Chương V : Cơn thịnh nộ của Chúa Trời. Niềm tin hay cái chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biển Đỏ lại xuất hiện những tiếng rầm rầm, long trời lở đất. Không cần tới hiện trường cũng biết 'tác giả' là ai. Song Tử đang sử dụng năng lực của mình để 'thu dọn kiệt tác' lần trước. Cậu ta còn cố tình ném những tảng băng khổng lồ vào con sói đen nằm gần đấy. Sói địa ngục - sinh vật duy nhất trải qua Kỷ Nguyên Đen, "sủng vật" của Xích Diệm vương Nhân Mã. Ừm, cô ta gọi nó là gì nhỉ? À, phải rồi, là Ngái Ngủ. Cái tên rất không cân xứng với vẻ ngoài ngạo mạn kiêu dũng của nó.

Cùng là bị phạt nhưng Ngái Ngủ cùng với chủ nhân của nó lại thoải mái nằm dưới bóng cây "dưỡng sức", công việc còn lại giao cho Song Tử. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, những tảng băng bị ném tới đều bị hơi thở của Ngái Ngủ làm cho tan chảy. Hơn nữa, nó còn "tốt bụng" hóa băng những chỗ bị phá " giúp" Song Tử. Không cần phải bất ngờ, Ngái Ngủ là con quái vật sở hữu năm loại sức mạnh tự nhiên, điểm khiến nó hữu dụng hơn chủ nhân của nó.

"Nhân Mã, Ngái Ngủ, hai đứa mày chán sống hết rồi hay sao?" - Song Tử nghiến răng nhìn mặt nước biển sau lưng lại hóa băng như cũ. Công sức suốt hai giờ liền của cậu ta đều bị hai con quỷ lười kia đạp đổ.

"Trời sáng rồi sao?" - Nhân Mã dịu mắt ngồi dậy và không quên bày ra cái vẻ mặt "hoảng hốt" nhất mà cô ta có thể nặn ra nhìn Song Tử.

"Ồ, một bể băng."

"Tao đã phá nó và giờ đứa nào đó lại đóng lại."

"Ồ, một bể băng kỳ bí. Ngái Ngủ, sao chúng ta lại ở đây? Về thôi."

Song Tử bẻ tay cái rắc, nhìn hai sinh vật vô trách nhiệm kia định phủi mông, đánh bài chuồn.

"Trời tối rồi, đồ khùng. Nhưng hình như đầu óc mày hoạt động không được tốt lắm. Tối nay, chúng ta không cần về, nhỉ ?!"

Ngái Ngủ dựng lông, chậm rãi cúp đuôi bỏ chủ. 

Trăng thanh gió mát, thời tiết đẹp, Song Tử, Nhân Mã lại cùng nhau một đêm tách biệt.

-------------------------------

Thành Aldals được thống trị bởi nhà Esster, vua Harington XII tại vị. Thủ đô Capris nằm ngay bên dòng sông Tirest, cách 800 dặm về phía Nam vùng Trung tâm, đứng từ lầu gác Vàng của pháo đài Esstor là có thể nhìn thấy vùng đất Thánh cao ngất ngưởng. Vị trí chiến lược quan trọng, dải đất phì nhiêu màu mỡ cùng mỏ vàng khổng lồ, lại nằm trên giao lộ chính của 12 đô thành, chẳng có gì kỳ lạ khi nhà Esster luôn luôn có mặt trong chính sách đặc quyền của Thiên hà cùng 10 cái ghế trong Hội đồng. Ồ, tất nhiên họ nhận được nhiều ưu ái đến như vậy cũng là có nguyên do. Thành Aldals là một trong những lò sản xuất chiến binh cung cấp cho Thánh địa. Mùa hoạch quân hằng năm, nhà Esster luôn có số lượng chiến binh cao áp đảo cùng với những cái tên khiến giới quý tộc phải giành giật và mua với cái giá cắt cổ. Nó hoàn toàn xứng đáng với họ - những người đã trải qua khóa huấn luyện quân sự của người nhà Esster.

