#36 Được phép ở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận chén thuốc từ Song Ngư, Nhân Mã chăm chú nhìn Song Tử.

" Lần sau gặp lại, bây giờ ta có việc phải đi."

Song Tử cười thản nhiên, tay xua xua hắn đi.

Làm ơn biến nhanh giùm ta.

Bảo Bình đang thực hiện chiến dịch đeo đuổi Nhân Mã nên cũng chạy vọt theo, dùng việc thỉnh an Quận chúa làm cái cớ cho mình. Nhân Mã chỉ biết thở dài để nàng lon ton sau lưng. Hắn có cảm nhận được, phía sau lưng, có tiếng cười vui vẻ của một đứa trẻ.

Nhưng trong tâm tư, hắn lại nghĩ con nha đầu kia lại có âm mưu gì với Quận chúa nữa đây, hắn quay phắt sang nhìn nàng. Đầu Bảo Bình đập ngay vào khuôn ngực rắn chắc của hắn rồi dội ngược ra, nàng ta ngã nhào ra đất. Nắng trưa thật chói chang, gương mặt hắn...che chắn cho ngài Mặt trời nấp phía sau. Có vẻ hắn hơi hoảng hốt thì phải. Nhưng vẫn cao giọng.

" Bây giờ Bản Vương có chuyện cần nói với Quận chúa, không tiện cho nha đầu ngươi lượn lờ ở đó đâu, nếu có muốn thỉnh an thì chờ chiều đi rồi tính. Giờ thì đi chỗ khác."

Đuổi thẳng thế cơ à, thật khiến nàng ta buồn quá đi, nhưng nói thật là Tam Vương Gia tuấn tú thật, nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc. Bảo Bảo ta đến Hoả Miêu cung không vì muốn gặp Quận chúa, mà vì muốn đi theo hắn...

...

" Chào thái y, ta tên là Song Tử, tân bảng nhãn vừa nhậm giải. Còn thái y?"

" Song Ngư."

Nàng ta chỉ trả lời vỏn vẹn với hắn cái tên, chật, hết nghẹn rồi thì cũng kiếu đi, ở lại đây làm cái quái gì không biết. Song Ngư nàng không có hứng thú với một kẻ lạ mặt.

Song Tử phá phách, tay bốc hết lá thuốc này lên ngửi thì tay kia lại bỏ vào mồm hạt đậu lạ làm Song Ngư điên tiếc, ruốc cuộc tên điên này đang muốn gì ở nàng. Ơ, nhưng mà thứ hắn vừa nuốc...không phải là thuốc sổ sao??

Toi.

" Trời..trời trời. Thái y mau giúp ta...bụng ta...đ...đau."

Hiệu nghiệm ngay, Song Tử lăn ra đất đổ mồ hôi kêu than. Song Ngư cố nín cười, nhìn hắn cứ như con sóc ăn phải hạt dẻ thiu. Nàng đỡ hắn dậy, chỉ tay về phía xa.

" Nhìn theo hướng tay ta chỉ này, thấy cái vòm hoa cẩm chướng không, rẽ phải đi chừng 20 bước sẽ thấy nhà xí. Đi mau đi, đừng làm bẩn dược phòng của ta."

Song Tử mím môi, ôm bụng bước đi, sao vô tình thế không biết, nhưng ruốc cuộc thứ hắn nuốc phải là cái gì thế?? Bày đặt phá phách làm chi, giờ hại cái thân. Hẹn muội lần sau vậy, Tiểu Ngư.

...

Thiên Bình bây giờ thì chẳng còn biết làm gì nữa, lẫn quẫn một mình cả ngày hôm qua rồi, Ma Kết đang bận rộn cho công việc mới trong triều, còn nàng thì suốt ngày lẫn quẩn với Lục An và chú sóc già. Buồn chán không tả nỗi. Bỏ chiếc khăn thêu xuống, Thiên Bình bước ta khỏi Tản Diệp cung, chân bước thẳng đến bóng cây nàng gặp Hoàng thượng bằng hữu hôm nọ. Gió mát thật, ngày hè, gió nóng ran nhưng lại vô hại, gió như là bạn nhưng đôi lúc lại là đôi găng tay thép bóp nát lá phổi của nàng. Hoàng cung buồn chán thế sao??

" Bình nhi."

Thiên Bình giật mình vì tiếng gọi thân quen, chết nàng rồi. Là Đô Ngự Sử Thiên Am.

" P...Phụ thân??"

Ông nhíu mày nhìn hài tử không biết nghe lời, giọng có chút lo lắng.

" Sao con lại ở đây?? Ta đã nói với con như thế nào??"

Thiên Bình bức xúc, nhưng trong tình cảnh này, đúng là nàng bướng.

" Con... Sao phụ thân không nói, phụ thân không nói cho con nghe lí do. Tại sao con lại không được đến gần hoàng cung?? Phụ thân biết con thích hội mà, yến tiệc con cũng thích, nó rất vui. Nhưng phụ thân chưa bao giờ dẫn con đi cùng như cái đại nhân khác. Con nghĩ là chắc phụ thân không muốn con phải đi xa, nhưng rồi càng lúc việc phụ thân cấm cản con đến gần hoàng cung càng ngày càng gay gắt. dù gì con cũng chỉ là một tiểu thư bình thường thôi mà, đi cùng Ma Kết công tử đên trường thi một lần là sai sao??"

