#22 Không tồn tại sự sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Bình từ ngày mất đi tiêu ngọc thì buồn bã hơn hẳn. Nàng là một người ít giao tiếp, đến tiểu đồng của mình cũng không mấy thân thiết. Nàng yêu cầu Tiểu An đừng bao giờ đi kè kè bên nàng như bao tiểu thư đài cát khác, đối với Bảo Bình đó không chỉ là quá ngột ngạt mà còn giống như chính nàng cùng lối sống với bọn họ. Thất công lại bị mắng là bắt chước họ.

Mấy ngày qua Cự Giải và phụ thân hồi cung bận rộn chuẩn bị cho kì thi Đình sắp tới. Đi dạo ngang chợ kinh thành, nàng thấy các nho sinh cuốn hành trang vác về kinh đông nghẹt, phía sau là nương tử hay tỉ tỉ, muội muội, nói gọn là nữ nhân theo giúp. Càng nghĩ lại càng thấy buồn. Nàng suốt ngày chỉ bầu bạn với chiếc tiêu ngọc, khi thì cùng Cự Giải hay Bạch Dương dạo quanh phố chợ, chẳng bao giờ giúp ích gì cho huynh tỉ họ cả. Khi họ không ở Trương gia, nàng chỉ biết đi chơi đây đó quanh Nam Giang. Cũng vì nàng ít giao tiếp, lại mang dung nhan kiều diễm nổi bật chốn đông người nên những tiêu thư khác lại lấy nàng làm mục tiêu ganh ghét. Họ hay móc mẻo, vờ đụng trúng Bảo Bình làm nàng ngã ra đất, cát bám đầy y phục. Khi đó thì họ lại xúm lại phá lên cười to.

Hôm nay khí trời trong xanh thoáng đãng, đứng trên chiếc cầu cong, nàng đưa tay cảm nhận sự bình yên đến lạ lẫm của thiên nhiên. Không màng tới những âm thanh rộn ràng phía sau lưng, nàng đứng yên như thế hồi lâu, đôi mắt hình bán nguyệt nhắm hờ. Đôi mắt ấy lúc sau mở ra bất ngờ khi những lời phê bình, cười cợt xung quanh lọt vào đôi tai.

" Ôi, Đan Thục tiểu thư, nhìn xem, cô ta lại phát bệnh loạn trí rồi kia kìa."

" Thật là tự kỉ không chịu được, vừa xấu lại vừa khùng điên. Là muội của Cự Giải thiếu gia nhưng sao không thực tế giống chàng ấy thế kia? Mất mặt cho chàng ta quá thể đáng."

" Đúng, trời đất ban cho cô ta được làm em gái chàng ta, nếu ngày ấy Trương gia không mang cô ta về, thì giờ này cô ta đã là một con bé ăn xin ngủ bờ ngủ bụi."

" Chỉ là một đứa trẻ điên rồ bị phụ mẫu vứt bỏ trong rừng sâu, giờ lại được làm nữ tử nhà họ Trương, chật, không công bằng."

" Này Bảo rồ, đi về nhà mà hít thở, đứng đó chướng mắt quá."

Cộng thêm nhiều lời nhạo báng khác, Bảo Bình ấm ức bỏ đi, nàng chạy thật nhanh, mang hết sức lực của mình mà bỏ chạy. Nàng có thể đánh bọn họ nằm liệt giường cả tháng mà không sợ bị truy tội, có thể hại cho tai họ không thể nghe, mắt họ không thể nhìn, miệng họ không thể nói được nữa chỉ bằng một đoạn đơn tấu. Nhưng nàng lại không làm như thế, nàng muốn nàng và bọn họ có thể thân thiết hơn, nàng không muốn họ phải ganh ghét mình. Nhưng Bảo Bình không hề biết, thế giới bênh ngoài lắm mưu tính, tranh giành. Nàng lớn trên bằng sự bảo bọc của Cự Giải, bằng sự chở che của Bạch Dương, nàng chẳng bao giờ trải qua những chuyện kinh khủng, đau thương mà những người đồng trang lứa từng gặp phải. Tuổi 18 của nàng không còn là một màu hồng như ngày trước nữa rồi, đến thời điểm này, Bảo Bình phải tự mình chập chững bước đi trên quãng đường đời đầy chông gai phía trước.

