Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Ma Kết theo cùng Thiên Bình đến PisAqua và đúng lúc gặp được Song Ngư mang một chiếc túi đựng camera mở cửa đi ra. Đây là lần đầu tiên Ma Kết trực tiếp gặp người đã hết lòng giúp đỡ Thiên Bình nên đã chủ động chìa tay bắt tay với Song Ngư, không giấu phần thiện ý xem trọng của bản thân đối với chủ quán.

-Cảm ơn anh đã luôn chiếu cố cô ấy thời gian qua.

-Anh Đằng không cần khách sáo, Thiên Bình làm việc rất chăm chỉ mà.

Song Ngư cũng vô cùng hòa nhã chào hỏi lại Ma Kết, xong thì quay sang nhìn Thiên Bình nói:

-Trang nhất hôm nay rồi nhé.

Tin tức đêm qua nóng như vậy hiển nhiên trở thành tiêu điểm không có gì lạ, còn vừa lên báo liền thấy cả hai kề cạnh thế này chắc chắn nhiều người sẽ ganh tị đến đỏ mắt cho xem. Thiên Bình cười xòa, ngại ngùng hối Song Ngư mau đi quay gì đó của mình đi rồi kéo tay Ma Kết vào trong, để anh ngồi bàn ít thu hút sự chú ý nhất có thể còn cô thì vào bên trong thay đồng phục chuẩn bị cho công việc.

Thời gian gần đây Song Ngư thường ra ngoài tìm kiếm cảnh đẹp hoặc lối sống đời thường của mọi người để quay clip, một phần cũng là sở thích bản thân và phần kia chính là giúp khơi gợi cảm hứng cho Bảo Bình đưa vào những mẫu thiết kế trang phục thêm sự mới mẻ.

Song Ngư ra đường lớn bắt xe buýt rồi rời khỏi trung tâm để đến ngoại ô thành phố, có một người bạn đã giới thiệu với anh ở ngoại ô buổi chiều tà sẽ xuất hiện một đàn bồ câu trắng tung cánh dưới ánh hoàng hôn rất đẹp, cực kỳ mãn nhãn nhưng phải canh đúng thời gian và tránh để bồ câu nhìn thấy người, vì chúng hơi nhát so với loại bồ câu thường thấy ở các nhà thờ.

Tít!

Song Ngư xuống xe đi bộ tầm 20 phút thì tìm được nơi người bạn đã chỉ điểm, anh kĩ lưỡng canh đo khoảng cách và góc máy quay cho phù hợp để thu được toàn cảnh bồ câu tung cánh, sau đó dùng lá cây và cỏ để ngụy trang camera giấu kín, cuối cùng là anh tạm lánh mặt đi chờ đến khi hoàng hôn lặn sẽ quay trở lại thu máy.

''À Bảo Bình, quên nói với em hôm nay anh sẽ về muộn, cứ ăn tối trước khỏi đợi anh kẻo đói nhé.''.

