#10 Thiên Nam ta về đây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Ngư cả ngày ngồi dưới gốc anh đào đầu làng, nơi mà cậu đã từng bất chấp sợ hãi lao vào đấu với mấy con cẩu hung dữ. Hôm nay, mấy con cẩu đã bị ông trưởng làng nhốt đầu vào chuồng cả rồi. Nên chẳng cần phải lo sợ gì nữa, mà...em cũng chẳng còn tâm trạng mà nhớ đến bọn nó.

Chiều đã qua, đêm dần xuống. Đêm đông thật lạnh, em vẫn ngồi đó. Nếu ai muốn ra khỏi làng, đều phải đi qua chỗ này. Em vẫn ngồi đấy, để cố xác nhận một điều. Rằng chuyện cậu sang Bảo quốc chỉ là dỡn chơi thôi.

Nhưng điều em mong đã không thành sự thật. Cỗ xe kéo hành trang nhà họ Hạ dần xuất hiện trong màn sương đêm, hai con ngựa ô đi trước. Là Hạ sứ giả và Song Tử.

Em cứng đờ người, ngồi im nơi gốc cây tăm tối ấy, nhìn bóng dáng cậu lướt qua, từng tiếng lọc cọc của bước chân ngựa, tiếng cót két của bánh xe gỗ vang lên đều đặn. Nhưng nhịp tim của em lại đập rất nhanh, nhanh đến nỗi em khó có thể thở được bình thường. Em khóc, nhìn cậu, nhìn bóng dáng cậu trong bóng tối, rất đau khổ. Em không dám bước ra đối mặt với cậu. Em chẳng có chút dũng khí để nói lời chia tay với cậu. Em ngồi đấy, đờ đẫn nhìn cậu khuất xa sau cánh cổng làng Hạ.

Khi đoàn người đã khuất xa, em từng bước từng bước đi ra. Nhìn theo, em chợt cười đầy bi thương. Trời bỗng mưa lớn. Em đứng đó một hồi, em quay lưng lê từng bước khó nhọc về nhà.

Đêm đông, trời đột ngột mưa lớn. Như muốn xoá hết những bước chân chúng tôi từng đi qua...

.........

Sau cái ngày hôm đó, đến nay đã 10 năm rồi. Có lẽ lời Song Ngư nói đúng. Những âm mưu và chiến tranh sẽ có tuổi thọ dài hơn sự chờ đợi.

Nàng giật mình tỉnh giấc. Đã bao năm rồi...bao năm rồi nàng vẫn mơ về cái đêm hôm ấy. Cái đêm mưa ngâu lạnh lẽo, cái đêm mà nàng không dám đối mặt với tên đó nói lời chia tay, để giờ nàng phải hối hận...

[ Bảo quốc ]...

" Các người đã tìm thấy Song Tử ở Thiên Nam chưa?? "

" Thưa đại nhân, thuộc hạ đã cho lùng sục khắp nơi, tìm kiếm rất kĩ càng, thậm chí còn cho người theo dõi Ngư thái y, nhưng mọi thứ đều vô vọng, không có tung tích gì của cậu cả!"

Hạ sứ giả thở dài quay đi.

" Ta biết rồi, ngươi hãy lui ra đi. "

Đứa con trai bất hiếu của ông đã bỏ về  Thiên Nam từ ba năm trước rồi. Ông cho tìm Song Tử từng ngày từng ngày nhưng chẳng có tin tức gì. Mọi thứ về đứa con trai kia, ông đều tuyệt vọng gán là mất tích.

...

Ông không hề biết, Song Tử không phải là mất tích mà là đi lạc.

Bảo quốc là quốc gia nằm phía Tây Thiên Nam. Muốn về lại Thiên Nam, theo địa lí phải đi về phía mặt trời mọc. Nhưng tên ngốc kia lại càng đi xa về phía mặt trời lặn. Đi mãi, đi mãi rồi hắn lạc đến vùng phương Tây. Lạc đến một vương quốc rất văn minh và hiện đại, nơi hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài, ít ai biết đến.

Ban đầu, khi lạc đến, hắn rất hoang mang. Vì nhân dân nơi ấy toàn là những con người da trắng, mắt xanh, mắt nâu, tóc vàng rất kì lạ.

Những kẻ mắt đen rồi tóc cũng đen như hắn đối với họ là rất hiếm. Vô cùng hiếm. Nên bỗng dưng sau vài ngày đến nơi ấy, hắn trở nên nổi tiếng. Mọi người khắp chốn đều biết đến hắn. Những nhà bác học cũng vì đấy mà rất chú ý đến hắn, rất hay rủ hắn đến nhà để "khoe" về những phát minh mới của mình. Với họ, không hiểu vì sao hắn lại có sức hút kì lạ đối với họ như vậy.

Cậu sống tại nơi đấy, cậu tìm hiểu lại địa lí và lí do vì sao cậu lại đi nhầm đến nơi này. Sau ba năm dày vò nghiên cứu, hắn đã tìm lại được đường về Thiên Nam.

