỏi của người tài xế thân cận của mình.

"Cậu luôn bất cẩn như vậy sao, Ngư Nhân? Và cậu đang làm cái gì dưới trời mưa to thế này."

Ngư Nhân mắt trân trân nhìn người con trai đang cẩn thận băng bó vết thương ở chân cho mình. Dù cho cả người vì ướt sũng nước mưa mà không ngừng run lên, lồng ngực cô lại cảm thấy ấm áp và hạnh phúc đến lạ lùng. Một cảm giác mà cô chắc chắn chưa từng có khi ở cạnh Ngư Vũ.

"Tớ đang đi mua ít đồ thì trời tự dưng mưa to. Chắc tại giày hơi trơn nên tớ mới vấp ngã."

Rõ ràng với thân phận chắc chắn không thể gọi là nhỏ bé tầm thường của mình, Ngư Nhân có thể gọi người tới đón, thậm chí có thể gọi người mua hộ thay vì tự mình ra ngoài như thế này. Nhưng gần đây, cô thích đi bộ hơn, cũng là để thư giãn đầu óc nữa. Ngư Nhân đâu có nghĩ sẽ mưa lớn thế này, chưa kể xung quanh còn không có lấy một chỗ cho cô trú mưa.

Nhưng bị ngã rồi gặp cậu, lại còn được băng bó cho, Ngư Nhân có nằm mơ cũng chưa từng dám nghĩ đến.

Vui quá.

"Mà, bộ cậu luôn mang theo hộp cứu thương sao? Ý tớ là-"

"Vì Sư hiếu động, cô ấy rất thường bị thương."

Ngư Nhân "à" một tiếng, sau đó mím chặt môi mình, nụ cười vui vẻ vì lẽ đó trở nên có phần gượng gạo.

Ra vậy. Cậu chỉ nghĩ về Tử. Cậu chỉ lo cho Tử. Cậu chỉ vì Sư Tử.

Tớ hiểu rồi.

Một tay quệt vội giọt nước mưa vừa chảy xuống trán, Xà Phu cũng đồng thời chấm dứt việc băng bó của mình. Nhìn vết thương đã được băng lại của Ngư Nhân, trước khi đứng dậy, cậu bất giác thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu nên gọi người tới đón đi, tiểu thư ạ."

"Cậu nói phải."

Ngư Nhân chống tay đứng lên, cố giữ bản thân không loạng choạng vì vết thương ở chân. Bắt gặp đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình, cô vui vẻ nhoẻn miệng cười.

"Vậy tớ về! Cảm ơn cậu nhiều lắm."

Xà Phu vẫn giữ im lặng, chỉ quay sang nhìn người tài xế một cái. Biết ý cậu chủ, anh dời cây dù đang che cho mình sang Xà Phu, đồng thời gập cây dù kia và đưa ra trước mặt Ngư Nhân.

"Mặc dù cậu cũng ướt cả rồi, nhưng có còn hơn không. Ai mà biết chừng nào người nhà cậu mới tới."

"Vậy mai tớ sẽ mang trả cho cậu."

"Không cần. Cậu cứ giữ đi, không thì cứ vứt đ-"

Trước khi Xà Phu kịp dứt lời, cậu đã có thể cảm thấy rõ rệt sự đau rát vừa xông đến từ bên trán mình.

"Này cô kia!"

Là Ngư Nhân đã thẳng tay vứt chiếc dù gấp vào Xà Phu. Với một gương mặt trong phút chốc đã đỏ bừng cùng một đôi mắt hằn tia máu giận dữ.

"Chẳng lẽ trong mắt cậu, tôi luôn đáng thương như vậy sao?"

"Tôi-"

"Cậu xem tôi là thứ gì, hả?!"

"Tôi không-"

"Cậu lúc nào cũng chỉ thương hại tôi, phải không?"

"Chết tiệt, im mồm và nghe này, tôi không hề có ý thương hại cậu, tôi chỉ-"

"Vì tôi không đáng cho cậu thương hại chứ gì!"

Đôi mắt màu hổ phách hơi mở to khi nhìn vào cô gái đối diện, cho đến khi nó khẽ nhắm lại và tự trấn tĩnh bản thân. Xà Phu thở hắt ra một tiếng, sau đó quay đi, một phần cũng vì không muốn nhìn thấy một đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ.

"Cậu muốn nghĩ sao cũng được, tôi không quan tâm."

Trước mắt Ngư Nhân, cánh cửa xe ô tô cứ thế đóng lại. Mặc kệ điều đó, mặc kệ ánh mắt vô cùng khó chịu của người tài xế trước khi anh ta bước vào, mặc kệ chiếc xe đã chạy mất, Ngư Nhân siết chặt bàn tay mình. Đôi đồng tử đang mở to của cô gái nhỏ nheo lại, thậm chí nhắm lại chỉ để ngăn cho cảm giác cay xè biến thành những giọt nước mắt nóng hổi chực trào. Ngư Nhân hít sâu một hơi, răng vô thức cắn mạnh môi đến bật máu.

Cô sẽ không khóc.

Tuyệt đối, sẽ không khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net