Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ nghỉ trưa, Thiên Bình đi vào bên trong phòng thì gặp Song Ngư đang xem gì đó trên laptop, cô cứ nghĩ là anh đang làm clip nhưng khi đi ngang qua để lấy đồ trong tủ của mình thì lại thấy nét mặt của anh khá nghiêm trọng và tập trung tới nỗi không phát hiện cô bước vào phòng. Chỉ khi Song Ngư nghe tiếng đóng tủ mới sựt để ý đến sự có mặt của Thiên Bình, anh thả lỏng cơ mặt nhìn cô.

-Vừa nãy còn tưởng em bước nhầm vào phòng tra khảo gì đó đấy, sao anh trầm mặc dữ vậy? -Thiên Bình hỏi thăm.

Song Ngư nghe vậy thì có ngẫm nghĩ một chút, anh đang cảm thấy mình cũng cần lời khuyên của người khác để đưa ra quyết định nên mới xoay laptop qua nói với cô.

-Em xem thử cái này đi.

-Hửm, gì vậy ạ?

Kéo ghế ngồi xuống đối diện Song Ngư và di chuyển laptop đến gần mình hơn, Thiên Bình ấn nút phát rồi tập trung xem. Bởi vì Song Ngư đã cắt riêng đoạn cuối vô tình bị lọt vào clip ra nên rất nhanh Thiên Bình đã thấy được một vụ việc không ngờ tới. Trong clip có hai người đàn ông đang mờ ám giao dịch cái gì đó với nhau, vì khoảng cách đặt camera của Song Ngư khá xa nên không thể nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng chọn một nơi vắng vẻ như thế này thì chỉ có thể là giao dịch đồ cấm mà thôi. Mãi đến gần hết đoạn clip, giống như bọn họ đã thỏa thuận xong thì tới màn kiểm hàng. Người đàn ông mặc vest mở chiếc vali trên tay, bên trong được xếp ngay ngắn các bịch bột trắng nghi vấn là ma túy, còn thứ mà người đứng đối lưng kia cầm chính là vali tiền. Sau khi giao dịch xong, bọn họ chia ra hai đường để rút lui êm xui. Tuy rằng rất rõ mặt người đàn ông bán ma túy nhưng lại chẳng thấy có thêm điểm đặc biệt nào khác nên dù có truy lùng cũng rất khó, huống hồ chưa chắc bọn họ là người sinh sống trong khu vực ấy mà chỉ đơn giản là chọn địa điểm xa để tránh bị phát hiện thôi. 

-Anh đang nghĩ có nên đưa đoạn clip này cho cảnh sát không?! -Song Ngư xoa cằm lên tiếng, đây là làm ăn phi pháp cần phải có pháp luật can thiệp.

Nhưng Thiên Bình lại lắc đầu, cô cảnh giác.

-Đừng vội, cái gì cũng sẽ có một thời điểm nhất định cần dùng tới nó. 

Cũng chưa chắc chắn rằng nội bộ cảnh sát không có nội gián, kể từ khi biết được tình trạng của Bạch Dương thì Thiên Bình đã luôn nghi ngờ. Nói thế nào vẫn thấy rất khả nghi, Bạch Dương là một cảnh sát ưu tú dày dặn kinh nghiệm vậy mà chỉ trong một cuộc điều tra không gây động tĩnh gì thế mà anh vẫn bị dính nguyền rủa, trừ khi là có người nắm được kế hoạch và ngầm thông báo trước việc anh sẽ tìm tới tra tin tức nên Mễ gia mới có thể phục kích anh.

Thiên Bình thật sự chả biết đối tượng trong clip ở trong một thế lực tầm cỡ nào, hay chỉ là một nhóm người buôn bán chất cấm quy mô nhỏ không quá nguy hiểm, có điều dù thế nào nếu có chút sơ sẩy nhỏ cũng đủ khiến Song Ngư gặp phiền toái.

-Em có ý thế này, hay là anh giao đoạn clip này cho em giữ và sau đó hay xóa thẳng nó, đừng lưu lại ở bất cứ đâu.

Song Ngư có chút ngập ngừng.

-Ổn không? Anh không muốn mang rắc rối cho em.

-Chẳng sao đâu, em có quen một vị cảnh sát rất chính trực đáng tin, có gì em sẽ giao cho anh ấy.