Bộ phận Lục chiến có 10 vị trí cao nhất thì thành Aldals có hai, thế nên, khỏi cần nói năng lực của họ phi phàm tới mức nào. Người nhà Esster từ lúc sinh ra đã mang trong mình một loại năng lực tự nhiên khiến họ gần như bất bại trước những đối thủ sở hữu đòn đánh vật lý. Ví dụ như Thống đốc Albert đồng nhất với Tru Tử vương Thiên Yết : nước, Thượng sỹ cố vấn là cát, tiểu thư Laura là tuyết, vv... Tương truyền, chỉ cần nhà Esster thu thập đủ 13 loại nguyên tố tự nhiên khác nhau là có thể giải phóng sức mạnh vô song của Người Khổng Lồ Iliessta - một trong 12 sinh vật được tạo ra bởi dòng máu của Tứ thần. Họ gần như đã đi tới thành công, chỉ đáng tiếc, lại thiếu một loại : Nham thạch - siêu năng đồng nhất với vị vua Harington Đệ Nhất. 

19 năm về trước,

"Năng lực thứ 13 mà thành Aldals tìm kiếm sẽ xuất hiện vào mùa trăng non đầu tiên..."

Đó là lời sấm truyền đến từ Đức Ngài. Thành Aldals vì lời tiên tri này mà đã vô cùng kỳ vọng. Họ đã cầu nguyện với Đấng Tối Cao để Ngài mang đứa bé xuống với gia tộc. Đáng tiếc, Ngài đã không nghe thấy lời thỉnh cầu đó.

Vào đúng mùa trăng non đầu tiên,

Một đứa trẻ chào đời,

Một đứa con hoang,

Một nỗi sỉ nhục quá lớn đối với hoàng tộc...

Đứa bé đó mang trong mình một nửa dòng máu của Nhà vua. Mẹ nó là một Servus - một giống loài đáng nguyền rủa, được hoàng thân mua về từ Chợ đen với cái giá rẻ bèo. Gia tộc đối với đứa bé không chỉ là ghê tởm, khinh thường mà còn là đố kỵ, tiếc nuối. Thứ năng lực đó đã chọn sai người - một kẻ bỏ đi, một kẻ thấp kém. Chính vua Harington XII đã tuyên bố : Con bé không thuộc về nhà Esster. Ông sẵn sàng đợi thêm 300 trăm năm nữa chứ nhất quyết không chấp nhận một nguyên tố không thuần khiết. Ngay sau đó, gia tộc đã ra phán quyết cuối cùng : Ném nó xuống vực Tử Thần để hiến tế đồng thời rút ngắn thời gian xuất hiện của nguyên tố 13 đích thực. Thế rồi, đứa bé bị vứt đi khi mới chỉ sinh ra được vài giờ đồng hồ. 

Hội đồng đã đến kịp lúc...

Họ cứu lấy nó và trao đổi với nhà Esster bằng một phần đất cắt ra từ rừng Ara. Hội đồng luôn sáng suốt với mọi quyết định mua bán và trường hợp này cũng không ngoại lệ. Dụ Chi vương Ma Kết chính thức chào đời.

Ma Kết được gửi tới Thần viện năm 10 tuổi. Ban Cố vấn luôn tạo mọi điều kiện phát triển sức mạnh và cô ta chưa bao giờ làm họ thất vọng. Cái tên Ma Kết luôn được sánh vai cùng 15 ứng cử viên sáng giá trong cuộc tranh cử ngôi vị Thiên vương, cô ta gần như chưa bao giờ bật khỏi bảng xếp hạng hàng tháng của khoa Lục chiến. Đại biểu cho cơn thịnh nộ của Chúa Trời cùng với việc được chính tay Tam quân đô đốc dạy dỗ, thế nên chẳng cần trở thành công chúa nhà Esster, cô ta vẫn có quyền được ngạo mạn vượt mức cho phép. Cùng với Xử Nữ, Thiên Bình, cô ta là một trong số rất ít người nắm giữ quyền hành khi vẫn còn ở Thần viện - quản ngục Thánh địa, nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm tới.

Trảng Đen là một địa phận nằm ở cực Đông. Nó cùng với Vùng Trung Tâm trở thành 2 địa điểm duy nhất tọa lạc trên vùng đất Thánh. Khác hẳn với sự xa hoa, hào nhoáng ở cực Tây, Trảng Đen bị bao phủ một màn chướng khí dày đặc. Những giàn thép gai kiên cố, những cánh rừng cổ kính che mất ánh mặt trời. Đứng từ đây, hoàn toàn không thể phân biệt được ngày đêm. Tất cả chỉ có một màn đêm tối cùng lũ quái vật rình rập xé xác kẻ tội đồ. Điểm sáng duy nhất của Trảng Đen có lẽ là nhà ngục Thánh địa. Ờ, một điểm sáng theo đúng nghĩa đen, còn ở bên trong thì hoàn toàn đồng nhất với bên ngoài.

