#45 Rừng nhỏ và nỗi cô đơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Bình thẩn thờ đi, nàng đang suy nghĩ nên ở lại hay quay về Nam Giang, không biết mình lạc đến một khu rừng nhỏ. Nơi đây cỏ hoa đẹp lắm, Hàng cây cao ngút chọc thẳng lên trời, dây thường xuân quấn quanh. Ánh mặt trời thẳng đứng len lói qua những tán lá chiếu vào đôi mắt cười. Hoa oải hương tím mọc theo khóm dẫn lối nàng đi, con đường ấy dẫn nàng đến khoảng đất không có cỏ, trống trải giữa đất rừng thiên nhiên. Duy chỉ có một nam nhân quen thuộc đang vô tư múa quyền.

Tam vương gia??

Ngài múa quyền đẹp quá nhỉ. Tiểu nữ cũng muốn múa cùng, hihi~

Bảo Bình nhanh nhẩu bước vào hàng sau hắn, đội hình song kiếm. Nàng vận khí công theo nhịp múa của hắn, dễ thương, vui vẻ. Nhân Mã cảm nhận có nội công của người lạ, chớp nhoáng, hắn cho nàng một chưởng. Bảo Bình hốt hoảng vội dùng khinh công phóng lên nhánh cây trên cao. Nhưng bỗng nhiên nó gãy đôi, Bảo Bình rớt tự do xuống mặt đất.

Có kẻ đỡ lấy nàng...

Vì quá sợ hãi không định hình nổi cách đối phó, nên nàng nhắm tịt mắt, khi mở mắt đã thấy một gương mặt tuấn tú quen thuộc hiện ra. Bảo Bình giật thót, nảy người một phát, hai chiếc mũi đập vào nhau cái choảng. Một kẻ đang đứng thì ôm mũi không nói nên lời, một kẻ từ trên tay người bỗng rơi cái phịch xuống đất.

" Ah!! Ôi cái lưng của ta..."

Bảo Bình tay xoa xoa cái lưng, nhăn mặt vì đau đủ chỗ. Nhân Mã nhìn nàng mắng.

" Ngươi sao lại ở đây? Ngươi bị điên à? Sao lại chạy vào chi để bị ta chưởng cho một phát bay lên trời vậy?"

" Hah, Tam vương gia đang nói cái gì thế? Tiểu nữ vì né cái chưởng của Vương gia mà phải bay lên cao rồi không may rớt xuống hồi nào không biết đây này. Gấp quá nên chẳng kịp chọn cành nào chắc chắc... ôi ôi, gãy cái lưng của ta rồi..."

Thì ra là hắn chưa chưởng trúng nàng à? May quá, hắn đưa tay ra, Bảo Bình khó hiểu nhưng cũng nắm lấy đứng dậy. Nhưng tội cho "cú rơi xuống từ trên tay người" vừa nãy, nàng vừa đứng dậy đã ngã quỵ. Nhân Mã hốt hoảng quàng tay qua eo xốc nàng đứng dậy. Bảo Bình ngạc nhiên, hắn hôm nay ăn phải bã cơ à? Lần trước nàng đụng phải hắn té bật ngửa ra đất, hắn còn không quan tâm, thế hôm nay tốt lạ.

" Đa tạ Tam vương gia."

Hắn đỡ nàng ngồi xuống tảng đá, rồi cũng ngồi xổm đối diện với nàng.

" Mùi hương trên người ngươi thật quen thuộc, rất giống với một người ta từng gặp. Ngươi biết võ công sao?"

" Chỉ một chút thôi, không đáng để Vương gia bận tâm đến đâu."

Bảo Bình khiêm tốn, hắn biết. Nội công của nàng rất thậm hậu, trình độ gần có thể so tài với hộ vệ của Hoàng tộc.

" Không phải chối đâu."

Hắn nói nhỏ nhẹ rồi tặng kèm cho nụ cười điềm đạm. Bảo Bình nhún vai.

" Vương gia có thể nghĩ theo ý mình. Tiểu nữ không có ý kiến."

Ngoài mặt thì bình tĩnh vậy thôi, nhưng bên trong, cơ thể nàng rung rộng, trái tim đập thình thịch xốn xang. Kẻ này ruốt cuộc là yêu ma phương nào... mà có thể mê hoặc thị giác người khác thế? Hắn cứ nhìn nàng thế đó, rồi thấy cái lá khô vươn trên tóc nào, hắn tiến lại gần gỡ giúp. Bảo Bình như chiếc lò xo, tự động bật dậy thật nhanh để tránh ánh nhìn ma quái đó. Nhưng...

" Ah !!"

Khớp chân bị trật, nàng tiếp tục ngã xuống lần nữa. Hắn ngồi cạnh, cầm lấy bàn chân nhỏ.

" Êy, xem ra ngươi bị trật khớp rồi. Ngồi im ta bẽ lại cho."

" Khoan, khoan khoan khoan!! KHOAN."

Rặc.

" Aaaaah."

Không nhân nhượng, hắn mạng tay bẽ một phát thật nhanh khớp chân của Bảo Bình, hại nàng la lối, đau mà nước mắt ứa ra đầy mặt. Miệng rất muốn chửi rồi, nhưng nào dám, chỉ lườm lén hắn thôi. Dù Bảo Bình ta có nói thích ngài nhưng đó cũng chỉ là sự "tôn thờ", yêu mến tướng mạo, nụ cười đó thôi, nhưng bây giờ hình tượng đổ vỡ, tính tình quá ư là đáng ghét.

" Ngươi dám lườm Bản vương?"

