Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời hứa, hôm nay Thiên Yết đã mời Song Tử cùng nhau dùng bữa tối tại một nhà hàng nhỏ nhưng chất lượng món ăn ở đây không thua kém gì các nơi sang trọng khác, thậm chí còn có một chút phá cách riêng biệt làm tăng thêm mới lạ cho khẩu vị của thực khách.

Song Tử trong phong thái lịch lãm nâng ly rượu vang chạm vào ly của Thiên Yết một tiếng vang khẽ, tuy trên khuôn mặt vẫn còn ẩn hiện vết thương nhưng nó hoàn toàn không khiến cậu bớt đẹp trai đi. Thiên Yết tất nhiên để ý thương tích của Song Tử lần đến nhà cậu dự tiệc, trong lòng cũng ngầm đoán được mấy phần nguyên do.

Song Tử vì bảo vệ cô mà bị người ta trả thù.

Cô đã từng đề nghị để mình chữa cho cậu mau lành hơn, ai ngờ Song Tử nhất quyết từ chối rồi bảo rằng không cần thiết và còn xem nó như một chiến tích anh dũng đời trai. Thiên Yết hiếm khi thấy tâm trạng nhàn tản vui vẻ trước suy nghĩ khác người của cậu, đồng thời càng sâu sắc cảm nhận sự tinh tế của Song Tử trong mỗi lời nói cùng hành động.

Thiên Yết biết chứ, đằng sau lời từ chối chữa thương chính là không muốn cô nhọc lòng vì những chuyện nhỏ nhặt, cũng như nếu cô không nhắc về chuyện cậu bị thương thì Song Tử còn chẳng buồn đề cập tới bởi vì Song Tử chưa từng có ý nghĩ sẽ đem nó làm cái cớ để Thiên Yết phải cảm kích và động lòng với mình.

Không phô trương, không mất kiên nhẫn chờ đợi.

-Bác sĩ Kiều...

Song Tử đang định nói gì đó, Thiên Yết nhẹ nhàng đặt ly rượu sang một bên, ngẩng mặt cắt ngang.

-Gọi Thiên Yết đi.

Song Tử luôn khách sáo như thế, tính ra hai người không đến nỗi chỉ là xả giao nên cứ để cậu xưng hô mãi câu ''bác sĩ Kiều'' thì thật quá xa cách rồi.

Được bật tính hiệu đầu tiên, Song Tử sướng rân cả người không giấu được tia sáng như sao đêm trong mắt, cậu nắm tay đặt lên môi ho khẽ một tiếng, trịnh trọng dùng tông giọng trầm bổng nhìn thẳng người con gái trước mặt gọi.

-Thiên Yết. 

-Ừm.

Thiên Yết cười mỉm gật đầu, lại hỏi:

-Khi nãy anh muốn nói gì?

-...

Không ngờ gọi tên người mình thích lại có tác động mạnh tới tâm lý của bản thân thế kia, Song Tử hơi ngẩn ra lục lọi mớ ký ức đang bị rạo rực quay cuồng xem hồi nãy mình tính nói cái gì với cô. Thiên Yết giương mắt nhìn một lúc, đột nhiên nâng tay che miệng cười khúc khích.

-Anh, ha ha...

Thiên Yết dường như sắp thả ra ba chữ ''đáng yêu thật'' nhưng cuối cùng vẫn là giữ lại làm Song Tử ngại ngùng gãi má, có thể giúp Thiên Yết vui vẻ thế này xấu hổ chút cũng không sao hết.
.

.
.
Giữa đêm sao trời lấp lánh, bàn ăn ngoài trời của một đôi trai tài gái sắc tô điểm nên một màu sắc đặc biệt ngọt ngào, người ngoài không ai biết quan hệ của bọn họ sâu rộng như thế nào nhưng chắc chắn đều sẽ có cùng một suy nghĩ rằng hai người họ quả thật là trời sinh một đôi, ở cạnh nhau đúng là mỹ cảnh khó tìm.

Vào đêm hôm ấy, Song Tử hạnh phúc đến vào tận giấc ngủ cũng không hạ được ý cười trên môi.