Đồng thời, Song Ngư gửi tin nhắn thoại cho Bảo Bình thông báo giờ giấc hoạt động của mình để tránh cô đã làm việc mệt mỏi cả ngày còn phải chờ cơm anh về trễ, một người chồng nâng niu vợ như Song Ngư sẽ chẳng bao giờ có chuyện để Bảo Bình chờ đợi lâu cả.

~~~

Nhan thị.

Cự Giải trầm mặc nhìn trang đầu báo hôm nay cũng không rõ đang nghĩ điều gì, chỉ thấy đuôi mắt anh hơi nheo lại rồi lại rũ mắt thở hắt, gắp tờ báo để sang một bên. Đúng lúc Sư Tử mang theo văn kiện cần Cự Giải xem đi vào, trong lúc đợi cô cũng quét mắt qua tờ báo mà thoáng khẩn trương âm thầm quan sát sắc mặt anh nhưng lần này Sư Tử lại không nhìn ra được tâm trạng của người trước mắt mình hiện tại là như thế nào, kết quả làm cho lòng cô hơi buồn rầu không yên.

-Phiền em phải đến công ty X một chuyến, hợp đồng với họ bên đó sắp hết hạn rồi. Nói...

Cự Giải ngẩng đầu lên tính căn dặn Sư Tử một chút nhưng thấy cô đang nghiêm mặt nhíu mày đâm chiêu thì ngừng lời, nhướng mày hỏi:

-Hửm, làm sao đó?

Hơi giật mình, Sư Tử nhanh chóng thu hồi cảm xúc cá nhân của mình, thẳng lưng đáp:

-Em đã chuẩn bị xong vấn đề hợp đồng với bên X rồi, giám đốc cứ giao cho em.

Cự Giải hài lòng gật đầu, sau đó để Sư Tử ra ngoài tiếp tục công việc.

Haiz.

Sư Tử đứng bên ngoài phòng tự trách mình sơ suất, một khi ở trong công việc cô đã luôn dặn lòng nói không với chuyện riêng tư vậy mà vừa nãy lại bày ra vẻ mặt dao động kia thật thiếu chuyên nghiệp, cũng chẳng biết có làm giảm độ đáng tin cậy với Cự Giải không nữa.

Nhưng Sư Tử vẫn phải ép lại cảm xúc ngoài lề, về phòng làm việc mang theo một số giấy tờ và ra ngoài để hoàn thành nhiệm vụ của mình được giao phó. Quá trình thương lượng với đối tác Sư Tử cũng không gặp khó khăn gì nên chỉ hơn 15 phút sau cô đã xong việc và đang trên đường trở về Nhan thị, nhưng ngồi trên taxi một lúc Sư Tử đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu giống như say xe nên đành phải gọi tài xế cho mình xuống tránh triệu chứng chóng mặt buồn nôn nặng hơn.

-Kỳ lạ, mình có say xe bao giờ.

Sư Tử xoa hai bên thái dương, lầm bầm.

Cô tìm băng ghế đá ngồi nghỉ chút lát đến khi thấy ổn định lại thì mới tự cước bộ về tập đoàn dẫu sao cũng không còn xa lắm, xung quanh đường người ta qua lại mà chẳng một ai nhìn thấy được từ người của Sư Tử lượn lờ toả ra những khí đen u ám đầy điềm báo tử.

Cộp!

Bước chân Sư Tử chợt dừng lại vì cô lại thấy hoa mắt, cả cơ thể có hơi không vững đưa tay bóp mi tâm mình cố trấn tỉnh lại. Rốt cuộc đang bình thường suốt ngày nay rồi sao tự nhiên liên tục thấy choáng váng, Sư Tử không nghĩ bản thân đã ngã bệnh đột ngột vì cô biết sức khoẻ mình căn bản rất tốt.

Liệu có khi nào là cảm nắng không?

Nhưng Sư Tử không kịp đưa ra đáp án thì cô đã đổ rập xuống đất, đầu óc mờ mịt hướng mắt nhìn lên trời thì phát hiện trong tầm mắt mình có vật thể lạ đang ngày một rơi xuống gần, hình như trọng lượng không nhẹ và kích cỡ cũng chẳng nhỏ. Tim Sư Tử bắt đầu đập dồn dập muốn hét lên, muốn bật dậy chạy khỏi vị trí cửa tử này nhưng cô không sao cử động động được tay chân mình, cổ họng còn như bị ai đó bóp nghẹn. Đầu óc Sư Tử giờ phút này chỉ chừa lại mỗi hình ảnh của Cự Giải đứng nơi khoảng trắng xóa mỉm cười dịu dàng với cô rồi từ từ xa dần cuối cùng là biến mất, nước mắt cô theo đó không tự chủ trào ra khỏi khoé mi. Lần trước có Cự Giải đuổi theo nên mới vớt lại được cái mạng nhỏ này, xem ra lần này số phận đen đủi của cô hoàn toàn chẳng thể cứu vãn nữa rồi, chỉ luyến tiếc còn chưa kịp mở cửa trái tim người mình thương, chưa nghe được câu trả lời thật lòng từ anh thì đã ra đi.

