#46 Những kẻ bị xử tội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó...

" Ngư nhi.."

Bạch sư phụ đến tận cửa tìm, đệ tử ngốc sao lại nằm dài ra gường thế này. Thấy hốc mắt có hơi đỏ của Song Ngư, ông nhẹ nhàng ngồi cạnh hỏi han.

" Có chuyện gì hả con?"

" Hức.."

Có người quan tâm đến, Song Ngư không kiềm nổi cảm xúc mà ngồi dậy ôm chàng lấy sư phụ, khóc oà lên như một đứa trẻ. Ông không vội hỏi nữa, có lẽ đứa trẻ to xác này thật sự vẫn chưa trưởng thành.

Nhìn thấy sư phụ, những đoạn kí ức có hắn ở bên sư phụ lại hiện lên, hắn lấm lem dễ mến, từng cử chỉ nhã nhặn yêu thương. Nó làm cho Song Ngư không thể thở nổi, như bóp nghẹn lấy cổ họng không có lối thoát.

Khóc ròng rất lâu, Song Ngư cũng chịu thôi. Bạch sư phụ nhìn nàng, những biểu hiện lo lắng hiện đầy trên khuôn mặt già dặn. Ông đứng dậy, nhìn nàng ôn nhu, hiền từ.

" Theo ta."

" Hic...dạ??"

...

Bạch sư phụ dẫn Song Ngư đến một góc nhỏ trong hoàng cung, nơi quen thuộc và bí mật chỉ hai thầy trò kia biết. Có cây táo xum xuê trĩu quả đứng sừng sững giữa con đường, dây hoa hồng quấn quanh mọc cao lên phía đọt, những chùm hoa đỏ thắm dịu dàng. Nó lớn lên từ sợi dây hoa hắn cùng nàng đi  phố chợ mang về.

Nhìn những bông hoa, mắt nàng ứa nước nhưng miệng bỗng dưng cười toe.

Ha.. Thật sự xin lỗi cậu, làm sao mà tớ có thể quên mất cậu chứ? Thời gian qua nào ai chăm sóc cho cậu đâu, tớ vô tâm quá đúng không?

" Mấy hôm nay con làm cái gì mà bỏ mặc chúng một mình thế này? Không có lão già này thì bạn con đã chết khô hết rồi."

Song Ngư cười tươi, nhìn những người bạn này... nỗi u buồn trong nàng cũng vơi đi. Nếu nàng hận hắn thì đáng lẽ ra, nàng đã phá huỷ những bông hoa này ngay rồi. Nhưng biết làm sao đây, nhìn chúng nở tươi rực rỡ, yêu kiều quá... hiện lên trong chúng vẫn là hình ảnh cậu con trai thân thiện, dũng cảm ngày nào. Gốc cây táo này, nơi nàng hay ghé đến để đánh một giấc, thầm mong sẽ có kẻ nào đó đến phá đám... nhưng đã bao nhiêu năm rồi... vẫn không có ai.

Song Ngư cười nhạt nghĩ đến hắn, nàng thầm đưa ra kết cục ... cả nàng và hắn, đã kết thúc từ cái đêm mưa ngâu đó rồi. Chỉ có nàng ngu ngốc từng ngày nhớ thương hắn mà thôi...

...

" Thái y... thái y !!"

Song Tử tươi cười, tay cầm chặt cây trâm chạy thoắt vào dược phòng, rồi hắn khựng lại khi chỉ thấy Bảo Bình ôm cái chân đau của mình ngồi trên giường.

" Tiểu muội?! Chân muội bị gì vậy?"

Hắn đến cầm lấy cổ chân Bảo Bình, khám qua khám lại.

" Muội làm gì mà để bong gân thế? Huynh trưởng biết được sẽ lại cuống lên cho coi."

" Huynh trưởng đâu? Sao mấy ngày nay muội không thấy huynh ấy tới chơi với muội? Huynh ấy giận muội hả?"

Nghe đến Cự Giải, Bảo Bình lập tức hỏi liền, nàng bắt đầu bức rức lắm rồi. Song Tử biết mình đang phạm tới điều không nên nói nên lập tức lãng sang chuyện khác.

" Phải tìm tháy y để chữa cho muội thôi..."

Hắn nói nhanh rồi vội bỏ đi, Bảo Bình tinh ý lập tức túm hắn lại.

" Song Tử!! "

Bảo Bình gằn giọng, mọi ngày nàng sẽ không làm thế này đâu, nhưng bây giờ tủi thân đến phát bực rồi. Phải chăng hoàng cung này cũng dần trở thành nơi xa lánh Bảo Bình nàng à?

" Cái hôm muội nói chuyện với huynh trưởng sau dược phòng, có phải muội đã nói gì làm huynh ấy giận không?"

Đó là điều nàng nghi hoặc nhất ở Cự Giải. Song Tử như bị dồn vào đường cùng, với cái miệng dễ phun ra của hắn, thì việc tốt nhất bây giờ là chuồn khỏi đây rồi tính. Chân chuẩn bị hoạt động hết công suất để tránh né lời tra khảo của Bảo Bình thì...