Thiên Yết cũng lâu rồi mới cười thoải mái không câu nệ, nhắm mắt rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.

~~~

Nhân Mã gõ hết một dòng chữ trên laptop, đóng máy rồi xách túi chuẩn bị đi ra ngoài. Cô ghé qua siêu thị dạo quanh mấy vòng mua một số thứ cần thiết rồi bắt taxi đi về hướng nhà của vị hôn phu. Từ hôm gặp Thiên Bình để tìm cách cứu mạng Bạch Dương tới nay cô chỉ gọi điện hỏi thăm anh, không biết có phải do cắn rứt nên mới không dám đối diện vì đã không tin vào quyết định của anh, Nhân Mã càng sợ bản thân đã làm một việc nếu bị phát hiện e là sẽ khiến anh thất vọng lắm.

Bạch Dương là một cảnh sát, mà công lý chính nghĩa của anh chính mạng sống của mỗi con người đều đáng được xem trọng.

Nhưng Nhân Mã đã có ý định giết chết một người.

-Cậu chủ, cô Nhân Mã đang ở trong bếp gọt trái cây.

Người giúp việc đang châm trà mới nói, còn bổ sung thêm thấy nét mặt của Nhân Mã hình như đang buồn rầu, tâm trạng khá tệ.

Bạch Dương ho khan hai tiếng, sức khoẻ của anh lại giảm sút đi một chút. E là lát nữa sẽ lại làm Nhân Mã lo lắng khẩn trương hơn.

Hồi sau, Nhân Mã bưng trái cây đến phòng Bạch Dương, nhìn anh dựa người bên sofa đọc sách thì hơi nhíu mày.

-Sao anh không lên giường nằm?

Bạch Dương buông sách ngồi thẳng dậy, cười cười không đáp. Đúng lúc mắt anh quét đến ngón tay trỏ của Nhân Mã đang bị quấn băng keo cá nhân, thở dài.

-Cầm đồ vật có tính sát thương sao lại lơ đễnh như thế, hửm? 

Nhân Mã mím môi, dù bị vạch trần vẫn vụng về lấy tay kia che đi ngón tay trỏ, ngập ngừng.

-Chỉ là, em sơ ý chút...

Mà bởi vì vết thương trên tay lại làm Nhân Mã nhớ lại đã từng đâm Thiên Bình nên nhất thời cúi gằm mặt, bầu không khí bỗng chốc lặng im như tờ đến nỗi khi Bạch Dương nắm lấy tay cô bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của anh mà Nhân Mã vẫn còn đang thất thần không để ý.

Đến khi Bạch Dương khom người tới khẽ khàng hôn lên môi Nhân Mã mới giúp cô hoàn hồn, chớp mi hoà hoãn lại tâm trạng.

Hai người dường như đã lâu rồi không hôn nhau như thế, cũng bởi vì sức khoẻ của Bạch Dương luôn khiến Nhân Mã mỗi ngày trôi qua đều là nơm nớp lo sợ, rằng một ngày nào đó anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời của cô. Cho nên lần này, không hẹn lại hôn nhiều hơn một chút.

Hôn rồi, để Nhân Mã bình tĩnh xong, Bạch Dương mới từ tốn nói:

-Có thể giúp anh pha một bình trà ngon được không?

Nhân Mã nghe vậy hơi khó hiểu, ngó nhìn bình trà vừa mới châm vẫn còn nóng trên bàn.

-Sao vậy anh, trà này không uống được hay sao mà phải pha bình khác?

-Là trà đem ra sân vườn, anh có linh cảm lát nữa chúng ta sẽ có khách.

Bạch Dương trả lời, mà Nhân Mã cũng không hỏi nhiều nữa liền chạy xuống bếp giúp anh pha một bình trà mới rồi mang ra bàn đá ngoài sân vườn. Cô không tò mò người khách trong linh cảm của Bạch Dương sẽ là ai, nhưng trực giác cứ muốn thoi thúc cô tránh mặt. Kết quả lần này Nhân Mã đã chọn đúng khi không ở đó, người giúp việc thông báo có người đến tìm Bạch Dương và được sự đồng ý của anh liền dẫn người ấy vào trong.

Là Thiên Bình.

-Xin chào, ngại quá làm phiền cảnh sát Trình rồi.

Bạch Dương tuy có hơi mệt mỏi nhưng vẫn lịch sự đứng dậy chào hỏi với Thiên Bình.

-Cô Mễ đừng khách sáo, có thể nói, tôi cũng đang chờ cô.

Đúng là vừa gặp mặt Thiên Bình thấy Bạch Dương không mấy ngạc nhiên với sự có mặt của mình, cô ngồi xuống đối diện và nhận lấy tách trà của anh, hiếu kỳ.