Không cam tâm!

Nước mắt làm Sư Tử nhòe đi tầm nhìn, trước khi đầu óc rỗng tuếch ngất đi cô lại mơ hồ cảm nhận được cần cổ bỗng nhiên lạnh lên một cách khó hiểu.
.
.
.
.
.
Mùi thuốc sát khuẩn quanh quẩn bên cánh mũi, mi dài khẽ động còn chau mày. Sư Tử lơ mơ mở mắt trực diện với một phong nền trắng làm xém tưởng mình đang ở thiên đường rồi nếu không phải nghe thấy chất giọng thân thuộc thấm sâu vào cõi lòng cô vang bên tai.

-Tốt quá em tỉnh rồi, có chỗ nào trong người khó chịu không?

Cự Giải lo lắng nắm lấy tay Sư Tử, như muốn truyền cho cô hơi ấm của mình. Sư Tử hơi ngơ ngác giương mắt nhìn anh hồi lâu, sau đó ngây ngốc hỏi:

-Em chưa chết sao?

-Tất nhiên.

Cự Giải khẳng định, vừa nghe tin báo Sư Tử gặp nạn anh liền bỏ hết công việc để chạy vào bệnh viện với cô trong tâm trạng vô cùng lo sợ, khi bác sĩ bảo cô vẫn lành lặng an toàn thì anh mới có thể thở thông được. Thật sự lúc người ta gọi điện nói về tình cảnh của Sư Tử, tim anh gần như ngừng đập ngoài việc muốn nhìn thấy cô ra thì không quan tâm cái gì nữa cả.

-Cũng không biết em bị làm sao, chỉ nhớ đột nhiên ngã xuống rồi mơ hồ thấy sắp bị đè chết.

Cự Giải nghe vậy mà nhói, trước sau gì cũng phải nói nên anh bắt đầu kể lại những gì người khác đã chứng kiến trước cảnh tượng kinh hãi đã xảy ra với Sư Tử. Thứ mà cô thấy rơi xuống là hai thanh sắt lớn do tòa nhà bên cạnh đang sửa chữa và dây thép đã quá cũ kĩ để cột giữ hai thanh sắt đó chắc chắn, chúng rớt thẳng xuống chỗ Sư Tử nằm ngất và đáng ra sẽ là một ngày đầy máu me ám ảnh tâm lý những người có mặt gần đó nhưng không ngờ lúc đầu thanh sắt đâm tới từ vị trí cổ Sư Tử kỳ diệu tỏa ra một vòng ánh bạc bao bọc toàn bộ cơ thể cô và che chở cực kỳ kĩ lưỡng bất khả xâm phạm, hai thanh sắt va trúng vòng ánh bạc đó cứ như đụng vào thứ cũng có độ cứng đương tương nên ngã ra ngoài cũng may khi đó xung quanh đang vắng nên không hề gây thương tích cho ai. Mọi người sau cú doạ điếng người này đều chắp tay tạ ơn trời thay cho Sư Tử đã hôn mê vượt qua được kiếp nạn, họ đưa giúp cô vào bệnh viện rồi tìm trong danh bạ điện thoại chỉ có vài số nên ấn gọi đại chẳng ngờ lại gọi đúng cho Cự Giải.

-Đây là may mắn đang xuất hiện, rồi em sẽ không phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.

Cự Giải ôn tồn nói, đồng thời siết chặt tay cho cô một sự an tâm vô hạn.

-Thật là như vậy...

Mặc dù rất ấm áp và hạnh phúc vì có anh bên cạnh trong những lúc yếu đuối này, nhưng may mắn mà anh nói vẫn có gì đó ngờ vực trong lòng Sư Tử.

Ánh bạc tỏa ra khi nguy cấp?

Cổ chợt lạnh?

Dây chuyền?

Sư Tử vội đưa tay lên cổ mình để tìm sợi dây chuyền trước đó Cự Giải đưa cô đeo mà nguồn gốc của nó lại là từ Thiên Bình, quả nhiên nó không còn nguyên vẹn như ban đầu nữa, mặt dây chuyền đã hoàn toàn vỡ nát.