" Tiểu... ơ không. THÁI Y !!!"

Song Ngư quay về dược phòng, thấy hắn nhưng không kịp né nên phải cố đi thẳng, hắn gọi tên nàng, vừa vui vẻ vừa như gọi cứu tinh.

" Thái y, đi đâu vậy? Tiểu muội bị bong gân rồi này."

" Hả??"

Song Ngư chạy vào, thấy Bảo Bình đang dùng khuôn mặt nghiêm túc của mình nhìn xuyên thủng tấm lưng rộng của hắn. Nàng không muốn nhìn thấy hắn, tay khám cho tiểu muội muội, miệng thì đuổi khéo.

" Bảng nhãn có bệnh à? Bây giờ ta đang bận, cảm phiền ngươi có thể sang nơi khác không?"

Song Tử như bắt được vàng, vội cất bước bỏ đi. Nhưng chỉ một thoáng, hắn quay lại nhìn Song Ngư chăm chú chữa cho Bảo Bình, cười nhẹ rồi quay đi. Nàng cũng như hắn, đưa tầm nhìn ra phía cửa, dõi theo dáng người to cao bước đi trong chiều hoàng hoàng hôn.

Hai con người luôn nghĩ về nhau, nhưng không ai hiểu được đối phương đang nghĩ gì và... nghĩ về ai.

...

" Muội đừng đi nhiều quá nha, khi nào cần thì gọi tỷ."

Song Ngư thu dọn mấy thứ lộn xộn, khuôn mặt nàng trông buồn lắm.

" Tỷ... cũng đi nghỉ đi, muội không sao."

Bảo Bình nghĩ thầm, rằng nàng phải ngồi im chờ Song Ngư nguôi ngoai thôi. Nằm xuống chiếc giường nhỏ, nàng một lần nữa phải nhìn người khác bước đi xa... Lẽ nào cuộc sống là như thế? Cô đơn phải chăng đã chiếm được ngôi vị?

" Ơ... bái kiến Tam..."

" Miễn lễ."

Nhân Mã phất tay, nàng thì lúng túng vì không thể xuống giường hành lễ cho phải phép, nhưng mà trời đã tối, hắn đến đây làm gì?

" Tam vương gia đến đây có chuyện gì cần sai bảo?"

" Ơ...ah. Ta...ta tìm Song Ngư, tai ta... bị ù."

Gương mặt hắn có chút gượng giệu, vì giả vờ chăng?

" Làm sao đây? Ngư tỷ vừa mới ra ngoài rồi."

Nhân Mã tự nhiên la lên bất ngờ.

" Cái gì?! Để ngươi một m..."

Hắn biết đang nói xằng nên tự động ngậm mồm lại. Bảo Bình nhã nhặn trả lời hắn.

" Nếu ngài cần phải chữa gấp thì tiểu nữ có thể giúp ngài được."

Nhân Mã trong lòng bỗng dưng thấy vui, hắn vờ nghi hoặc.

" Ngươi giúp ta à? Ngoáy tai?"

" Đúng ạ."

" Ta có thể tin ngươi được không?"

" Lần trươc, cách nấu thuốc tiết kiệm thời gian không phải do tiểu nữ chỉ Ngư tỷ sao?"

Bảo Bình nghe vậy thì nhún vai đáp lại ngay, nói chứ nàng đâu phải tiểu thư đến nỗi ngoáy tai cũng không biết. Nhưng cái Hoàng cung này cũng vui tính thật, bệnh tật gì sao không đến dược phòng quyền lực của Bạch thái y mà chữa, lúc nào cũng dồn vào dược phòng của Song Ngư. Riết rồi chỉ hai ngày liền mà chưa mắc đại tiện cũng tới hỏi nữa. Đòi bốc thuốc cho mới chịu.

" Được thôi, Bản vương tin ngươi lần này. Làm cho đàng hoàng đó, chứ ngươi mà biến Vương gia một nước thành phế nhân lãng tai thì ngươi không xong với ta đâu!!"

Doạ thôi chứ hắn cũng nằm phịch xuống chân Bảo Bình, ngửa tai lên để cho nàng ngáy. Ngay lúc ấy, cơ thể nàng như dính phải điện, tim gan đánh nhau rầm rộ, bất giác giật mình không biết làm gì, đôi tay bấn loạn không điều khiển nổi. Còn hắn thì vụn trộm nở một nụ cười gian manh.

" Ô hô, còn không mau làm đi."

Hắn hối thúc, nàng vội đưa bông ngoáy tai vào. Rủi thay, bông vừa đưa vào thì hắn lại la oai oái vì đau.

" Ah.... Ngươi định giết ta hay sao vậy? Đau quá."

" Ôi, tiểu nữ có tội. Tay tiểu nữ bỗng dưng run quá, nên..."

Bảo Bình vội bay xuống giường quỳ rạp tạ lỗi. Nhân Mã một tay lo ụp vào tai, một tay khiều vai nàng.

