#20 Đồng khảo thí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương đưa đôi mắt kiệt lực nhìn kẻ vô lương tâm trước mặt, trách móc.

" Ngươi sao quá ích kỉ?? Cỏ quý cũng do máu ta góp sức mà có, ngươi định độc chiếm một mình sao??"

Kim Ngưu khổ sở ngồi dậy, tay phải ôm lấy tay trái ngăn cho dòng máu ngừng chảy.

" Người ta phải cứu là Quận Chúa Thiên Nam, người đang trúng kịch độc, giờ không biết sống chết ra sao. Nếu sư phụ ngươi cần tìm thuốc cho người trong cung, thì hãy để ra mang đi giúp"

Bạch Dương vừa nghe vừa cố tiến sát Kim Ngưu, dùng vải băng vết thương cho hắn. Kim Ngưu thấy quái lạ, trong khi hắn đang có ý muốn lấy hết số cỏ thì con người cũng mất máu không ít kia không những không bỏ mặt hắn, mà còn giúp hắn băng bó, mặc kệ cho vết thương của mình. Bàn tay quấn vải chậm chạp dần vì sức lạnh trong hang quá ghê gớm, không khí xung quanh như những nhát dao găm sát vào từng thới thịt, đau đớn không thôi, nhưng Bạch Dương vẫn giúp hắn.

" Ta cũng vì muốn đóng góp vào binh lính Thiên Nam, giúp đất nước không có chiến tranh. Ta cũng muốn là một vị tướng nhỏ, cấm vệ thôi cũng được, nhưng vì mưu mẹo ta quá ngu si. Nay, ta có dịp được hái loại thuốc quý dâng lên cho triều đình...thật tình là ...ta rất vui vì điều đó. Nhưng không sao, ngươi giúp ta mang vào triều cũng được mà, đâu nhất thiết phải lập công nhận bổng lộc, ta chỉ cần lập được cho chính mình một công danh hiển hách dưới vùng trời Thiên Nam là quá đủ cho ta rồi... "

Kim Ngưu nhìn nam nhân trước mặt mà lòng vô cùng cảm kích. Hắn cầm số cỏ đứng dậy, đưa cho nàng vài lá cỏ.

" Ta không nỡ lấy hết, nhưng ta vẫn phải cứu Quận Chúa, ngươi cầm số cỏ này, cất giữ cẩn thận, nếu có mai này gặp bất trắc, lấy ra mà dùng, đừng cho ai hết. Còn ước nguyện được gia nhập quân lính triều đình, hãy đến gặp ta, ta sẽ đặt cách cho. Ta là Kim Ngưu."

Bạch Dương há hốc mồm, ra người đứng trước mặt nàng là Ngưu tướng quân tiếng tăm lẫy lừng hay sao. Nhưng nàng cố lấy lại nét bình thản.

" Đa tạ tướng quân đã có lòng, nhưng anh em trong võ quán cùng nhau luyện tập, chờ ngày khoác vai gia nhập vào triều, giờ chỉ duy mình ta đi trước, mặt mũi đâu mà nhìn anh em bạn bè... Vả lại còn sư phụ ta nữa. "

Kim Ngưu cười hài lòng, con người trước mặt quả là có một nhân cách tốt. Đã gần trưa, hắn vội từ giã Bạch Dương rồi phóng ngựa nhanh về triều không chút chậm trễ. Thời gian còn lại không nhiều. Ngồi trên lưng ngựa, tay phải cầm chắc dây cương, tay trái buông thõng không chút sức lực. Gió, bụi cứ như cố ý ghim duy chỉ cánh tay Kim Ngưu, hắn cắn răng mặc cho đau rát.

Hắn mất đi tí máu mà lại than đau, thì độc tính hành hạ bên trong cơ thể nàng, ai thấu?? Giá như hắn là kẻ trúng độc, giá như hắn có thể làm tiêu biến đi loại độc quái ác kia trong người nàng, giá như...

Ở lại đây, Bạch Dương khổ sở xuống núi, máu vẫn chưa cầm được... Sức sống đang mất đi dần trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Thời gian sao cứ chậm lại mãi, mỗi bước đi như treo ngàn quả tạ vào cổ chân, nặng nề, đau đớn, nóng nảy.