Các nhân viên Trị An đứng bên ngoài mở đường cho một người con gái. Cô ta mặc quân phục của khoa Lục chiến, tấm áo choàng bay phần phật hòa quyện với màn đêm đen đặc.  Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, chùm đèn laser từ bốn bức tường phóng loạn lên cơ thể đối chiếu.

"Xác nhận danh tính: Quản ngục - Ma Kết. Thông qua."

Tiếng lao báo rè rè mà người kia đã nghe cả trăm lần vang lên đều đều, nhạt nhẽo. Đèn đỏ chuyển sang màu xanh báo hiệu an toàn. Ma Kết thản nhiên bước vào dãy hành lang giống như trải dài vô tận. Đôi giày da bóng loáng gõ nhịp nhịp trên nền đá lạnh lẽo, cặp mắt màu ngọc lục bảo thần thờ nhìn lên trần nhà lát kính theo một thói quen. Mười chiếc pittong khổng lồ chầm chậm đưa những tên tử tù lên trên nóc nhà thực hiện buổi hành quyết. Cô ta làm như không nghe thấy những tiếng đập cửa vô vọng của bọn chúng mà chỉ chăm chú quan sát buổi hành quyết đẫm máu đang diễn ra ngay trên đầu mình. Chúng quỳ rạp xuống nền kính, nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt thể hiện rõ nỗi kinh hoàng cực độ. Một con Dimorphodon rẽ màn đêm xà xuống. Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Không nhìn thấy gì cả. Cái đầu của một người bị ăn mất, chỉ còn phần thân từ từ đổ gục xuống. Máu từ cái cổ bị cắn nham nhở phun ra kịch liệt, bắn cả vào những người xung quanh. Chúng đang sợ hãi. Con Dimorphodon kia lại hiện ra lần nữa, nó gầm lên và dẫm nát bét những sinh vật hèn mọn dưới chân. Không nghe thấy những tiếng la hét. Máu thịt, nội tạng, tứ chi vương vãi. Nền kính nhuộm một màu đỏ chết chóc. Chuyện này diễn ra cả chục lần trong vòng một năm. Bãi tử hình được xây dựng một cách đặc biệt như vậy là để cảnh cáo những phạm nhân còn sống. Họ sống trong bóng tối từ ngày này qua ngày khác, họ chỉ nhìn thấy thế giới bên ngoài một vài giờ đồng hồ khi cuộc hành quyết bắt đầu. Một màu đỏ rực rỡ của máu tươi. Kim Họa vương Cự Giải mà nhìn thấy cảnh tượng này hẳn sẽ run lên vì sung sướng. Đáng tiếc, cô ta chưa từng có nhu cầu đến đây.

Trong phòng giam 0178, có ai đó lầm rầm đọc một đoạn kinh thánh cầu siêu. Xung quanh vang lên những tiếng rên xiết sau khi tận mắt chứng kiến cuộc hành hình. Ngay đến cả tên tù nhân 064 cực kỳ lỳ lợm cũng phải rú lên. Hắn đâm sầm cái thân hình béo ú, ục ịch vào cửa buồng giam. Một hy vọng ngu xuẩn.

"Tao không làm gì cả. Là lũ quý tộc chúng mày đã đổ tội cho tao. Thả tao ra, quân khốn kiếp."

"Lạy Chúa lòng lành."

"Ở đây có người cần ra ngoài." Ma Kết dừng lại trước cửa phòng 064 vài giây. Cái mũ sụp xuống che đi khuôn mặt của cô ta.

Tên điên đó gào lên khi hai viên Trị an mở cửa bước vào. Họ dùng siêu năng lực áp chế hắn và ném hắn vào một cái pittong như ném một con lợn vào lò mổ. Cuộc hành hình chưa kết thúc. Một cảnh tượng ghê rợn diễn ra ngay trên đầu Ma Kết và lần này thì cô ta không thèm để ý đến. Tên điên đó bị xé làm hai mảnh bởi một con Cerberus. Nó ngẩng đầu lên, nhổ ra một cái sọ người còn sót lại một con mắt với mái tóc bết máu.