Mặc dù trong suy nghĩ mách bảo đừng để tâm đến bọn họ, nhưng sao trong lòng lại ấm ức vô cùng. Họ từ lâu đã luôn miệng nói nàng được nhặt từ trong rừng, không phải con ruột của phụ mẫu nàng. Bảo Bình giấu nhẹm chuyện bị người ta châm biếm, đi hỏi huynh trưởng, mẫu thân hay phụ thân đều nhận được câu trả lời rằng họ chỉ là nói ngông, làm gì có chuyện như vậy được, nàng là nử tử duy nhất đời thứ 36 của Trương gia. Dù thế thì đã sao, thế gian này vẫn chối từ sự tồn tại của nàng...

Tại sao lại làm như thế với ta?? Ruốc cuộc bọn họ muốn gì?? Ta đã làm gì sai mà họ lại đối xử với ta như vậy?? Ta...đáng ghét lắm ư..

....

Song Ngư đã lượn lờ khắp chốn, nhưng vẫn không xác định nổi đường về kinh thành là nơi nào. Đã hỏi thăm biết bao nhiêu người nhưng nàng vẫn mù tịt. Khi đi từ kinh thành đến Liêu dược viện thì ngủ quên trên lưng ngựa, không nhớ đường về.

Chợt nhận được tin tốt của người thương buôn chỉ về hướng kia, cứ đi thẳng qua một cánh đồng rộng, thấy một phố chợ phồn thịnh, rẽ trái sẽ về kinh thành. Nàng vui mừng quật dây cương phóng đi thật nhanh. Chỉ mong về sớm để sư phụ không phải lo lắng.

Đang phóng ngựa với tốc độ cao, chợt một thân ảnh bé nhỏ lao nhanh ra đường, Song Ngư hoảng hốt giật dây cương kéo ngựa sang một bên, mất đà, cả người và ngựa đều tông đầu vào cây cổ thụ ven đường. Con ngựa thì choáng váng, riêng Song Ngư, dưới mái tóc xuất hiện chất lỏng màu đỏ chảy dài xuống khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt dần đi sâu vào giấc nồng.

Người vừa lao ra không ai khác là Bảo Bình, nàng thất thần nhìn nữ nhân đang nằm bất động dưới đất, nước mắt nàng không thể chảy được nữa. Đôi mắt bàng hoàng, u uất.

Ta...quả là một kẻ mang lại.. xui xẻo...!!

" Cô nương...cô nương...tỉnh lại đi, đừng...làm ta sợ..."

Bảo Bình lay nhẹ Song Ngư, rồi nàng lay mãi, nàng ta cũng không dậy. Ông trời thật quá bất công với nàng, sao lúc nào cũng để nàng gặp phải chuyện xui xẻo khi ra đường thế này chứ?? Nếu lúc này nàng gặp cướp, nàng có thể hạ chúng bằng tiếng tiêu ma mị. Nhưng nếu có người bị thương ngay trước mặt, nàng lại không có khả năng cứu sống họ.

Tồn tại trong nàng cũng chính là sự chết chóc mà thôi, không có bất cứ một mầm non nào được nàng ươm lên cả, nhưng nàng không muốn sự chết chóc ấy cuốn lấy sinh mạng của một con người. Nàng cõng Song Ngư để lên ngựa, cố gắng mang nàng về Trương gia, gọi thầy lang về chữa trị. Cũng may, thầy lang bảo là không sao, chỉ là va chạm nhẹ, cần nghỉ ngơi.

....

Khi bóng thầy lang khuất dần sau cánh cửa gỗ, Bảo Bình buồn bã nhìn nữ nhân nhợt nhạt trước mặt mà lòng tự trách mình.

" Sao không bao giờ ta gặp may mắn thế này?? Sau khi nàng tỉnh dậy, nàng sẽ xử ta thế nào đây??"

Song Ngư nằm ngủ li bì trong thư phòng của Bảo Bình suốt 4 ngày liền mới chịu mở mắt ra. Không phải vì vết thương quá nặng, mà do nàng ta quá mệt sau bao ngày bon chen tìm đường về kinh thành mà thôi. Khi nàng mở mắt ra, đã thấy một cô bé khuôn mặt nhỏ xinh đang ngồi cạnh nhìn mình đầy lo lắng. Cô bé ấy đỡ nàng dậy, chạy ra ngoài rồi quay lại với một bát cháo yến mạch nóng hổi trên tay. Song Ngư ngập ngừng hỏi han.