-...Ra là vậy.

Thông suốt, Sư Tử nắm chặt dây chuyền vừa xúc động vừa tự chế giết chính mình.

-Là Thiên Bình bảo vệ em, nhưng em thật xấu xa luôn xem cô ấy là tình địch.

Dù biết cả hai đã chia tay từ lâu nhưng vì trong lòng Cự Giải vẫn còn chút gì đó lưu giữ bóng hình Thiên Bình nên cô không kiềm được sự ganh tị len lỏi trong tim ngày qua ngày. Sư Tử hiện tại thấy ghét mình vô cùng, mọi cảm xúc áy náy, hổ thẹn, mừng rỡ, hạnh phúc đều bị pha trộn hỗn loạn cả lên, đến nỗi cô dứt khoát rút tay khỏi cái bảo bọc từ lúc tỉnh lại tới giờ của Cự Giải, kéo chăn lên chùm kín và ở trong ấy kiềm nén tiếng nấc nhỏ nhất có thể nhưng bờ vai kia vẫn khẽ run lên làm người bên ngoài nhìn thấu.

Cự Giải trước điều này tất nhiên đau lòng, anh là người thấy được sự mạnh mẽ của Sư Tử và cũng chính anh bắt gặp những phút tủi thân buồn bã của cô đang cố gắng che giấu. Khoảng thời gian anh đau khổ sau chia tay, người đã ở cạnh an ủi động viên lắng nghe mọi lời từ tiêu cực đến hành động quá khích của mình cũng đều là Sư Tử, bỗng nhiên cô bước tới bên cạnh quan tâm chăm sóc anh một cách vô điều kiện, kể cả việc dành cho anh một lòng tương tư cũng chưa từng cưỡng cầu cái gì vẫn âm thầm dõi theo anh mọi buồn đau cùng nhau sẻ chia.

Cự Giải tự hỏi bản thân có gì tốt đẹp để cô phải nhọc lòng vì mình như thế, với Sư Tử và lẫn Thiên Bình anh đều làm cả hai người con gái phải chịu tổn thương. Là anh, anh mới không xứng trước tình yêu chân thành của Sư Tử.

-Xin lỗi em.

Cự Giải hạ giọng, nếu không gặp anh thì cô liệu có sống vui vẻ hơn không?

Sư Tử không hiểu vì sao anh lại xin lỗi mình, kéo chăn xuống một chút chỉ lộ ra đôi mắt đã đỏ hoe mờ mịt nhìn anh hỏi :

-Tại sao anh lại nói xin lỗi?

Cự Giải thẳng thắn đối mắt với cô.

-Luôn luôn như thế, anh cứ làm em phải khổ tâm nhưng em lại không để ý bản thân mình chịu thiệt ra sao vẫn kiên trì hướng về phía anh, càng nghĩ anh lại thấy nợ em một sự chân thành trong tương lai, cho nên...em có thể đợi anh thêm chút nữa không?

Bảo Cự Giải không rung động với Sư Tử là sai, mà là anh sợ vụn thủy tinh còn sót lại trong lòng mình sẽ làm đau Sư Tử, bởi nếu chỉ với tư cách là sếp và nhân viên hay đơn giản là bạn bè thì anh chẳng như bị bỏ vào chảo dầu sôi tới mức muốn nhìn thấy cô bình an vô sự thì lòng ngực mới thôi ép ngạt.

-Anh...

Sư Tử bỡ ngỡ, đáy mắt liền sáng rực như có cả một bầu trời đẹp đẽ ngự trị trong ấy.

Cô không nghe lầm đâu nhỉ?

Cự Giải đang xác định quan hệ với cô, đó là sự thật chính anh thừa nhận rằng anh cũng thích Sư Tử.

Tuyệt vời nào hơn khi biết người mình thầm yêu bao lâu nay đối với mình đều có tình ý lại.

Sư Tử nghẹn ngào, đáp khẽ mọi tiếng:

-Dạ.

Đoạn, cô tiếp tục kéo chăn che đi khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi do kích động bởi lời thổ lộ của anh.

Cự Giải nhẹ cười, đứng dậy rồi chợt khom người tới cách một lớp chăn mỏng dịu dàng đặt xuống vầng trán Sư Tử một nụ hôn thương yêu và dẫu cho có thứ gì ngăn cách thì Sư Tử vẫn nhận được nhiệt độ từ Cự Giải, ấm áp và ngọt ngào cực kỳ.

Có vẻ như, vườn hoa đầy sắc màu của Sư Tử nở rồi. Rất rực rỡ!

