#37 Phạt đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió nóng phả vào khuôn mặt nhỏ, nóng ran, giờ đã quá trưa, Bạch Dương đến chân núi Hiểm, đứng trước tàn tích hoang tàn, nàng dừng ngựa đi từ từ xuống con dường dốc đã cuốn đi Thiên Yết. Mỗi bước đi càng lúc càng chậm dần vì nàng quá kiệt sức. nhắc mới nhớ, đã gần 5 ngày rồi chưa ăn gì, nàng cười nhạt. Hay thật, khi nào gặp phải khoe mẽ với Yết tổng quản mới được.

Khát.

Giữa chiến trường hoang vu này lấy đâu ra sông suối? Đi xa xuống dưới kia xem thử. Leo lên ngựa, Bạch Dương phi nhanh xuống đoạn dốc dài, nàng vẫn không ngừng quan sát, kiếm tìm hai bên đường. Thiên Yết...không thấy. Ngựa phi nhanh thế này thì tìm người thế nào được, biết đâu hắn bò vào một bụi cây nào đó đánh một giấc thì cha nàng cũng tìm không ra.

Xuống ngựa.

Bạch dương đi ngược lại con đường cũ, kĩ càng vạch từng ngõ ngách tìm kiếm, dốc cao như leo núi, cực nhọc mãi đến gần tối vẫn không tìm thấy. Không bỏ cuộc, nàng quay ngược lại chạy thẳng xuống cuối dường dốc. Con ngựa đã thẫm mệt, đang chạy lại ngã nhào ra đất, hất Bạch Dương ra phía trước, cơ thể nhỏ nhắn của nàng lê một đoạn rất xa xuống con dốc. Nàng ngất lịm...vì đau, vì mệt, vì lo lắng.

"Yết tổng quản..."

...

" Ah, thật là. Ta bảo ngươi cắt bầu, chứ có bảo ngươi cắt cà nâu đâu!!"

Bạch Dương luống cuống xin lỗi, đoạn nàng chạy ngay ra vườn. Nhưng bị một cánh tay nào đó bắt lại.

" Giờ ta mới biết, ngươi không những hậu đậu, phá phách. Mà còn phung phí nữa... Hôm nay ăn cà chứ còn gì nữa, chả lẽ ngươi đi cắt bầu rồi bỏ phí đống cà này?"

" Tiểu sinh xin lỗi, tiểu sinh đi chuẩn bị thức ăn đây ạ."

...

" Tiểu sinh...xin lỗi...T...tiểu sinh đi chuẩn bị thức ăn đây...ạ..."

Con người nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường tồi tàn cứ liên tục xin lỗi, giọng rất nhỏ, rất yếu nhưng đủ để người ngồi trong nhà nghe thấy.

" Nam, con mau đi nấu tí nước cho con bé này uống đi, nhìn nó không ổn tí nào."

Một bà lão tóc đã bạc hết nửa đầu lên tiếng. Người con trai cao lớn nghe gọi thì lủi thủi xách ấm nước bước đi mà không đáp lấy một lời. Lát sau hắn quay lại với một gáo dừa đựng nước ấm. Ngồi xuống giường, hắn nhẹ nhàng nâng đầu Bạch Dương lên, cẩn thận đút cho nàng từng ngụm nước. Bạch Dương bây giờ đã thèm nước lắm rồi, tuy đang nhắm mắt bất tỉnh, nhưng nàng ta uống nước ực ực ngon lành. Nhìn cứ tưởng mới vận động lung lắm ấy.

Ngủ thêm vài canh giờ nữa thì nàng ta mới chịu bừng tỉnh, nhớ đến Thiên Yết, Bạch Dương bật dậy thật nhanh. Nhưng ngay sau đó nàng lại khựng lại vì những cơn đau không nguồn gốc truyền đến.

" Ngươi chưa cử động nhiều được đâu."