Nơi cánh cửa khép hờ, có vạt áo màu vàng rồng nào đó, tay còn cầm nắm cửa nhưng không bước ra. Có lẽ hắn muốn nghe thêm.

" Cả Ma Kết nữa. Sao con cứ thích làm trái lời phụ thân vậy?? Trong cung không an toàn, nhàn nhã như ở Thuỷ Âm đâu hài tử ngốc."

" Con thì liên quan gì đến những thành phần xấu xa mà phụ thân đề cập đến??"

" Con không hiểu được đâu, nhưng mà ngày thi đã qua được hai ngày rồi, sao con còn chưa chịu quay về??"

" Con..đang định."

" Lục An."

Ông thở dài thườn thượt quay sang nhìn tiểu đồng của Thiên Bình. Cô nàng dạ lễ phép.

" Quay về thư phòng của tiểu thư, thu dọn hết đồ đạt và trở về khách quán ngay lập tức."

" Phụ thân."

Thiên Bình khó chịu, nhưng lời cha sao dám cãi, nãy giờ nàng đã quá lộng ngôn với người rồi, nói gì thì nói, lần này đúng là nàng sai. Nói rồi ông phất áo cất bước. Thiên Bình đứng lặng hồi lâu, bỏ luôn ngoài tai tiếng gọi "tiểu thư, tiểu thư" của Lục An.

" Ta còn chưa gặp được Xử Nữ mà..."

Có người bị bất ngờ, đôi môi nhếch lên một nụ cười...

...

[ Điên Đại Minh ]

" Hoàng thượng cho gọi thần."

Đô Ngự Sử hạ thấp người hành lễ.

" Miễn lễ."

" Đa tạ hoàng thượng."

Xử Nữ chuyển đổi tư thế, hắn hạ thấp thân trên, tay hai đan vào nhau, đăm chiêu nhìn Đô Ngự Sử đang chờ lệnh phía dưới.

" Trẫm biết chuyện mình sắp hỏi có phần hơi nhạy cảm, nhưng thật tình trẫm không thể im lặng mà đứng nhìn."

" Xin Hoàng thượng cứ nói, thần nào dám..."

Đô ngự sử cung kính. Xử Nữ nghe thấy liền trở mặt, dùng ngay ánh mắt sắt đá nhìn xoáy vào Đô ngự sử.

" Bình nhi...còn sống đúng chứ??"

Ông giật mình, hắn vẫn không rời mắt khỏi từng cử chỉ của ông. Hắn tiếp tục hỏi.

" Nàng ta, bây giờ là chủ nhân của Thuỷ Âm khách quán ở Nam Giang??"

Đô ngự sử dùng sự im lặng thay cho cậu trả lời của mình, ông không nói mà cúi đầu u buồn, tự trách mình không còn có khả năng bảo vệ hải tử ngốc kia nữa.

" Và...tại sao khanh lại không cho nàng đến gần Hoàng cung??"

" Là vì trẫm đúng chứ?? Là vì lo sợ cái ngày của 13 năm trước sẽ lặp lại?? Là vì sợ nàng sẽ bất chắp mạng sống của mình mà hi sinh vì ta nữa??"

" Sao khanh không trả lời trẫm??"

Hắn độc thoại một mình lâu dần cũng nổi nóng, Đô ngự sử lo lắng vội quỳ xuống, dập đầu xin tha tội. Hắn thương cảm, cũng phải, nàng lúc ấy như chết đi tựa bao giờ, không tí sức sống, đến hơi thở cũng khó mà cảm nhận được, thái y vô phương cứu chữa. Mắt hắn tự dưng đỏ hoe, cảm ơn trời phật, cảm ơn khanh, Độ ngự sử. Nhưng nàng là muốn được gặp hắn, mấy ngày nay tấu chương dâng liên miên, hắn dường như muốn quẳng hết chúng mà đi tìm nàng. Nhưng đại sự là trọng trách của hắn, Cự Giải tâu đã sấp nàng vào Tản Diệp cung nên hắn yên tâm làm hết mọi việc rồi đến tìm nàng. Tình cờ nghe nàng trách móc phụ thân, sự ích kỉ trong lòng hắn bỗng trổi dậy.

" Trẫm bây giờ không còn là một đứa trẻ, và trẫm không còn là thái tử. Mọi nguy hiểm sao có thể dễ dàng ập đến?? Trẫm muốn được gặp nàng, hãy để nàng ở lại đây với trẫm, coi như đây là một lời thỉnh cầu đến khanh..."

Ông mở to mắt kinh ngạc, bao nhiêu năm qua, mối ân tình trong hắn chưa bao giờ phai sao??

...

" KHOAN ĐÃ, TIỂU THƯ, CHỜ...CHỜ ĐÃ!!"

Thanh công công hớt hãi chạy theo bóng Thiên Bình đang leo lên chiếc xe ngựa. Thiên Bình khó hiểu nhìn ra ngoài, đây chẳng phải là tên hoạn quan hầu cận Xử Nữ hay sao??

" Hoàng...hoàng thượng... À nhầm, Đô ngự sử có lời muốn nhắn đến tiểu thư, bảo là người có thể ở lại hoàng cung thêm vài ngày."

Thiên Bình bật cười sung sướng, thật sao?? Thật chứ?? Nàng được ở lại hoàng cung? Nàng có thể gặp được hắn?? Phụ thân nàng cho phép rồi, Thiên Bình nàng đâu có mơ, trời còn chưa tắt nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net