#47 Có những nguyên nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Tử cười vui vẻ nhìn Song Ngư.

" Cảm ơn thái y đã nói giúp ta."

Nàng quay đi.

" Ta chỉ không muốn có kẻ ăn đòn rồi lại đến tìm ta."

Hắn cười, nhưng Song Ngư thì không. Hắn liều mạng trộm phào để đốt cho nữ nhân xem sao? Nàng tưởng chừng như mình và hắn có thể bắt đầu lại, nhưng thực chất chỉ là nàng ảo tưởng. Hắn trong lòng đã có nữ nhân cho mình, chỗ đâu mà đặt nàng vào nữa chứ...

Tiểu Ngư buồn bã quá lâu nên đâm ra bi quan không chịu được.

" Haha, thế ra là thái y không thích ta bị thương à?"

Hắn cười đùa, hắn vui, nhưng nàng lại nghĩ khác, nàng cho rằng hắn đang bỡn cợt với mình.

" Không phải ta không thích ngươi bị thương, không muốn ngươi bị cảm hay gì hết. Mà là ta không muốn nhìn thấy ngươi !!"

Song Ngư phẫn nộ hét lớn rồi chạy đi một mạch, có kẻ như chết đứng. Nàng vừa nói là không muốn gặp hắn đấy, hắn thấy buồn cười.

Tiểu Ngư, muội vô tâm đến thế sao? Muội không những không nhớ ra ta, mà muội còn rất ghét ta nữa. Ta... không xứng đáng để gặp nàng? Ta lúc nào cũng làm sai? Ta quay về đây... lẽ nào là một sai lầm hay sao??

Lòng hắn gào thét đau đớn. Hắn trách nàng sao tàn nhẫn quá...

Ngồi phịch xuống dưới khóm hoa, hắn đờ đẫn đưa tay moi chiếc trâm ra. Hắn lướt bàn tay trên nó, nâng niu, trân quý. Món quà đầu tiên dành cho nàng khi hắn quay về... hắn buộc phải cất giữ nó mãi rồi. Song Ngư giận rồi, hắn phải làm gì để nàng hết giận đây?

Kẻ khốn khiếp làm nàng khóc... lẽ nào là hắn?

...

[ Tản Diệp Cung ]

" Ôi, thư phòng của nàng đẹp quá, những bọ y phục đằng kia là do nàng may sao?"

Đan Thục thích thú ngắm ngía mấy bộ y phục Thiên Bình treo trên giá, nàng rất thích may vá, những bộ y phục của nàng đều chính tay nàng chọn vải và may theo ý mình, vì vốn dĩ khả nàng thẩm mỹ của Thiên Bình nàng rất cao tay.

" Thiên Bình tiểu thư, nàng có thể chỉ ta vài kiểu không, ta rất muốn tự tay làm cho mình một bộ."

" Được chứ."

Hai nữ nhân thoắt cái đã thân thiết, Thiên Bình tận tình chỉ dạy cho bằng hữu mới, họ cười nói rất vui vẻ.

...

[ Điện Đại Minh ]

" Hoàng thượng... cho gọi thần..."

Cự Giải nuốt nước bọt, biết mình sắp sửa bị tra tấn lỗ tai rồi đây, rủi hơn nữa là ăn vài trượng cho đã mông. Nhưng chàng trai ngây thơ ơi, chuyện lần này không có đơn giản như chàng nghĩ đâu.

" Được rồi. Cự Giải thiếu sư nghe lệnh."

" Có thần."

Chân chuẩn bị run rồi, võ mồm của Xử Nữ cao cường hơn cả Quận chúa chứ chẳng chơi. Hắn nhớ tới mấy ánh mắt mà Hoàng thượng điện hạ tặng cho, tự động quỳ rạp xin tha.

" Hạ thần có tội, xin Hoàng thượng dung thứ."

Xử Nữ nhếch môi, cái mặt đáng ghét vô cùng, dám tán tỉnh nữ nhân của hắn hả, chờ đó.

" Trẫm đã nói gì đâu."

" Dạ?"

Mặt thốn chưa kìa...

" Trẫm lệnh cho thiếu sư đến Hải Môn, Ngâu Tiễn, La Yên kiểm tra tình tình nơi đó, xem xem quan binh có làm việc trung thực hay không, nếu chúng dám tham nhũng tiền thuế của dân, lập tức mang ra xử tội. Còn nữa, kiểm chứng các Văn phủ nơi đó, tên sĩ tử nào dám gian lận để vào học thì lập tức tặng cho vài trượng, tống cổ khỏi phủ."

" Thần xin tuân chỉ hoàng thượng."

Có kẻ thở phào, thầm cảm ơn trời đất.

" Nhưng trong vòng 5 ngày phải có báo cáo dâng lên cho trẫm."

Có kẻ méo cả mặt rồi xin lui, có kẻ ngồi trên cao cười đểu.

Để xem giờ ngươi còn rảnh rỗi đi tán tỉnh Bình nhi nữa hay không.

.....

.....

Đến cửa thềm Lục Thư Chánh Điện, hắn mới đực mặt ra, tay đưa lên nhẩm nhẩm. Rồi hét lên...

" CÁI GÌ? Bây..bây giờ mình ta phải đi kiểm tra ba cái huyện đó sao? Là cả ba đó!! Trong vòng 5 ngày... TRỜI ƠI sao không giết ta luôn đi cho xong..."