Là bà lão khi nãy, Bạch Dương nghiêng đầu khó hiểu.

Bà ta là ai, ta đang ở đâu? Những vải băng đỏ loe máu này là thế nào? Đã có người động vào người ta rồi à? Hình như là bà ấy băng bó cho ta, phù, không sao.

" Là bà lão đã cứu con sao?? Bà đã giúp con băng bó hả??"

Bà lão ngồi trên ghế tre nhặt rau, không nhìn mà giọng nói vang lên đầy bất mãn.

" Ngươi nghĩ cái thân già yếu ớt này có thể đỡ nổi một nữ nhân giả trai hay sao??"

Bà cố nhấn mạnh từ "nữ nhân giả trai". Vậy thì là ai??

" Là con trai ta đã giúp ngươi, thật tình ta không hề biết ngươi là nữ nhân, nhưng ta không còn cách nào khác. Yên tâm đi, đồ đạc của ngươi ta để ở kia."

Bà lão hất cằm về phía cuối giường, Bạch Dương mau lẹ chạy đến mặc lại chiếc áo bẩn. Trên người nàng bây giờ chỉ có những dải băng trắng quấn đầy thân trên, nhìn thật chướng mắt vô cùng. Giúp mà giúp cũng không trót, bà lão này thật tình. Con bà chắc không phải nam nhân...

" Nam, nấu cháo xong chưa con?? Mang ra đi, nha đầu kia tỉnh rồi này."

Không có tiếng đáp lại, Bạch Dương mệt lừ nằm lại xuống giường, mắt hướng ra cánh cửa có ánh sáng len lói. Lát sau, từ phía cửa, có người con trai vén tấm màn dày rách nát bước vào.

Là hắn, là Thiên Yết. Nàng không nhìn nhầm, trước mặt nàng là Yết tổng quản thân thương. Cái dáng người cao liêu ngêu vạm vỡ, cái khuôn mặt lạnh tanh nhưng đáng yêu vô cùng...không lẫn vào đâu được. Vô thức, không biết từ khi nào, Bạch Dương đã chạy vụt đến ôm lấy hắn.

Ta tìm được rồi, tìm được ngài rồi. Cảm ơn...cảm ơn vì đã còn sống.

Hắn, người con trai tay cầm mâm cháo, vội bảo vệ lấy số cháo mình cực khổ nấu sáng giờ. Hắn nhón người, hai tay nâng mâm cháo lên cao. Bạch Dương ngu ngốc chỉ vui mừng ôm trọn được cái bụng của hắn. Nam nhân ấy trong lòng thắc mắc, người con gái này có vấn đề về trí não sao??

" Làm gì thế?? Còn không mau bỏ tay ra khỏi người con trai ta??"

Con trai??

Bạch Dương kì lạ nhìn bà lão, tay buông khỏi người hắn, nàng vội chụp lấy bụng vì cơn đau lại ập đến, ruốc cuộc là nàng đã bị cái gì vậy??

" Ngươi còn yếu lắm, quay về giường nằm nghỉ đi."

" Con...đang ở đâu?? Tại sao con lại ở đây??"

Hắn đỡ Bạch Dương lại giường, rất chu đáo, rất dịu dàng. Khác với hắn thường ngày lạnh lùng, vô tư lự. Cảm nhận được điều lạ từ người con trai ấy, Bạch Dương cố đưa mắt quan sát. Ánh mắt kia không còn nguy hiểm nữa, đổi lại trông rất hiền, thần sắc có chút thân thiện, cách ăn mặc giản dị như một nông dân trồng thảo dược...

" Nam tìm thấy ngươi ở đoạn dốc Hiểm, khắp người thương tích không chừa một chỗ, miệng thì thoi thóp như đã mấy ngày không ăn uống. Nó mang ngươi về đây chữa trị, và thì ra ngươi là nữ nhân với bộ võ phục trên người."