Nhân Mã không nhìn nhưng cũng biết, nàng cứng miệng, vội cúi đầu không dám nói. Khẽ nghe thấy tiếng hắn cười nhẹ, rồi phủ người đứng dậy bỏ đi.

" Hừ, sao ngài ấy đáng ghét quá vậy? Lẽ nào ta nhìn nhầm người người sao? Có cảm giác ghét ghét sao đó..."

Bảo Bình cà nhắc đứng dậy, lòng thầm trách sao hắn quá ư là nhẫn tâm, cớ sao bỏ đi để mặc một người đang đau chân đau luôn cái lưng  ở lại đây. Bực thì bực thôi chứ nàng làm gì được hắn? Hắn là Tam vương gia cơ mà.

Đành phải đi từ từ mà về thôi... nhưng, đây là đâu??

Bảo Bình quá bận tâm cho lựa chọn ở lại đây hay quay về, đi mãi cũng lạc tới đây, bây giờ không biết phải làm sao nữa.

" Lên đi."

Bảo Bình quay sang nhìn, trước mặt Nhân Mã là chiếc lôi gỗ, dùng để gắn vào trâu hay ngựa để chúng kéo hàng hoá đi, nhưng giờ chỉ có chiếc lôi, không có ngựa, vậy thì kéo nó đi bằng niềm tin à? Nàng chần chừ không leo lên, hắn hết kiên nhẫn, chạy đến bế nàng ngồi lên chiếc lôi.

" Ối..."

" Ngồi yên."

Bảo Bình sợ hãi, lo mình rơi xuống đất. Chiếc lôi này cũ quá rồi, nàng không dám tựa lưng vào, nhỡ nó gãy thì biết làm sao?

  "Cứ dựa vào đi, dù nó đã cũ nhưng được làm từ gỗ quý ngàn năm đó. Ngươi nên biết mình đang hưởng một ân hạnh lớn, chiếc lôi này ngoài mẫu thân ta ra, thì ngươi là nữ nhân đầu tiên được ngồi vào..."

Hắn kéo chiếc lôi đi, Bảo Bình ngạc nhiên, thứ nàng nhìn thấy được ở hắn là tấm lưng rộng, nhưng rất đơn côi. Nàng có thể nghe được nỗi buồn của hắn bên trong câu nói ấy... Phải chăng... mẫu thân hắn đã không còn? Và hắn, phải chăng cũng có bị hắt hủi như nàng?

" Cô đơn cứ ghé thăm, phải chăng nó đã trở thành một người bạn?"

Bảo Bình hỏi, nàng hiểu cảm giác ấy. Dù trong sơn trang nàng là một tiểu thư đài cát, nhưng đối với những người ở bên ngoài thế giới, nàng chỉ là cái bóng không nên chạm tới và cũng chẳng cần phải chạm tới. Bị hắc hủi, bị trêu đùa... ai bảo là không buồn chứ.

Đôi đồng tử buồn bỗng lung lay, hắn ngước mặt nhìn thẳng con đường phía trước, mắt mở to. Như hắn bị đánh trúng chỗ đau, miệng cứng lại không nói nổi một lời.

Bảo Bình ngước mắt, vô tư ngắm những hình ảnh xinh đẹp của thiên nhiên của tạo hoá. Nàng cười tươi.

" Đôi lúc... những thứ yên bình như thế này lại khiến tâm hồn con người ta dịu dàng hơn. Vương gia thử nhắm mắt lại xem, ngài sẽ cảm nhận được thiên nhiên đang rón rén trộm lấy nỗi đau, rồi khơi lại cho ta những khoảnh khắc đáng trân trọng nhất cuộc đời mình..."

Hắn khẽ cười, nữ nhân này quả thật không thể "nhìn mặt mà bắt hình dong" được. Nàng hiểu rõ nỗi buồn trong hắn, cũng hiểu rõ cả cách cảm nhận thiên nhiên chan hoà. Nàng nói đúng, lúc buồn hắn phải cố nhẫn nhịn, để rồi khi đối mặt với khung cảnh này, hắn sẽ nhắm mắt và thổ lộ những nỗi đau...

Cả hai không nói gì nữa, mỗi người đang im lặng chìm vào khoảng không gian ưu tư của chính mình tạo ra, dù không nói, không nhìn nhau... Nhưng đối phương vẫn cảm nhận được những tâm sự thầm kín của nhau. Phải chăng hôm nay thần rừng đã đi vắng, nhường lại quyền an ủi cho họ?

Đã ra khỏi cánh rừng nhỏ, hắn vẫn kéo chiếc lôi đi. Đến dược phòng của Song Ngư, nhưng không có ai, cả Bạch dược viện cũng không có người. Không còn cách nào khác, Nhân Mã phải đưa Bảo Bình đến dược phòng Song Ngư chờ.

Bảo Bình cà nhắc đi lại giường ngồi, hắn thì lại đứng yên, tay còn vịnh chiếc lôi.

" Đa tạ Tam vương gia giúp đỡ, tiểu nữ không sao. Thứ lỗi vì không thể tiễn người được."

" Không sao..."

Hắn tần ngần chuẩn bị đi, nhưng rồi lại quay sang nhìn nàng.

" Võ công của ngươi... "

" Sao ạ?"

" Ta... muốn được tỉ thý một lần..."

Nhân Mã ngập ngừng còn Bảo Bình thì cười toe toét đồng ý ngay. Rồi bước đi sau khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của nàng. Nghe hắn nói, ý chí muốn lành chân bỗng dưng vụt lên hẳn! Phải tức tốc tìm Song Ngư tỷ để chữa trị mới được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net