#17 Thổi thử tiêu ngọc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong kiệu, Nhân Mã thật không muốn mấy tên khiên kiệu lê thêm một bước nào nữa. Về đến hoàng cung, sẽ gặp những kẻ khua môi múa mép, những người ngoài mặt thì bảo nhớ nhung trông ngóng, nhưng trong tâm trí thì độc đoán, khó lườn. Đấy không còn là nơi hắn phải phụ thuộc nữa, nhiều lúc hắn rất hạnh phúc khi mình là đệ đệ của Sư Tử tỉ, của hoàng huynh. Nhưng chỉ là đệ của họ một lần mà khó thế sao. Tại sao Hoàng Thái Hậu lại đề phòng hắn? Lúc xưa không giết được hắn thì bà ấy cũng tìm mọi cách để bắt hắn phải xuất cung.

Thật tình, tâm trạng của hắn bây giờ hỗn độn quá, khiến đầu hắn muốn nổ tung. Chỉ cần nghĩ đến những ngày hắn còn ở hoàng cung, những ngày hắn bị người ta bắt nạt, hãm hại, chỉ khiến trái tim hắn đau nhói.

Hắn đưa tay lên để đong đo nỗi đau trong trái tim ấy, để xem qua bao nhiêu năm, nó có vơi bớt đi chút nào không. Chợt hắn chạm tới ống tiêu của cô gái mang mùi thảo hương hôm nọ. Hắn lại muốn thổi một khúc nhạc để thả nỗi đau của hắn trôi đi theo từng giai điệu.

Giờ hắn mới thấy, cây tiêu này quả không phải người bình thường muốn là có thể có, ngay cả một quý tộc như hắn tìm kiếm cũng chẳng bao giờ tìm thấy được. Chân tiêu có đính hai đôi mắt phượng bằng hồng ngọc, tương truyền hồng ngọc là thứ quý giá nhất trần đời, ngàn năm khó kiếm tìm, màu đỏ thẫm toát ra vẻ đẹp huyền bí và năng lực mê hoặc người hạ giới. Thân tiêu được khắc một đường sóng biển màu lam, đường cong ấy làm cho con người ta mê đắm trong sự nổi loạn của biển cả. Những đường sóng cuộn ấy được khắc rất điêu luyện, người luyện kim, đá quý giỏi nhất Thiên Nam cũng chưa chắc đạt đêm trình độ này. Quả là tuyệt phẩm.

Hắn đưa lên môi, bắt đầu thổi. Tiếng tiêu hắn buồn bã lắm, nhưng được truyền qua ống tiêu lại phát ra một âm thanh quá đỗi đầm thấm. Thật kì lạ, binh lính cung quanh nghe thấy tiếng tiêu đều cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc.

Một tên thái giám ghé đầu vào hỏi.

" Tam Vương Gia, tiếng tiêu vừa rồi là của người thổi sao?? "

Hắn gật nhẹ. Tên thái giám cười, gương mặt không chút nào là nịnh nọt.

" Tiếng tiêu ấy quả thực rất hay, người đang có chuyện vui sao??? Nô tài thật rất lấy làm vinh hạnh khi được trực tiếp nghe thấy tiếng tiêu hay như thế này"

Hắn ậm ừ, tên thái giám biết ý cũng vội lui ra.

Hắn lại xăm soi cây tiêu ngọc. Thật kì lạ, những giai điệu gắn thổi ra như được chính cây tiêu này thuần hoá vậy. Âm thanh buôn bã, thuê lương nhưng sao lại phát ra những giai điệu làm tan chảy lòng người thế kia?

Cây tiêu này thật sự không phải cây tiêu bình thường. Nếu để Sư Tử tỉ thổi thử thì hoa đang tàn cũng tự sống lại để nghe quá.

" Dừng kiệu. "

Hắn vội nhảy tót xuống kiệu, bảo bọn chúng cứ khuân kiệu đi bình thường đi, hắn sẽ vào cỗ xe của Quận Chúa đi cùng.

Hắn leo lên cỗ xe của Sư Tử, móc cây sáo ngọc ra khoe. 

" Sư Tử tỉ, tỉ nhìn xem, đây quả là một cây tiêu tuyệt đẹp đúng không?? "

Sư Tử nhìn thấy nó liền không khỏi ngạc nhiên.

" Đệ tìm đâu ra cây tiêu đẹp thế này thế?? "

" Đệ nhặt được đấy. "

Vừa nói hết câu, hắn đã ăn trọn cú đá của Sư Tử.

" Giỡn mặt hả?? "

" Đệ nói thật mà, sao tỉ bất lương quá vậy?? Đánh cả ta, Vương Gia một nước đấy. "

" Lí sự. "

" Thật, đệ tìm thấy nó trên đường ấy."

Sư Tử giật lấy cây tiêu, ngắm qua ngắm lại.