Đi được một đoạn, sao cảnh vật xung quanh lại mờ ảo đến kì lạ. Dần mất đi ý thức, nàng ngã rạp ra đất. A Tú theo nàng nãy giờ hốt hoảng chạy lại đỡ Bạch Dương dậy, moi móc trong túi nàng xem có còn băng hay không, nhưng đã dùng hết cho người khi nãy. Hắn xé toạc áo của mình, cầm máu cho Bạch Dương rồi vội vàng để nàng lên ngựa, phi thẳng về Thiên Võ Đường...

[ Triều Đình ]

Xử Nữ đã hồi cung vào ban sáng, đã vội đi ngay đến Hoả Miêu Cung để xem hoàng muội mình ra sao rồi mới hồi vào Chánh Điện xem xét tình hình hoàng cung. Hoàng Thái Hậu cũng có mặt ở đấy cùng hoàng nhi của bà. Nhân Mã nhìn thấy bà liền cúi đầu hành lễ.

" Bái kiến Hoàng Thái Hậu."

Thái Hậu không nhìn, giọng đầy mùa mai đáp lại.

" Không ngờ lại gặp Tam Vương Gia ở đây, tưởng chừng như ta không thể gặp lại ngươi nữa đấy."

Nhân Mã vẫn cúi đầu, hắn rất rõ hai chữ "bình thân" từ miệng Thái Hậu sẽ không bao giờ dành cho hắn.

" Thần hồi cung là ý của hoàng thượng, trên đường đi vì hoàng tỉ trúng độc nên thần đến đây thăm."

Thái Hậu cau mày. Bà ấy không biết nguyên nhân cơ bản làm Sư Tử trúng độc là Nhân Mã, nếu không, không ai có thể biết bà sẽ làm gì hắn nữa.

" Ngươi lo việc của mình đi "

Thái Hậu phất áo rảo bước, đám nô tì, thái giám phía sau cúi đầu bước theo.

" Cung tiễn Hoàng Thái Hậu."

Hắn cúi người thấp hơn nữa. Có lẽ nơi đây không hợp với hắn. Hắn chỉ mong biết được việc hoàng huynh giao phó rồi chóng hoàn thành mà thoát khỏi chốn hoàng cung u uất này.

Ngoài kia có tiếng nô tì vui mừng, tiếng vó ngựa ngút trời. Một thân ảnh cường tráng cố chạy thật nhanh vào Hoả Miêu Cung.

Là Kim Ngưu.

Cánh tay hắn máu chảy thấm đỏ cả vải băng. Hắn vẫn cố lê bước chân dần kiệt hết sức lực vào phòng Sư Tử. Trên tay hắn cầm một loại thực vật kì lạ.

Nghĩ là Ngưu tướng quân đã tìm hái được thuốc, Nhân Mã vội chạy theo.

" Bạch thái y, ta về rồi đây."

Bạch thái y ngước mặt nhìn Kim Ngưu, khuôn mặt thái y nhìn vị tướng trẻ quá quá đuỗi kinh ngạc. Từ trước đến nay, người có thể làm cho Bích Huyết Thảo lớn lên trong thời gian ngắn như thế đếm chưa hết 1 bàn tay. Phải chăng tình cảm của Kim ngưu dành cho Quận Chúa quá lớn? Nhưng ông vẫn còn những dè chừng: Kim Ngưu không thể tự mình làm thảo dược lớn được.

Thế nhưng bây giờ, không phải là lúc ông ngồi đây nghi ngờ năng lực của Kim Ngưu. Điều quan trọng là phải cứu sống Quận Chúa, nếu không, không chỉ mình ông bay đầu mà còn cả Nhân Mã cũng sẽ bị đày ra hoang đảo thậm chí còn nặng hơn thế nữa.

Bạch thái y nhận lấy Bích Huyết Thảo rồi bảo mọi người ra ngoài chờ, để ở trong này chuyện tâm trị thương.

Kim Ngưu nhìn dáng vóc nhỏ bé đang nằm ngoan trên giường mà lòng nhói đau. Mồ hôi cũng không đổ ra nổi. Chỉ hằn trên khuôn mặt nhợt nhạt kia là sự đau đớn. Hắn lùi từng bước nặng nhọc ra khỏi thư phòng của Quận Chúa. Lòng hắn u sầu, phiền muộn.