Bạch Dương bàng hoàng đến nỗi hét toáng lên, Thiên Yết biết nàng là nữ nhân rồi sao?? Vậy là ước muốn của nàng mãi mãi sẽ không bao giờ thực hiện được?? Chắc chắn hắn sẽ tống cổ nàng ra khỏi võ đường. Không được, phải cầu xin.

Bạch Dương quỳ xuống, đầu dính lấy mặt đất, cầu xin.

" Xin Yết tổng quản rộng lượng, dung tha cho tiểu sinh. Cũng vì ham vọng muốn tiến bước phụ thân mà cả gan ..."

Bạch Dương sợ hãi lời không dám buông tiếp, hai người còn lại một già một trẻ ngây ngô.

" Này nha đầu ngốc, ngươi đang lảm nhảm gì thế?? Còn không mau đúng lên??"

Không nghe thấy tiếng ra lệnh của Thiên Yết, Bạch Dương kiên quyết quỳ rạp không nhúc nhích. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ tiếp theo.

Hắn, Thiên Yết lạnh nhạt, trân quý "long thể" bản thân, rất ghét rườm rà.

Trước mắt, tay nắm tay kéo nàng đứng dậy, không một lời trách mắng, không một lời dèm pha. Tất cả đều rất im lặng.

" Y...Yết t.."

Bạch Dương lắp bắp, bỡ ngỡ không lối thoát. Bà lão cắt ngay câu nói, lượn ngay đến chiếc bàn cũ kĩ.

" Ăn cơm!!"

Nhưng mà chờ đã, bà lão gọi Thiên Yết là Nam. Không phải Yết mà là Nam?! Tại sao lại không dùng tên thật?? Không dám hỏi, Bạch Dương cúi đầu cực nhọc múc mấy muỗng cháo cho vào miệng, nhưng đến muỗng thứ tư thì không thể ăn nổi, vội chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Gì thế này?? Kia ...không phải là thức ăn dành cho con người!!! Mặn không ra mặn, ngọt không ra ngọt, gạo lại còn sống nhăn ra. Đúng là Thiên Yết rồi, lầm sao nổi. Từ nhỏ đến giờ, cầm giáo gươm thì giỏi, nhưng bếp núc thì chưa bao giờ ghé qua, tội cho bà lão...

Bộp....bộp...

Hắn vỗ nhẹ lưng Bạch Dương, kiên nhẫn chờ cho nàng bình thường lại mới đưa cho gáo nước ấm, lại im lặng. Bạch Dương quên bén đi mình vừa nôn, ngước nhìn gáo nước rồi lại nhìn hắn. Con người này...thay đổi rồi. Bao cảm xúc dồn nén, thắc mắc nãy giờ bộc lộ ra hết, lấy hết lực, nàng ta đấm ngay vào mặt hắn một phát đau điếng. Hắn ngã lăn xuống khóm hoa oải hương bên lề, rồi hiền lành không trách mắng.

Không muốn dừng lại, Bạch Dương xông ngay đến, túm lấy cổ áo của hắn, giận dữ.

" Đấy, tiểu sinh vừa đánh tổng quản đó, phạt đi, phạt đi!! La mắng tiểu sinh đi chứ, sao ngây ngốc ra đó làm gì?? Tránh được nhưng sao không tránh??? YẾT TỔNG QUẢN!!!"

Đáp lại sự phẫn nộ ấy của Bạch Dương là khuôn mặt ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nàng úp mặt mình vào vạt áo của hắn, nhìn dáng vẻ nàng rất cô đơn, mọi cố gắng của nàng giờ đáp lại chỉ là ánh mắt không hay biết gì sao?? Hắn cảm nhận được lồng ngực mình đang ấm lên, vì một thứ chất lỏng nóng ấm xuất phát từ khuôn mặt người con gái trước mặt.

" Thì ra là ngươi biết người con trai này, tên nó là Yết sao?? Tổng quản của một nha môn mà ngươi đang theo học??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net