-Anh sớm biết tôi sẽ đến?

-Cũng không phải là sớm...

Nghĩ một chút, Bạch Dương chậm rãi hướng mắt về phía các chậu cây lớn đủ che khuất một người, rồi lại nhìn thẳng Thiên Bình thành tâm mà tiếp:

-Tôi muốn thay Nhân Mã, xin lỗi cô Mễ vì chuyện lần trước.

Nhân Mã đang nghe cuộc trò chuyện của hai người sau chậu cây, tim chợt giật nảy một cái bàng hoàng.

Quả nhiên là Bạch Dương đã biết.

Nhân Mã sờ tay lên ngực trái, bỗng nhức nhói.

-À, việc đó sao...

Thiên Bình cười khổ, giải bày.

-Tác giả Lan là một cô gái tốt biết hi sinh, tôi không trách được cô ấy. Huống hồ, tôi còn là fan của tác giả Lan nên chỉ cảm thấy hơi buồn vì mở đầu quan hệ của tôi với cô ấy không được tốt cho lắm.

Thiên Bình thật sự luôn muốn kết bạn với Nhân Mã trước khi cả hai chạm mặt nhau.

-Thì ra là vậy, nhưng tôi tin rồi hai người sẽ hóa giải được căng thẳng và trở nên thân thiết thôi.

Bạch Dương nói chuyện với tông giọng khá nhẹ, có điều lời của anh truyền tải đi lại rất có uy tín đáng tin tạo cho người nghe một cảm giác nhẹ nhõm cả lòng.

-Về câu hỏi trước đó, sở dĩ tôi nghĩ cô Mễ sẽ đích thân tới gặp tôi là vì cô đã gặp Nhân Mã và sau đó sẽ đi tìm nguyên nhân vì sao bản thân lại bị tấn công. Với tính cách của cô, nếu biết có người đang cầm cự lời nguyền nhất định sẽ không mặc kệ.

Thiên Bình ngạc nhiên, thầm nghĩ xem ra Bạch Dương đã điều tra về mình không ít. Đúng là cảnh sát dày dặn kinh nghiệm có khác.

-Haiz, những người từng bị nguyền khi gặp tôi đều chỉ muốn đánh giết, căn bản không tài nào tiếp xúc xem xét tình trạng của họ được.

Sau lời này, hai người lại rơi vào im lặng giống như đang có thứ gì đó cần cân nhắc kỹ lưỡng.

Nhân Mã cũng thấy sốt ruột.

-Cho dù thế nào, thì đây cũng là tia hi vọng duy nhất.

Bạch Dương lên tiếng trước, anh hiểu ý định của Thiên Bình và phần trăm thành công cô đang ước lượng.

Thiên Bình cũng là đánh cược một ván cờ mà rủi ro rất cao.

Vừa tìm cách giải lời nguyền cho Bạch Dương, cũng có nghĩa lựa chọn anh trở thành chuột bạch thử nghiệm.  

-Anh đã nghĩ kỹ chưa, hay là bàn bạc lại với tác giả Lan đi. Thật sự là không có gì đảm bảo cả đâu. 

Thiên Bình buồn rầu, cô đã tìm tòi rất nhiều thứ liên quan đến năng lực của mình và cũng chỉ có thể dựa vào trực giác để đưa ra quyết định cần phải làm gì trong quá trình hóa giải.

-Tôi đồng ý thử nghiệm, dù không thử cũng sẽ chết. Chi bằng, cố níu lấy sợi chỉ mỏng của cô để không phải chết một cách vô nghĩa vẫn tốt hơn.

Cơ hồ nghe được tiếng nấc khẽ xót xa bên tai, Thiên Bình khẽ nheo mi vô tình hạ mắt nhìn xuống cổ Bạch Dương đang có thứ gì đó bám lấy trên da thịt hệt như rễ cây cực kỳ âm tà trèo lên mặt anh, chúng giống một sinh vật sống muốn ký sinh vào vật chủ để hút lấy dưỡng khí mà sinh sôi.

-''Sao tự nhiên...?''

Thiên Bình sửng sốt, rõ ràng cô cảm nhận được lời nguyền trên người Bạch Dương đã chậm lại rất nhiều so với bình thường, bỗng dưng năng lực của anh mất công dụng thế này là sao?

-Cảnh sát Trình, thất lễ!!

Thiên Bình không được chậm tay vì tính mạng của Bạch Dương đang bị đe dọa, cô kéo một bên áo sơ mi của anh đứt hết cả dãy nút để kiểm tra vị trí ở ngực trái.

-Đây....

Sau khi chứng kiến mớ rễ đen âm tà sắp lan đến tim, Thiên Bình nào nghĩ nhiều nữa bản năng chỉ biết phải bảo hộ mạng sống của Bạch Dương ngay lập tức, cô đập bể tách trà và dùng mảnh vỡ rạch đứt một đường lòng bàn tay, ngay khi máu chảy ra liền áp vào đúng vị trí trái tim của Bạch Dương thi triển năng lực.