" Đệ mới vừa thổi nó, thấy hay quá nên mang qua đây cho tỉ thổi thử, tỉ thổi xong ắt sẽ hay hơn đệ thổi. "

Sư Tử đưa lên môi thổi. Một khúc nhạc vang lên...rất rùng rợn, cứ như tiếng quái thú khóc thét. Hắn thắc mắc, tại sao người thổi tiêu, đánh đàn giỏi như Sư Tử lại phát ra những giai điệu khiến đầu người ta nổ tung thế này, binh lính xung quanh cũng khóc thét khi nghe thấy tiếng tiêu quái đản ấy.

Nhân Mã cứ nhìn chằm chằm Sư Tử và cây tiêu. Khi Sư Tử bỏ cây tiêu xuống, cũng là lúc nàng ấy ngất lịm, môi thâm tím, sắc mặt nhợt nhạt như vừa trúng độc. Nhân Mã hốt hoảng gọi người vào giúp.

" Ngưu tướng quân, Ngưu tướng quân, mau truyền Ngưu tướng quân cho bản vương."

Kim Ngưu nghe tiếng Nhân Mã thất thanh gọi tên mình liền nhảy xuống ngựa mà đi tìm kiếm Tam Vương Gia đang ở đâu. Thái giám vội chỉ cho hắn vào cổ xe của quận chúa.

Sao lại là cỗ xe của quận chúa??

Hắn vô cũng hốt hoảng khi nhìn thấy Sư Tử ngất lịm trong tay Nhân Mã.

" Có chuyện gì xảy ra với quận chúa thế Vương Gia??"

Nhân Mã thuật nhanh sự tình cho hắn nghe. Việc này đôi chút làm hắn cảm thấy hoang đường, nhưng bây giờ tính mạng của quận chúa là trên hết. Hắn bế thốc nàng lên bàn tay cứng rắn của mình, để nàng lên trước ngựa và xin phép về cung trước tìm Bạch thái y.

Ở phía sau, Nhân Mã nhìn cây tiêu ngọc trên tay mà lòng tràn ngập biết bao câu hỏi.

Là cây tiêu chỉ mang lại độc tố cho tỉ tỉ hắn thôi hay là do lúc nãy hắn thổi trước, đã gợi dậy độc tố trong cây tiêu nên Sư Tử thổi mới trúng độc như thế??

....

Đường rừng gập ghềnh, hắn ôm chặt lấy cơ thể của nàng, phi đi rất nhanh. Hắn không muốn nàng phải chết.

Nếu nàng chết thì ai sẽ ăn cùng hắn đây? Ai sẽ cằn nhằn hắn đây?? Có còn nữ nhân nào trên thế gian này xinh đẹp mĩ miều mà lại kiêu căng, ngạo nghễ như nàng nữa không?? Một cô gái mang tính tình bốc đồng nhưng đôi lúc lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Ai có thể thay thế nàng đây??

Hắn ghé xuống nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đang mất dần sự sống kia mà lòng quặn thắt.

Nhất định !! Ta sẽ không để người ra đi như thế đâu.

....

[ Liêu dược viện ]

" Ngư nhi, tới giờ quay về hoàng cung rồi đấy. Mau lên đi con. "

Bạch sư phụ nhìn Song Ngư đang lơ đễnh nhìn về con đường phía sau lưng. Nàng nhìn về nơi đấy đầy thân thương, bất giác mở miệng hỏi.

" Sư phụ...phải chăng hướng kia là đường ...về làng Hạ ..??"

" Đúng vậy."

Mắt nàng bỗng dưng đỏ hoe. Nhìn về nơi ấy, bao nhiêu cảm xúc, tâm tình của Song Ngư chợt trỗi dậy, xông thẳng vào tâm trí nàng. Nơi ấy có những con người thân thiện, có chợ hoa, vườn táo, bọn cẩu...và...cả Tiểu Tử nữa. Ruốt cuộc thì bao giờ ...hắn mới trở về?

Bạch sư phụ nhìn đứa trẻ kia mà thở dài.

Chuyện đã qua biết bao lâu rồi hả đứa con gái ngốc nghếch của ta??

" Ta cho phép con đi đó, nhưng nhớ phải về sớm, rõ chưa?"

Song Ngư đưa đôi mắt nhấn nước nhìn sư phụ, thật cảm ơn người. Đã bao lâu rồi nhỉ, nàng đã ở trong hoàng cung biết bao lâu rồi nhỉ??! Đã bao lâu rồi không ai phá giấc ngủ của nàng nữa nhỉ...

" Con sẽ về lại hoàng cung sớm, sư phụ đừng lo. "

Nói rồi nàng phi ngựa đi thật nhanh. Bạch sư phụ gọi với đến.

" Đi đường cẩn thận, Ngư nhi. "

Từ xa, Bạch sư phụ nghe tiếng đứa đệ tử ngu ngốc kia "dạ" rõ to. Dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, nàng vẫn mong sẽ được gặp hắn ở nơi ấy.

Ta mong có thể được gặp lại ngươi, Tiểu Tử.

Trên bầu trời hoàng hôn vàng rực, một ngôi sao bay xoẹt qua....như những thiên thần trên cao đã chứng giám điều ước ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net