" Cô nương là ai?? Tại...tại sao ta lại ở đây?? "

Cô bé ấy trông rất áy náy.

" Xin cô nương thứ lỗi, ta vì bất cẩn đã xông ra đường lớn, lúc cô nương đang cưỡi ngựa nhanh, vì...tránh ta mà đâm phải vào cây cổ thụ, bất tỉnh đã mấy ngày nay.."

Song Ngư sờ lên vải băng trên đầu, đúng vậy thật này. Phải rồi, nàng cần chóng quay về hoàng cung, đã mất quá lâu để tìm đường về rồi. Song Ngư bật dậy thật nhanh.

" Ta phải đến kinh thành thật nhanh, nàng có thể giúp ta được không?? Ta bị lạc đã gần 2 tuần rồi, cả thức ăn và lộ phí cũng cạn sạch, vả lại ta còn bị mù đường..."

Bảo Bình gật gù, mút một muỗng cháo, thổi thổi rồi kê ngay vào miệng Song Ngư.

" Đương nhiên rồi, vì ta mà cô nương mới thành ra như vậy cô nương cần gì ta sẽ giúp hết mình, nhưng bây giờ hãy khoan đi vội, cô nương còn yếu lắm, để vài ngày nữa rồi ta sẽ đưa cô nương đến kinh thành như lời cô nương muốn ta giúp."

" Cảm ơn cô nương nhiều lắm."

Song Ngư cầm tay Bảo Bình, gương mặt tươi cười. Bảo Bình giúp Song Ngư ăn hết cả bát cháo, ăn xong, nhìn con người ngủ lắm kia đã tươi tỉnh hơn nhiều rồi. Song Ngư nãy giờ ngoàm từng muỗng cháo Bảo Bình đút cho mà thầm suy nghĩ cô bé có dung nhan như trẻ thơ kia thật chu đáo.

'' Ta có thể hỏi cô nương là ai không??"

" Tên ta là Bảo Bình, năm nay vừa tròn 18, nữ tử Trương gia."

Song Ngư ngạc nhiên, thì ra cô bé đáng yêu này là muội muội của Cự Giải đây sao?? Đã mấy lần nàng đòi hắn dẫn vào cung chơi, nhưng hắn ủ muội muội kĩ như gà ủ trứng, không bao giờ cho ai đụng vào. Chật, ích kỷ thế nhưng giờ Song Ngư nàng đã gặp tận mặt rồi nhá, chả cần phải giấu giếm chi cho mệt.

" Thật vinh hạnh khi làm quen với muội muội của Cự giải thiếu sư. Ta là Song Ngư, ngự y đương triều, ta đã 20 rồi. Ta làm bạn nhé??"

" Nàng biết huynh trưởng của ta?? "

Bảo Bình ngạc nhiên, trố mắt nhìn Song Ngư đang khinh kỉnh cười đùa.

" Tất nhiên, cùng là người trong triều mà. Ta biết đến nàng đã lâu, nhờ Cự Giải mang vào cung để làm quen bè bạn, nhưng hắn chưa bao giờ mang nàng vào. Tiếc thật. Thế bây giờ ta kết giao tỉ muội nhé?"

Bảo Bình thích thú, nữ nhân trước mặt là người đầu tiên ngoài Bạch Dương đưa tay ra kết giao bằng hữu với nàng. Nàng sẽ rất trân trọng tình tỉ muội này...mãi mãi.

" Muội vui lắm, Ngư tỉ. Haha !! "

" Tỉ cũng thế, Bảo Bảo."

Thư phòng vốn dĩ trước giờ cô đơn, tĩnh lặng, nay xuất hiện tiếng cười giòn tan của Bảo Bình khiến không ít gia nhân trong nhà tụ tập trông ngóng. Cả Trương phu nhân cũng đứng ở ngoài gật đầu hài lòng. Phải chăng, đứa con gái lạc lõng của bà đã tìm thêm được một tri kỉ mới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net