Bảng điện tử nhảy đến con số 10 liền dừng lại. Cửa thang máy chầm chậm mở ra, ánh sáng trắng vụt tắt. Ngay bên dưới một nhà tù tối tân như vậy lại có một kiến trúc Trung cổ ẩn mình. Những nền đất ẩm mốc rêu phong kín lối, những ngọn đuốc treo tỏa ánh sáng yếu ớt, lập lòe. Một bức tường dài treo đầy công cụ tra tấn đã rỉ sét từ lâu. Hàng trăm buồng giam nối tiếp nhau bốc lên mùi tử khí nồng nặc. Bình thường, Ma Kết đều có thời gian nhàn nhã đi xem xét từng căn phòng, ngắm nhìn một vài 'tuyệt tác' của các tù nhân trước đây để lại. Nhưng lần này thì khác. Ánh sáng mong manh từ một ngọn đuốc chờn vờn trên mái tóc bạch kim giấu sau mũ, làm cho phù hiệu gắn trên ngực áo lấp lánh như sao trời, gợi lên một tia do dự ẩn sâu nơi đáy mắt. Do dự? Vì mạng người? Nhưng chẳng phải cô vừa giết đi một sinh linh hay sao? Ma Kết chưa bao giờ ngần ngại khi để máu kẻ khác dính trên tay mình, nhưng có lẽ, người đó là ngoại lệ. Người mà cô phải đối diện bây giờ là một đồng nghiệp từng kề vai sát cánh. Và, Hội đồng biết rất rõ điều đó.

Ánh sáng yếu ớt của ngọn đuốc không thể vươn tới những góc tối trong phòng. Có ai đó đang dựa lưng vào góc tường, miệng lẩm bẩm 1 bài hát không có giai điệu. Tiếng bước chân dồn đến, tiếng ổ khóa lạch cạch, người đó lập tức im bặt nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn trân trân vào bức tường đối diện.

"Em đến rồi sao?" - Người đó cất giọng khàn khàn hỏi. Nó đối với cô đã từng rất quen thuộc nhưng giờ thì ngược lại.

"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, Edward."

"Tôi nghĩ hai ta nên bỏ qua mấy lời chào hỏi vô nghĩa đó. Cứ bắt đầu công việc mà chúng đã giao cho em." - Trong bóng tối, cô có cảm giác đôi mắt màu lam của anh đang nhìn mình. Điều đó vô hình khiến cô cảm thấy thật chua xót. Nó thật lạnh lẽo.

"Edward, em không tới vì Hội đồng mà là tới vì anh. Cơ hội sống của anh là ở quyết định này, hãy nắm lấy nó." - Ma Kết không nhìn vào mắt người đối diện, mà chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

"Cơ hội sống của tôi là hiến tế người Servus, giống như cách mà em đã làm ư?" - Chàng trai quay đầu bật cười. Anh nhìn chằm chằm vào tấm phù hiệu mà Hội đồng đã đặt trên áo của cô, thứ mà cô đã hủy diệt cả một vùng đất để đạt được nó. Đúng vậy, Ma Kết đã tắm 120 nô lệ bạo loạn ở phía Nam trong một bể nham thạch. Và điều đó khiến Hội đồng cực kỳ ấn tượng. Phù hiệu, quyền hành, sự bảo trợ miễn cưỡng của thành Aldals, cô có tất cả chỉ trong một ngày. Nhưng, cô cũng vô tình đánh mất Edward.

"Edward, đó là cách mà thế giới này vận hành. Nếu họ không chết thì em không thể sống. Điều đó đúng cho cả anh."

"Dụ Chi vương, họ đã nhét những gì vào đầu em rồi? Servus, chúng ta mang một nửa dòng máu của họ." - Edward đột ngột đứng dậy tiến lại gần Ma Kết. Anh giận dữ ôm lấy hai vai cô mà lắc mạnh. Ma Kết không nói không rằng, chỉ điềm tĩnh lấy ra một sợi dây chuyền ném xuống đất. Nó vẫn còn vương máu. Động tác của Edward gần như ngừng lại hoàn toàn. Anh nhận ra nó. Là của Aurelia...

 "Cô ấy chết rồi. Đứa bé cũng không giữ được. Chính em đã giết cả hai người họ. Bằng năng lực của em. Edward, anh có muốn biết gương mặt của cô ta như thế nào khi em đưa tay chạm vào bụng cô ta không?"-Ma Kết nghiêng đầu hỏi, đôi mắt theo dõi từng chuyển động của người con trai đứng đối diện . Anh cúi đầu xuống nhặt lấy sợi dây chuyền,không nói lên lời. Mái tóc đen lòa xòa rơi xuống che đi đôi mắt màu lam nồng đậm thống khổ. Mặt dây chuyền giống như sắp bị bóp nát. Anh chưa từng như vậy khi họ bắt em đi. Ngay lập tức chua xót biến thành giận dữ.