....

Xử Nữ truyền gọi Ngưu tướng quân và Nhân Mã về Chánh Điện.

" Bái kiến hoàng thượng,"

Nhân Mã và Kim Ngưu quỳ xuống cung kính hành lễ. Không còn chuyện ung dung đi ngang hàng, ăn chung bàn như khi đi du ngoạn nữa.

" Bình thân."

Cả hai đứng dậy, đứng phía dưới, Nhân Mã không khỏi cồn cào, hắn nhanh chóng lên tiếng.

" Cớ sự gì huynh lại gọi ta vào cung?"

Xử Nữ chưa vội trả lời câu hỏi của hoàng đệ, hắn nhìn sang Kim Ngưu, ánh mắt lộ rõ vẻ mong chờ.

" Khi trẫm về đến Chánh Điện, nghe nói Ngưu tướng quân đã đến núi Định tìm hái thuốc cho Quận Chúa. Ngươi đã tìm được rồi chứ??"

Kim Ngưu chắp hai bàn tay, nghiêm túc.

" Bẩm, thần đã hái về rồi, Bạch thái y hiện đang chữa trị cho Quận Chúa ở Hoả Miêu Cung, đang chờ kết quả. Mong cho Quận Chúa tai qua nạn khỏi, thần sắc ổn định khoẻ mạnh như trước."

Xữ Nữ gật đầu hài lòng. Thật sự trong lòng hắn đang có biết bao lo lắng. Hoàng muội đáng yêu của hắn bị như thế, hắn còn hơi sức đâu mà lo chính sự nữa chứ. giờ thì chỉ còn trông cậy vào Bạch thái y có giỏi hay không.

Đôi đồng tử của nhà vua đôi chút lay động, hắn nhìn thẳng vào cánh tay đang nhỏ từng giọt nước đỏ xuống long sàn.

" Có vẻ như ngươi cũng bị thương rồi, mau đi cầm máu đi. Không ra trận thì cũng phải biết quý thân mình một chút, ăn ở cho sạch sẽ vào."

" Thần xin đa tạ hoàng thượng khai ân, thần xin phép lui."

Kim Ngưu cúi đầu, rồi quay hướng về phía cửa lớn, tìm đường đến dược phòng chăm sóc cho cánh tay của mình. Hắn vốn rất chăm chuốt cho cơ thể mình, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại tịnh tâm để yên cho vết thương chảy thành máu khô thế này.

Nhân Mã đứng ngay bên, không nói. Hắn chợt nhận ra, hắn thắc mắc không đúng lúc rồi. Xử Nữ thởi hắt ra.

" Đệ, biết sắp tới kì thi Đình chứ??"

Nhân mã ngạc nhiên, biết chứ, hắn biết. Nhưng chuyện này là chuyện của triều chính, Xử Nữ ra đề, và Cự Giải là Đề Điệu*. Tất cả đều đã đâu vào đó bao năm nay, tự dưng nay hỏi hắn chuyện này là có ý gì??

[ Đề Điệu: Chánh chủ khảo ]

" Đệ biết."

" Lần này đệ làm Đồng khảo thí* cho ta."

[ Đồng khảo thí: chấm sơ khảo ]

Khuông mặt Nhân Mã ngờ nghệch, tên vua này điên rồi. một kẻ suốt ngày ăn chơi xa đoạ, đào hoa, bay bướm như hắn, không động chạm vào sách vở mà lại làm Đồng khảo thí thì ai mà mong có được kết quả chính xác nữa chứ. Hắn nhất quyết từ chối.

" Đệ phản đối, huynh biết rõ ta có thèm học hành gì đâu mà lại.."

Xữ Nữ có vẻ rất chuộng cắt lời người khác.

" Đừng có giả vờ mình ngu dốt nữa. Ta biết đệ cố ý làm như vậy, đừng trách ta ép đệ gì cả. Hãy sống thật với những thứ cố mẫu thân của đệ ban cho. Đừng che giấu cái đầu thông minh ấy nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net