" Này, muốn chuộc tội không?"

" Dạ??"

Bảo Bình ngóc đầu lên nhìn, hắn cười, nụ cười chứa hơi bị nhiều âm mưu.

" Ngươi phải làm đôi tai cho ta, bây giờ ta nghe hết nổi rồi, ngươi ngoáy kiểu gì mà bây giờ luôn cái tai bên kia cũng tổn thương lây. A.a.a.a... ta không nghe được gì hết. Tội ngươi mà trình lên Hoàng thượng chắc cũng nặng lắm đó."

Nghe hắn nói mà tay chân nàng bủn rủn làm sao bây giờ?

" Tiểu nữ nguyện làm cả hai đôi tai cho ngài."

" Viết ra giấy đi, ta không nghe ngươi nói gì cả."

Hắn đề nghị. Nàng, bỗng thoáng vài giây, không thể cử động, người như cứng đờ đi. Đến khi Nhân Mã lay nhẹ đôi vai thì nàng mới bừng tỉnh.

" Dược phòng không có bút à?"

Bảo Bình vội gật đầu, không phải không có, mà là nàng không biết là nơi đây có giấy bút hay là không. Vốn dĩ nàng chưa bao giờ động tới.

" Trời, thế thì làm sao kê thuốc được?"

Bảo Bình có dùng hành dộng để hắn hiểu được nàng đã đồng ý theo hắn. Nàng dùng hai đôi tay đặt vào lồng ngực rồi trìu mến bung tay về phía hắn. Khuôn mặt nàng chân thành như chính câu nói ấy, "Tiểu nữ nguyện làm cả hai đôi tai cho ngài".

" Được rồi, khi nào cần gì thì ta sẽ gọi ngươi."

Bảo Bình cúi chào, hắn bước đi, miệng bỗng cong lên vui tươi. Có nữ nhân nào ngốc như nàng không chứ? Bông tay còn chưa chạm vào lỗ tai hắn nữa cơ mà.

...

Song Tử ngồi xổm một mình ngoài vòm hoa cẩm chướng, chờ gặp được Song Ngư. Hôm nay chắc chắn hắn phải tặng cây trâm này cho nàng.

" Tóm được nhà ngươi rồi, tên trộm pháo chết tiệt."

Ngưu tướng quân từ lâu lòi ra tóm lấy Song Tử, giữ chặt hay tay hắn vòng ra sau.

" Chờ đã chờ đã, đừng đừng. Đừng làm gãy cây trâm của ta."

Song Tử biết chắc mình lên đường rồi, hắn vội xin Kim Ngưu vài phút rồi giấu cây trâm vào bụi cây cẩm chướng. Máu điên của Kim Ngưu nổi lên, hắn nghiến răng.

" Ra là ăn trộm pháo của ta để đốt-cho-nữ-nhân-xem à? Hôm nay là ngày tàn của ngươi rồi Bảng nhãn Song Tử!!"

Lập tức, một tay giữ chặt hai tay Song Tử, một tay chống sau gáy hắn đẩy đi. Nghe tiếng tên Tướng quân có máu trâu điên này ghê gớm tàn độc lắm, động vào chắc không yên đâu. Nhưng hắn cũng chấp hết lao lên, giờ thì chuẩn bị xử trảm đây.

Song Ngư từ đâu xuất hiện, tiếng lại gần hai người họ.

" Ngưu tướng quân, có chuyện gì sao?"

Song Tử chen mồm vào, mếu máo.

" Thái y, cứu ta..."

" Tên này cả gan đi trộm pháo của Bản tướng đi đốt cho nữ nhân xem. Ngươi biết chỗ pháo đó ta mua để dành cho ai không, HẢ?"

Hắn nói nửa câu thì quay qua nạt cho tên ''tội đồ chồng chất'' 1 phát. Song Ngư trong vô thức cất lời giải vây giúp hắn.

" Cũng không có gì lớn đâu, hay để Song Ngư ta mua lại cho tướng quân nha."

" Thái y không liên quan, việc gì phải đền cho ta, ta chỉ dạy dỗ hắn cách sống đẹp thôi mà.."

Hắn trả lời nàng nhưng mắt nhìn trừng nhìn hắn. Song Ngư thôi nói đỡ cho Song Tử, nàng chỉ bình thảm nhìn, nhưng trong lòng có chút bực tức.

Kim Ngưu nghĩ ngợi một lúc rồi cũng thả hắn rồi nhanh tay thụt vào bụng hắn một phát rồi mới nói lời cáo từ Song Ngư.

" Lần sau, ta mà gặp ngươi thì ta sẽ đánh y chang vậy. Nghe chưa?"

Hắn đi rồi nhưng trong lòng, lửa điên vẫn chưa hết, hôm ấy không những bị quận chúa giận, về nhà còn phải đuổi bắt một tên trộm. Khá khen cho độ can đảm của hắn, pháo đó hắn mua để đốt cho Quận chúa xem, đâu ra mà cho hắn trộm để tán tỉnh nữ nhân chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net