"Edward, anh mất tất cả rồi. Anh còn muốn đấu tranh vì cái gì đây? Chỉ cần anh làm theo lời em nói, Hội đồng rất khoan hồng, anh có thể được ra khỏi đây và khôi phục quân hàm."

"Giết tôi đi trước khi tôi còn giữ được bình tĩnh mà không ra tay với em."-Trên mặt Edward là một mảng u tối lạnh lẽo. Thuyết phục? Để làm gì nữa đây trong khi anh đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng được sống? Vẻ mặt Ma Kết ẩn hiện một tia bất lực không nói lên lời, đôi tay giấu dưới lớp áo choàng đã nắm thành quyền.

Đèn báo đỏ đột ngột xuất hiện. Chiếc loa báo vang lên tên những tử tù tiếp theo. Trái tim của Ma Kết tự nhiên trùng xuống, có tên Edward Delaney. Điều này không hề có trong thỏa thuận với Hội đồng. Lẽ nào có người trùng tên? Không hề, bọn họ quả thực đã thất hứa, những tiếng bước chân dồn dập của viên Trị an đã chứng minh điều đó. Họ đến để bắt anh, họ đến để lũ quái vật ngoài kia xé anh ra thành trăm mảnh. Hình ảnh của những kẻ bị tử hình ban nãy lấp đầy tâm trí hoảng loạn, Ma Kết thất thần quay lại nhìn người con trai đang trong tư thế sẵn sàng tiến tới. Thây xác anh sẽ bị chúng ăn gọn, máu của anh sẽ nhuộm đỏ mặt nền...

Ma Kết bất chợt chạy đến ôm lấy Edward, điều mà rất lâu rồi cô chưa từng làm với anh. Lưỡi dao xuất hiện dưới lớp áo choàng và lấp lánh như một vệt sáng rạch giữa trời đêm. Nó găm vào trái tim người con trai một cách chuẩn xác.

"Edward, bọn chúng đến đây và em không biết điều đó. Em không muốn bọn chúng chạm vào anh." - Ma Kết vùi đầu vào hõm vai Edward thầm thì. Anh nấc lên vài tiếng như thể muốn nói gì đó, hơi thở mạnh mẽ phả qua tai đối phương.

"Aurelia ra đi rất nhẹ nhàng. Em đảm bảo đấy."

"Ma..Kết." - Đôi mắt xanh lam dần dần mất đi thần sắc nhưng lại dịu dàng đến kỳ lạ, vết thương kia không cho phép anh nói nhiều hơn thế. Máu vương lên trên những tấm phù hiệu bằng vàng. Anh cảm thấy những giọt nước mắt to rơi trên tấm áo loang lổ của mình. Cô ấy đang khóc.

"Edward, anh rất lâu chưa gọi em bằng cái tên đó. Tha thứ cho em, Edward. Điều em muốn, chỉ là được sống. Em muốn được sống."

Anh dần lịm đi, sức nặng trên vai Ma Kết càng lúc càng lớn. Điều mà cô muốn nói với anh nhất, không biết rằng anh có mang nó sang thế giới bên kia không?"

"Edward, em yêu anh."

Khi các viên Trị an đi xuống thì đã thấy Quản ngục mang tù nhân đó ra ngoài. Trên mặt hắn cơ hồ có một nét cười bình thản. Cô lẩm bẩm một bài hát mà anh đã hát trong tù.

" .....

Now some have died and some are alive

And others sail on the sea

  With the keys to the cage... 
And the Devil to pay,
We lay to Fiddler's Green!

The Bell has been raised,
From it's watery grave...
Do you hear it's sepulchral tone?
We are a call to all,
Pay heed the squall,
And turn your sail toward home!

Yo Ho haul, together,
Hoist the colours high
Heave Ho, Theives and Beggars,
Never Shall We Die! ."

~Writer : Alice~

---------------------------------------

Bài hát được trích trong phim "Pirates of the Caribbean 3 : At world's end" nói về cuộc nổi loạn của những người có liên quan tới hải tặc với các quan chức hải quân. Ý nói dù họ có bị giết bao nhiêu người thì họ vĩnh viễn không bao giờ chết, phù hợp với cuộc thanh trừng của Thánh địa với Quân Cách Mạng ( Edward)

>>>> Chương VI : Thống lĩnh thành Emrites - Mặt nạ kẻ lang thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net