#11 Tiêu ngọc của ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay khí trời thoáng đãng, đỡ nóng nảy hơn những ngày hè khác, Nhân Mã khoác lên người bộ lam phục rất đẹp, hắn chắp hai tay sau lưng, ung dung bước xuống những bậc thềm cao, ra khỏi khách quán, nhàn tản lân lên xuống chợ phố.

Người người hôm nay sao mà đông vui thế, làm cho cơ thể hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Từ sau cái vụ tự nhận mình tinh thông đường lối phương nam, thế mà Thuỷ Âm khách quán tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ hắn lại chả biết, thật mất mặt một đấng nam nhi.

Bỏ cái chuyện mà "chỉ có nữ nhân mới để tâm" qua một bên đi. Khung cảnh thật nhộn nhịp, đậm chất dân gian thế này tội tình gì mà không thưởng thức.

Những khúc vải lục, những sạp trang sức, những loài hoa lạ, những hàng kẹo hồ lô, bánh dừa...bày bán ngập tràn khắp mọi nẻo đường.

Những lão bá giàu có đeo kính râm mắt tròn, tay xách túi vải, đi vòng quanh chợ, lựa tới lựa lui, có khi thì lịch sự phẩy quạt chào những cô gái xinh đẹp. Tiếng lao xao nói chuyện dồn dập.

Với Nhân Mã mà nói, phủ Vương gia đã quá quá đỗi thanh bình và tự do rồi. Nhưng nơi đất Nam Giang nhộn nhịp này, thật tình khiến lòng hắn thấy nhẹ nhàng, thanh thản.

Hắn khép hờ đôi mi, cố làm cho thời gian xung quanh hắn lắng đọng lại. Để cho hắn cố ôm trọn hết những âm thanh, không khí, khung cảnh nơi đây vào lòng. Để tự hắn dạy dỗ mình rằng, đau thương của những ngày hắn lưu lạc một mình chốn hậu cung, bây giờ tạm thời không còn tồn tại trong tiền thức của hắn. Gạt nó qua, để hưởng trọn lấy phút giây sự sống đang tiền tàng nơi đây. Những thứ quá đỗi bình dị mà khiến hắn yên lòng. Chỉ "tạm thời" mà thôi, nhưng hắn cảm thấy rất tự do, tự tại, không chút vướng bận.

Bộp.

Thứ gì đó va vào vai hắn, lôi hắn quay về thực tại. Hương thơm của hoa hương thảo xộc thẳng vào mũi hắn, rất dịu nhẹ.

Là một cô nương!

Nàng ấy vận y phục màu lam, giống như hắn, tóc dài cột cao bằng vãi lụa, chân mang hài vải cao cấp, khuôn mặt có chút trẻ con nên trông nàng vô cùng hoạt bát và nhanh nhẹn.

Hắn nhìn nàng ngạc nhiên, trông nàng có vẻ đang rất lo sợ, nàng đi rất vội và cứ ngảnh mặt ra phía sau. Cứ như có ai đang cố truy đuổi nàng vậy.

Hắn không chần chừ gì cả, hắn đi theo nàng luôn, một cách rất cẩn mật.

Đến ngã ba đường, rất hoang vắng, bỗng nhiên nàng bước càng lúc càng chậm và từ từ dừng lại hẳn.

Hắn, vận dụng khinh công theo sát nàng từ phía trên những cành cây cao.

Từ phía trên nhìn xuống, hắn chứng kiến một toáng người bặm trợn vây lấy nàng, 4 tên! Nàng sợ hãi nhưng nàng không hét lên như những cô nương khác. Bỗng nàng định rút một thứ gì đó từ trong áo ra khi những tên kia dần tiến sát nàng.

Hắn không biết điều đó, điềm nhiên phóng xuống đứng sát cạnh nàng.

Còn nàng, cảm nhận được khí công của kẻ thứ 5 từ trên cao xuất hiện liền nhanh tay rút chiếc tiêu ra khỏi áo, quất thẳng vào huyệt đạo của kẻ đó.

Hắn, thân là Vương gia một nước, võ công cao cường, thân thủ nhanh nhẹn, đã đỡ được đòn đánh bất ngờ của nàng. Hắn nhảy sang một bên để tránh trường hợp nàng lại muốn điểm huyệt đạo của hắn lần nữa.

Dùng tiêu để điểm huyệt sao? Lần đầu tiên ta thấy qua. Cảm nhận được cả khí công của ta, quả thật cô nương này không phải là người tầm thường!