Thiên Bình trấn an xua tan nỗi lo của Song Ngư, dù sao thì cô có khả năng bảo vệ chính mình cao hơn Song Ngư, chưa kể Song Ngư cũng phải nghĩ tới sự an toàn của Bảo Bình nữa. Cả hai người đều là công dân lương thiện, có cuộc sống bình yên chưa từng trải qua thời khắc sinh tử nào, chính là điều mà Thiên Bình luôn ngưỡng mộ và ao ước có được. Vì thế cô sẽ không để những thứ mình xem trọng bị phá vỡ, cô muốn bảo vệ Song Ngư và Bảo Bình khỏi những tội ác xấu xa kia. Trong lòng cô, hai người họ giống như gia đình của cô vậy, chỉ cần họ vẫn đang sống hạnh phúc, mỗi ngày đều cười đùa là cô cảm thấy được tiếp thêm động lực để cố gắng tới cùng, họ cũng là những người không ngần ngại giúp đỡ cô rất nhiều. Thiên Bình thật sự biết ơn về điều đó.

Song Ngư có được lời này thì đã yên tâm hơn, quyết định giao đoạn clip đó cho Thiên Bình và hoàn toàn xóa bỏ nó khỏi laptop của mình.

~~~

Trại giam số 3.

Kim Ngưu đi cùng với Xử Nữ đến để tìm gặp người mà Bạch Dương đã giới thiệu trước đó, cậu ta còn khá trẻ tuổi nên Kim Ngưu có hơi ngạc nhiên vì cứ nghĩ người có thể khiến Bạch Dương tin tưởng hẳn phải là người có tuổi nghề cao. Nhưng cậu thanh niên tên Sở Quán này chỉ tầm có hai năm kinh nghiệm.

-Mời dùng.

Sở Quán ở đối diện rót trà, lúc nghe tin Kim Ngưu đến tìm mình là do Bạch Dương giới thiệu trong lòng cậu đã rất hào hứng. Những ngày đầu bước vào ngành cảnh sát Sở Quán được phân công làm việc dưới quyền của Bạch Dương, trong vòng một năm theo anh thì cậu đã học hỏi được rất nhiều thứ bổ ích và hay ho, vì thế mà Sở Quán xem Bạch Dương giống như là thần tượng của mình vậy, nên khi được anh tin tưởng Sở Quán mới xúc động và quyết tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ mà anh đã nhờ cậy.

-Chúng tôi muốn biết thông tin về một tên tội phạm tên là Tống Bát.

Kim Ngưu sau khi chắc chắn cuộc trò chuyện này sẽ không lọt vào tai kẻ thứ tư nào, cô liền vào thẳng vấn đề. Sở Quán nghe cô nhắc đến cái tên tù nhân phiền toái Tống Bát thì không nhịn được thở dài ngao ngán.

-Cái gã đó thường xuyên gây sự đánh nhau với những tù nhân khác hồi mới vào đây, buộc bọn tôi phải cách ly gã ở riêng một phòng. Dù vậy, những lúc lao động gã cũng không an phận chút nào, rủ rê xúi giục tù nhân khác cùng gã gây rối. Thậm chí tầm một tháng trước, chúng tôi may mắn phát hiện gã bẻ được rào sắt chuẩn bị vượt ngục, cũng không biết gã tìm đâu ra được công cụ để bẻ sắt nữa.

Kim Ngưu với Xử Nữ nghe thế có cùng suy nghĩ ngó nhìn nhau, trước mắt sẽ không vội tiết lộ với Sở Quán ngoài việc cần lý lịch của Tống Bát thì hai người còn đang truy lùng nội gián. Đầu tiên, cô muốn khoanh vùng những kẻ tình nghi nhất.

-Bình thường những người nào sẽ tiếp xúc nhiều với các tù nhân?

-Chỉ có bốn người thôi, lần lượt là Đàm Quân, Lưu Hỉ, Trương Lữ và cuối cùng là tôi.

Cho nên vì thế, Kim Ngưu và Xử Nữ buộc phải gặp mặt cả bốn người này cùng với lý do thích hợp để không phải lộ ra sơ hở tránh nội gián cảnh giác. Kim Ngưu xoa cằm suy nghĩ một chút, có được ý hay liền nói với Sở Quán.

-À còn một việc nữa, cấp trên cũng lệnh cho tôi đến kiểm tra an ninh của trại giam, phiền cậu đưa chúng tôi đi gặp bốn người vừa kể trên để thu thập thêm thông tin về báo cáo lại.

-Được.