Hắn gấp gáp thu dọn hành trang, hắn không quên mang theo những phát minh kì lạ của những người bạn làm quà tặng những người bạn hắn sẽ gặp sắp tới, chào từ biệt những người bạn đã gắn bó với hắn suốt ba năm qua. Hắn cũng rất tiếc, nhưng hắn đã để Tiểu Ngư của hắn chờ quá lâu rồi.

Xang tất cả đồ đạt lên xe kéo, dù là nam nhi, nhưng hành lí của hắn đúng là quá nhiều. Leo lên lưng con bạch mã kéo xe, gắn nhìn len cao, cười thật tươi.

Tiểu Ngư, bây giờ muội đã thành bà chủ trang điền trồng táo chưa?? Nếu chưa, thì chắc chắn muội rảnh rỗi để nhớ về ta rồi.

.....

[ Thiên Võ Đường ]

Hai người, một nam một nữ nắm tay nhau đứng trước cổng Thiên Võ Đường, lưu luyến nhìn nhau. Đó là Bạch Dương và Bảo Bình.

Bạch dương vốn dĩ là nữ nhi. Nhưng vì muốn đòi lại công danh cho người cha quá cố đã tử trận trong cuộc chiến chống bang Vân Mộng, nàng quyết tâm vào Thiên Võ Đường của nhà họ Thiên luyện võ công, chờ ngày xuất môn tiến thêm một bước vào binh lính, ra sức học tập để trở thành một vị tướng tốt.

Nhưng nàng vẫn nhận thức được: nàng là nữ nhi!!

Sao có thể gia nhập Võ Đường, học tập để trở thành một danh tướng cơ chứ?? Quá hoang đường.

Nhưng quyết tâm của nàng, chẳng ai cản nổi, hừng hự như khí trời mùa hạ. Nàng cải nam trang, ghi danh vào Võ Đường nhà họ Thiên.

Thiên Võ Đường là lò luyện võ tiếng tăm khắp vùng Nam Giang. Mặc dù nó không nằm ở kinh thành, nhưng có rất nhiều những anh hào yêu nước đổ về học tập, mong có ngày làm giàu đất nước, bảo tồn non sông, bảo vệ nhân dân tứ phía bình yên.

Thiên Võ Đường là do Thiên Lam lập lên, tồn tại qua 7 thế hệ nối dõi. Đến hế hệ thứ 7 nối dõi ngày hôm nay là Thiên Yết. Dù mới được cha truyền lại cho quyền quản lí Võ Đường nhưng hắn làm việc rất tốt và chăm chỉ, võ sinh rất nghiêm chỉnh và tập luyện có kĩ cương hơn rất nhiều. Hắn nổi danh với cái tên gọi "Yết tổng quản" vô cùng lợi hại. Ai mà không nghiêm chỉnh tuân theo nội quy hắn đề ra đều phải chịu những hình phạt ghê gớm đến đáng thương.

Võ sinh đều là những kẻ xa nhà, vác xác đến học ở đây, tiền công thì không quá nhiều nhưng ăn thì chẳng khác nào hạm. Thế nên Võ Đường lúc nào cũng có một mẫu đất rộng thênh thang để Yết tổng quản còn bắt các võ sinh của mình lao đầu vào mà trồng trọt nữa. Không có tiền thì phải làm cho ra đồ ăn mà nhét vào mồm. Mỗi tháng võ sinh sẽ được về nhà 5 ngày, nếu ai không muốn về nhà thì có thể lánh lại, tha hồ để Kim lão bá, người làm bá chủ khu bếp, sai vặt đến chóng mặt. Nên tên nào không có chốn dung thân thì cũng lượn vào tửu điếm hay kỹ viện mà ủ thân vào đấy, ngu dại gì ở lại Võ Đường.

Bạch Dương tiếc nuối, 5 ngày ở cùng muội yêu của nàng thật quá ngắn ngủi, nhưng vì tâm quyết, nàng cố gắng luyện tập thành binh-tướng tài giỏi, phò vua giúp nước.

Bảo Bình mỉm cười nhìn Bạch tỉ của nàng, có gì mà nàng phải buồn chứ? Tỉ ấy đi thì tháng sau lại về với Trương gia nhà nàng mà thôi, tỉ ấy có bỏ trốn đâu mà nàng phải sợ, phải buồn??

Nắm bàn tay của Bạch Dương, Bảo Bình động viên.

" Cố lên!! Tháng sau muội sẽ rước tỉ về lại nhà. Haha, giờ thì đi đi, kẻo Yết tổng quản lại phạt."

Nói rồi Bảo Bình cười to, Bạch Dương lườm nàng, mắng yêu.

" Ghét muội!! "

Bạch Dương thơm lên má nàng một phát rồi chạy vào, không quên quay mặt lại vẫy tay chào muội muội đáng yêu của mình.

Bạch Dương lúc ấy đang mặc nam phục, những tên võ sinh khác cứ ngỡ Bảo Bình là vợ của tên kia, nên đều nhìn chằm chằm họ. Ngưỡng mộ có, ganh tỵ có...

Chờ Bạch tỉ của mình khuất bóng sau cánh của Võ Đường, nàng quay đi, trở về nhà rất vô tư. Nàng không hề biết có rất nhiều cặp mắt nãy giờ đã để ý đến nàng... những cặp mắt gian tà!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net