~~~

Song Ngư rời quán cafe đi thu lại camera khi trời đã sẫm tối rồi quay trở về nhà cũng đã gần 22h khuya, mọi động tác của anh đều hết sức nhẹ nhàng để không làm ồn động đến Bảo Bình đã chìm vào giấc ngủ say.

Sau khi tắm rửa, hâm nóng lại bữa tối và ăn xong, Song Ngư định để sáng mai sẽ xem video còn bây giờ chỉ muốn lên giường ôm vợ đi ngủ. Bảo Bình theo bản năng bên cạnh có hơi ấm thân thuộc liền xoay người rút vào, được vòng tay bình yên của anh ôm trọn thì tìm tư thế dễ chịu và tiếp tục rơi vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Bảo Bình là người thức giấc trước nhưng tự nhiên cô muốn lười một chút nên không chịu dậy ngay, có điều người muốn mà trời không đáp ứng Bảo Bình sựt nhớ bữa nay cô phải đi chọn thêm vải may trang phục cho bộ sưu tập mùa xuân sắp tới của mình, bình thường Bảo Bình có thể để trợ lý đi làm nhưng vì đây là bộ sưu tập tâm đắc của cô nên Bảo Bình muốn đích thân tự chọn thương hiệu, chất lượng vải tốt nhất để tạo ra được những bộ trang phục thật lộng lẫy đáng giá.

-Em đi đường cẩn thận nhé.

-Ừm.

Bảo Bình mang giày cao gót vào xong, xoay người ôm cổ hôn má tạm biệt Song Ngư rồi vui vẻ đi làm. Thế đấy, đôi khi chỉ đơn giản như thế mà lại là động lực vô tận cho tinh thần của nhau. 

Sau khi Bảo Bình đi không lâu, Song Ngư cũng bắt tay vào xem video hôm qua quay được. Ban đầu dường như không có gì xảy ra chỉ có lác đác vài con bồ câu sà xuống, mãi tới nửa thời gian video thì đàn bồ câu mới nhiều hơn. Khoảng khắc chúng tung cánh dưới hoàng hôn quả thật không làm Song Ngư thất vọng chút nào, rất hài lòng với công sức mình đã bỏ ra chờ đợi. Video quay hơn một giờ nhưng đoạn cần thiết không quá 30 phút, Song Ngư tưởng là đoạn sau không còn gì nữa nên định là cắt bớt rút ngắn, tuy nhiên tay anh lại vô thức kéo tua đến cuối mới kinh ngạc không ngờ rằng đã có thứ ngoài ý muốn xuất hiện trong video của anh.

Hết Chương 14. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net