Không dư quá nhiều thì giờ để nghỉ vẩn vơ. Nữ nhi biết võ công là chuyện bình thường, quốc pháp đâu có cấm. Nhân Mã lao vào xử gọn từng tên. Chỉ trong chớp thoáng, 4 tên kia đều dìu nhau bỏ chạy. Kẻ thì gãy tay, để cho kẻ gãy chân đu lên mà lếch về, kẻ thì trật cả lưng, móng tay móng chân gì đều chia tay da thịt mà về với đất Mẹ. Chỉ còn một tên là không nhận quá nhiều thương vong nên lôi ba tên tật nguyền kia về giúp.

Ở đây, nàng hốt hoảng, tên kia là ai?? Là một băng đảng khác đến để bắt nàng đi sao??

Nghĩ thế, nàng lời dụng hắn còn chăm chú đuổi bọn kia đi, nàng rón rén lùi bước bỏ đi.

Nhân Mã sau khi làm anh hùng cứu mĩ nhân rồi thì quay sang.

" Cô nương k.. "

Chưa kịp nói hét câu, hắn khựng lại.

" Hahaha, ta đang nói chuyện với ai thế này?? "

Hắn bật cười cho đỡ quê, tay đập cái chát lên trán. Lúc sau hắn quay lưng bỏ về. Hắn chợt nhìn thấy thứ gì lấp lánh dưới đất, hắn quỳ một viên gối xuống, nhặt nó lên.

Là tiêu ngọc của cô gái kia !!!

Hắn mỉm cười, đặt chiếc tiêu cẩn thận vào áo, hai tay lại chắp phía sau, nhàn nhạ sải chân trở về khách quá.

[ Trương Hỏa sơn trang ]

Như mọi khi, về đến nhà, Bảo Bình đều đặt tiêu ngọc của mình lên giá đỡ tiêu do huynh trưởng nàng làm tặng khi nàng lên 10. Nhưng hôm nay tìm khắp người đều không thấy tiêu ngọc đâu, nàng càng lúc càng trở nên hoảng loạn. Tại sao??

Trên chiếc tiêu ấy có khắc hai chữ " Bảo Gia ", mẫu thân nàng cho nàng chiếc tiêu ấy từ nhỏ và trao cho nàng cái tên Bảo Bình.

Đôi lúc nàng suy nghĩ, tại sao lại là Bảo Gia?? Nàng họ Trương cơ mà.

...

" Bảo nhi. "

Một nam nhân khôi ngô, bước vào phòng nàng, nét mặt ôn nhu nhìn nàng, cười hiền. Nhưng đôi môi ấy cứng đờ lại khi nàng quay mặt ra nhìn nam nhân ấy.

Nàng khóc.

Nam nhân kia hốt hoảng chạy ngay đến, hai tay áp vào đôi má nhỏ xinh của nàng, lo sợ hỏi han.

" Bảo nhi, muội sao thế?? "

Nam nhân ấy chỉ nhận được cái lắc đầu chần chập, hắn ôm nàng vào lòng. Dỗ dành.

" Muội làm sao thế? Nói ra đi, ta sẽ giúp muội "

" Hức..hức..! Muội làm mất Tiêu ngọc rồi ... "

" Cớ làm sao mà muội làm mất? Nào kể cho ta nghe, cả ngày hôm nay muội đã đi những đâu nào! "

Nàng kể hết. Kể hôm nay nàng cùng Bạch Dương đến Thiên Võ Đường, rồi bị một toáng người truy đuổi, một kẻ lạ mặt vận áo lụa đến tranh bắt nàng, rồi nàng bỏ chạy. Về đến nhà thì tiêu ngọc đã mất. Lúc gặp tên áo lụa kia, nàng còn vung tiêu đánh hắn nữa cơ mà.

Hắn nhẹ nhàng an ủi rồi cho người tìm giúp nàng quanh ngã ba đường ấy về đến sơn trang, nhưng nàng muốn tự mình đi tìm. Hắn đành chịu, cùng nàng đi tìm lại tiêu ngọc.

Nam nhân kia là Cự Giải, huynh trưởng của Bảo Bình. Năm hắn 20, cũng là lúc Xữ Vương đăng ngôi, hắn đã tham gia kì thi tuyển quan văn vào triều, hắn là trạng nguyên năm ấy, đến nay đã trong 5 năm. Đức vua, Ngưu tướng quân và Cự Giải đều có tuổi xuân bằng với nhau, mỗi người mang mỗi tài năng riêng.

Cự Giải hiền lành, tài năng hiển hách, có địa vị và tiếng nói trong triều, rất yêu thương đứa em gái kém 7 tuổi này. Nhưng nhiều lúc hắn rất bốc đồng, dễ cáu giận. Nhưng khi ở bên đứa em gái kia, hắn lại hết mực cưng chiều và chở che nàng hết khả năng của mình.

Nhiều khi Trương phu nhân phải để tâm đến tình cảm của đứa con trai duy nhất của Trương gia này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net