Sở Quán thật sự không thấy bất thường gì từ yêu cầu của Kim Ngưu, đồng ý ngay. Trùng hợp lúc cả ba đi ra đến cửa thì gặp được Trương Lữ, đó là một người đàn ông khá lớn tuổi, ở trại giam đều gọi ông khá thân thiết là chú Trương. Sau khi nghe Sở Quán nói về Kim Ngưu theo lệnh cấp trên đến kiểm tra, chú Trương cũng không có gì khiên cưỡng rất thoải mái hợp tác, ông còn bắt tay cô và cả Xử Nữ.

-Tình hình đại khái là như thế, nếu Tống Bát chịu yên ổn một chút công việc của chú cũng nhẹ nhàng hơn, đáng tiếc cái tên đó đã bất trị rồi! -Chú Trương lắc đầu ngao ngán.

Cả ba rất đồng cảm điều này.

Tiếp theo là đi gặp Đàm Quân, người này trông tầm 30 tuổi, mặt mày sáng sủa và tính tình cũng khá phóng khoáng. Sau khi bắt tay lịch sự làm quen với nhau, Đàm Quân nhiệt tình trình bày về an ninh của trại giam tốt và xấu ở đâu, cần khắc phục những gì khá là đầy đủ thông tin hữu ích.

-Cảm ơn anh đã phối hợp, bây giờ chúng tôi gặp người cuối cùng là có thể báo cáo lên trên rồi.

-Ồ, chúc hai người thuận lợi.

Chào Đàm Quân xong, Sở Quán đưa tiếp cả hai đi tìm gặp Lưu Hỉ, người này cũng còn khá trẻ và có phần trầm tính hơn, nghe Sở Quán kể Lưu Hỉ trước đây từng ở trong đội điều tra tội phạm, nhưng do thái độ làm việc của cậu ta luôn bất đồng quan điểm với mọi người và không phối hợp với đồng đội nên khiến nhiều vụ việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành ra về sau đã bị điều sang trại giam. Quả thật sau vài câu đối thoại, Lưu Hỉ khá là hời hợt toàn trả lời cho có lệ, thậm chí chỉ là bắt tay chào hỏi thôi mà vẻ mặt của cậu ta dường như viết rõ một chữ ''Phiền''.

-Cậu gặp tên Lưu Hỉ đó mỗi ngày mà vẫn bình tĩnh được, đúng là nên khen thưởng cho cậu đó.

Kết thúc cuộc trò chuyện không mấy suôn sẻ với Lưu Hỉ, trong lòng Kim Ngưu nhịn lắm mới không nhai sống hắn, vừa nãy cô còn thấy hắn quăng cho cô một cái ánh mắt xem thường nữa đấy. Hẳn là cô đang ở trong đội điều tra tội phạm, vị trí mà hắn muốn đứng thay vì ở yên đây canh chừng đám tù nhân nhàm chán.

-Haha, không muốn cũng phải chịu thôi, trách nhiệm cả mà.

Sở Quán cười cười, ngược lại với Lưu Hỉ thì cậu gần như chẳng ngần ngại đảm nhận vai trò gì, thật không uổng công Bạch Dương đã tin tưởng như thế.

-Tiếp theo cô có cần gì nữa không? -Sở Quán hỏi.

-Tôi muốn gặp Tống Bát.

Kim Ngưu đáp ngay, càng tốt hơn nếu để cô cùng Xử Nữ gặp riêng gã.

Căn phòng giam Tống Bát nằm ở vị trí cuối cùng, trước khi gặp mặt gã thì Kim Ngưu có bịa chút lý do để Sở Quán đứng đợi ở bên ngoài, cũng may là người Bạch Dương cử đến nên dù Kim Ngưu có nói gì thì độ tín nhiệm cô của Sở Quán cũng khá cao.

-Là hắn.

Xử Nữ nhàn nhạt nhìn vào trong phòng giam, Tống Bát cũng phát hiện có người tới tìm mình đột nhiên xông ra như bò điên hút loạn khiến cửa phòng giam bị chấn động mạnh ầm lớn một tiếng, Kim Ngưu bất giác nhíu mày, mọi người đều phê phán gã quả thật không sai một chữ. 

Tống Bát ban đầu chỉ thấy Xử Nữ, chỉ khi nhìn kỹ xung quanh gã mới phát hiện có thêm sự hiện diện nữa của một cô gái là Kim Ngưu, lập tức gã buông những lời trêu ghẹo vô sỉ. Không chỉ có thế, Xử Nữ cũng rơi vào tầm ngắm xúc phạm của gã, bởi vì anh có dáng vóc khá gầy, trông thư sinh yếu đuối nên gã mới thừa cơ chế giễu. Tuy nhiên cả hai đều xem lời của gã như ruồi mũi vo ve bên tai chẳng buồn để tâm tới, cũng như tránh việc gã làm càn nếu hai người mở cửa đi vào nên tận dụng khung sắt nhỏ ở trên cửa phòng giam, Xử Nữ nhanh như cắt vung tay tới bốp lấy cổ Tống Bát, kéo mạnh về phía mình.