-''Hức! Anh ơi!''.

Nhân Mã lần đầu thấy được thứ bám trên người của người mình yêu đáng sợ kinh khủng như thế, cõi lòng cô run rẩy liên hồi gần như không đứng vững nữa. Nước mắt trào chực không ngừng, tim như bị đâm liền cả ngàn dao.

Đau đớn không thở nổi.

Bạch Dương cũng không ngờ thứ này đã bắt đầu thoát khỏi năng lực ''thời gian'' của anh, có thể thứ gì càng sử dụng quá nhiều hiệu quả sẽ ngày một giảm đi.

Lúc này, từ chỗ lòng bàn tay Thiên Bình ở tim Bạch Dương bỗng xuất hiện các sợi tơ máu đâm ra tạo thành dạng một màn lưới bao trùm lấy trái tim của Bạch Dương trước sự hung hăng muốn cắn nuốt tim anh của rễ đen.

Mãi một lúc, lũ rễ đen hình như đã nhận thức được việc chúng không thể phá thủng được màn tơ máu của Thiên Bình nên bắt đầu an phận được một chút, dần dần rút về thành một mạng nhện cỡ lòng bàn tay ở bên hong phải của Bạch Dương.

Phù!

Thở phào, Thiên Bình thu tay về nhưng màn tơ máu vẫn còn đó tạm thời bảo vệ trái tim của Bạch Dương một thời gian ngắn. Có lẽ rễ đen sẽ tập kích thêm vài lần nữa, nên tốt nhất là nên giải quyết dứt điểm sớm nhất.

-Anh thấy trong người thế nào? -Thiên Bình hỏi.

Bạch Dương kéo chỉnh lại áo, gật đầu.

-Vừa nãy cả người như bị thiêu đốt nhưng giờ thì đã đỡ hơn rồi, còn cảm thấy khoẻ hẳn lên nữa. Cảm ơn cô Mễ.

-Gọi Thiên Bình đi, để anh gọi cái họ đó, tôi thấy cấn lắm.

Bật cười một cái, Bạch Dương cũng nghĩ vậy. Sau đó anh nhìn xuống tay Thiên Bình vẫn còn đang rỉ máu, nhíu mày.

-Tôi sẽ bị anh Đằng ghim thù mất.

Sựt nhớ, Thiên Bình vội tìm trong túi xách lấy khăn giấy để cầm máu đỡ thì Nhân Mã từ lúc nào đi đến, trên tay còn cầm theo hộp sơ cứu. Cô ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Thiên Bình động tác cẩn thận giúp cô thoa thuốc rồi băng lại.

Thiên Bình ngồi im re không nhúc nhích, còn thấy cả người căng cứng.

Làm như, đang hồi hộp sao đấy?

Nhân Mã băng xong, Thiên Bình mới thu lại vẻ bỡ ngỡ của mình, nói:

-Cảm ơn.

-Là tôi cảm ơn mới đúng, cũng như, xin lỗi cô.

Nhân Mã nắm chặt vạt váy, cúi đầu và cũng không ngăn được những giọt nước mắt rơi rớt trên mu bàn tay.

Đau lòng và hổ thẹn.

Thiên Bình duỗi tay tới, gạt đi giọt nước mắt của Nhân Mã, cười nói: 

-Không sao mà.

Chờ khi Nhân Mã ổn định lại, Thiên Bình mới đề cập tiếp chuyện chính.

Thứ nhất, nói về cách giải lời nguyền bắt buộc cô phải đi vào nơi sâu nhất thức hải của Bạch Dương để tiêu hủy mầm nguyền rủa. Điều kiện để thực hiện là cả hai bên phải có niềm tin lẫn nhau, bởi vì nếu thức hải chịu tác động gây hại sẽ khiến anh vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.

Về điều kiện này, Bạch Dương hoàn toàn chấp thuận để Thiên Bình tiến vào thức hải của anh.

Thứ hai, Thiên Bình hi vọng anh có thể nói cho cô biết tội trạng lớn nhất của Mễ gia, bởi vì chỉ có lật đổ bọn họ thì mọi thứ mới có thể trở về qũy đạo của nó.

Bạch Dương đăm chiêu một chút, ngẫm lại thì bây giờ hai người đã ngồi chung một thuyền, chắc chắn sẽ đối mặt với đối tượng nguy hiểm và cần sự trợ giúp của nhau. Vì thế, Bạch Dương quyết định tiết lộ với Thiên Bình rằng tội trạng của Mễ gia chính là sản xuất và buôn bán vũ khí trái phép. Chỉ cần thu thập được bằng chứng, Mễ gia có chạy đằng trời cũng không thoát được pháp luật trừng trị.

Hết Chương 15.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net