Bốp!

Tống Bát không kịp phản ứng đập mặt vào cánh cửa đau điếng, chưa ngừng ở đó Xử Nữ tốt bụng còn khuyến mãi cho gã thêm vài cái nữa, đáng ra chỉ cần chạm vào gã lần đầu thì anh đã sử dụng được năng lực lên người gã rồi, có điều tên khốn này dám dùng những lời bẩn thỉu nói về Kim Ngưu nên anh chẳng thể nhân nhượng cho gã được.

HỰ!!!

Tống Bát sau khi thoát khỏi tay Xử Nữ cảm thấy rất choáng váng, vừa nãy chính gã chê bai Xử Nữ nào là ẻo lã hèn nhát, nào ngờ sức lực của anh lại có thể khiến gã ăn đòn đến méo mặt như thế.

Phụt!

Gã phun máu trong miệng, đằng đằng sát khí nhìn Xử Nữ qua khung cửa nhỏ. Tuy nhiên ánh mắt của gã chỉ dọa được những kẻ yếu thế khác, còn ở đây Xử Nữ lại trên cơ gã rất nhiều.

-Mục đích của mày xâm nhập vào đây, chắc không đơn giản đâu nhỉ? -Xử Nữ hạ tông giọng, bắt đầu thăm dò.

-Thằng ngu, tưởng tao sẽ nói cho mình biết chắc!!! -Tống Bát đấm vào cửa, quát.

Xử Nữ khinh bỉ cười gã, anh vốn đâu cần gã thẳng thắn thành thật trả lời. Câu hỏi đó chẳng qua là để kích thích tâm trí của gã mà thôi. Sở dĩ cả hai phải đi gặp Tống Bát đều là ý của Xử Nữ dặn Kim Ngưu làm sau khi điều tra qua ba người tình nghi Đàm Quân, Lưu Hỉ và Trương Lữ kia. Anh đã nhận ra nội gián là ai, tuy nhiên có chút ngoài ý muốn không ngờ rằng cả nội gián cũng chẳng biết mục đích thật sự của Tống Bát, hắn chỉ được lệnh giúp Tống Bát tạm thời ra khỏi phòng giam trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi, vì thế Xử Nữ mới chuyển hướng sang trực tiếp điều tra từ Tống Bát.

-Xong rồi, mình đi.

Xử Nữ xoay gót, cùng với Kim Ngưu quay về và không muốn phí thêm chút thời gian nào với tên điên đó nữa.

Hoàn thành nhiệm vụ, hai người chào tạm biệt Sở Quán rồi đi đến nhà Bạch Dương, Kim Ngưu lần này là người cầm lái. Trên đường đi cô có ghé qua công viên để Xử Nữ tìm chỗ rửa tay, sau đó nhìn anh đeo lại một cặp găng tay trông suốt.

Năng lực đọc suy nghĩ của Xử Nữ luôn trong trạng thái hoạt động nên sẽ rất phiền khi anh vô tình chạm vào ai đó và đọc được tâm trí của họ, bởi vì thế anh buộc phải đeo găng tay nếu không cần thiết phải kích hoạt năng lực. Kim Ngưu nhiều khi cảm thấy may cho Xử Nữ không có tính sạch sẽ thái quá, bằng không sở hữu loại năng lực phải động chạm như thế mà mắc bệnh sạch sẽ thì đúng là một hình phạt đáng sợ đời anh.
.

.
.
Dinh dự của Bạch Dương.

-Không ngờ bạn trai của Kim Ngưu lại chính là luật sư Mặc, ngưỡng mộ đã lâu.

Bạch Dương thật sự ngạc nhiên, trong giới luật sư cái tên Mặc Xử Nữ luôn là bức tường thép bất bại ai nghe cũng phải thán phục. Anh đã luôn theo dõi những phiên tòa có Xử Nữ tranh cãi và lúc nào cũng dành cho Xử Nữ rất nhiều sự xem trọng, không ngờ hôm nay được gặp gỡ thế này.

-Không dám, anh Trình đã đề cao rồi. Còn phải cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ cho Kim Ngưu.

Đứng một bên nghe hai người đàn ông tán thưởng nhau, Kim Ngưu không biết nói gì hơn đành ho một tiếng để kéo hai vị cảnh sát cùng luật sư trở về vấn đề chính.

-Thế rốt cuộc ai là nội gián, mục đích nữa?

Đoạn, Kim Ngưu chỉ tay vào Xử Nữ rồi bất mãn nói với Bạch Dương.

-Anh ấy cứ giấu giếm không chịu tiết lộ trước cho em chút nào.

Xử Nữ cười cười, uống một ngụm trà rồi nói ra một cái tên.

Nội gián chính là Đàm Quân!

Hết Chương 17.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net