Hắn vỗ đầu tự chửi mình ngu, có biết ba cái trấn đó là 3 trấn đông đúc nhất Thiên Nam không? Văn phủ, quan trấn quan phủ quan huyện trưởng làng nhiều biết là bao, lần này Xử Nữ bắt hắn lọc hết bọn chúng... chả khác nào bắt hắn lọc nước biển thành nước sông, làm tám đời cũng không hết.

" Sao Thiếu sư lại tự trách mình như thế?"

Ma Kết lại xuất hiện sau lưng hắn, mắt Cự Giải sáng rỡ, vội nắm lấy vai nàng, mặt nhờ vả.

" Ma Kết, ngươi là kẻ thông minh, giúp ta với..."

" Có chuyện gì thế Thiếu sư, nhìn ngài hoảng loạn lắm."

Ma Kết nheo mắt hỏi han, hắn ngồi phịch xuống thềm, hai tay vò đầu kể cho cậu nghe cái nhiệm vụ quái đản của hắn. Ma Kết cũng há hốc, nhưng cậu nhanh chóng vỗ vai hắn.

" Không phải chỉ còn 5 ngày nữa là phải dâng tấu chương hay sao? Đi mau thôi."

" Ta rất cảm kích... đa tạ ngươi, Lâm trạng nguyên."

Cậu bỗng nhíu mày, không biết vì sao, nhưng cậu không muốn hắn gọi mình như thế, nghe xa cách quá. Chợt nhớ đến chỉ thị ấy, lòng cậu rối ren không tả nổi, mai sau cậu và hắn phải là đối thủ sao?

" Hạ Song Tử... chờ đó."

Sát khí của tên quan vốn ôn hòa kia lan tỏa, dấy lên tận trong lòng là nỗi căm thù... Sau khi dâng tấu chương xong, hắn chắc chắn sẽ tìm hắn để tính sổ.

...

" Thiên Bình, nàng thấy có đẹp không?"

Đan Thục cởi bỏ bộ áo lụa của phi tần, khoác lên mình là bộ y phục năng động do bằng hữu mình tự may. Thiên Bình cười, tay vỗ bộp bộp.

" Không phải ta khen sản phẩm mình làm ra, nhưng thật thực nó rất hợp với nàng."

" Thế ta mặc một chút nữa được không?"

" Ta tặng nàng đó, nàng có thể mặc chúng luôn cũng được."

Đan Thục cười, có chút buồn, nàng nhìn bằng hữu đa tài của mình mà lòng thầm ghen tỵ, vốn dĩ nàng chỉ có tư cách mặc y phục của phi tần mà thôi. Tiếc cho sự lựa chọn của nàng, dấn thân vào chốn hậu cung đáng sợ, vốn sẽ chẳng thể có được một nam nhân nào thuộc riêng quyền sở hữu của mình.

" Nếu có thêm vài cánh sen ở đây, thì ta sẽ làm bánh nướng cho nàng ăn, đa tạ nàng lắm.."

" Hahaha, ta rất mong sẽ được ăn món bánh ấy của nử tử Mạc Gia, chắc sẽ ngon lắm."

Bỗng

" HOÀNG THƯỢNG GIÁ ĐÁO!!"

Giọng Thanh công công lớn vang, Công công bước trước, mở cửa thư phòng để hắn bước vào.

" Ngươi đang có khách sao?"

" Bái kiến hoàng thượng."

Đan Thục kính cẩn hành lễ, nang lại thầm nghĩ người này chính là người sau này nàng phải hầu hạ hoặc là người sẽ nhấn chìm nàng vào Lãnh cung.

Hắn phất tay cho có rồi quay sang nữ nhân hắn đang muốn gặp.

" Thiên Bình, ngươi có muốn đi chơi không? Sen ở bờ hồ phía tây Ngự Hoa Viên đang nở rộ, ta nghĩ ngươi sẽ thích không khí nơi đó."

Nàng thì lại hớn hở nói với Đan Thục.

" Vừa nãy nàng muốn hái sen đúng không? Vậy... ta đi cùng nhé."

" Nhưng..."

" Yên tâm đi, nhìn thế thôi chứ hắn hiền lắm."

Nói dứt câu thì có nữ nhân hớn hở mỗi tay quàng một đứa kéo đi. Thanh công công thoáng thấy nữ nhân đi cùng Thiên Bình quen quen nhưng lại chẳng nhớ nổi là ai. Trên người nàng bây giờ, là bộ y phục của nữ nhân yêu kiều sắc xuân, chứ không còn là bộ y phục của Đan mỹ nhân.

Hắn ngơ ra mặt, thầm trách nữ nhân này phóng khoáng ghê, đi chơi với một kẻ cao quý như hắn, lại vô tư dẫn theo bằng hữu mình, không thèm hỏi ý hắn nữa mới hay.

.....

.....

" Hoàng thượng vừa đến mời Thiên Bình tiểu thư đi dạo Ngự hoa viên cùng Đan mỹ nhân, thưa nương nương."

Nô tỳ báo cáo, đôi tay xinh đẹp nào đó đang chải tóc thì bỗng dừng hẳn, thần thái có chút cau có.

" Ý ngươi là Đan Thục ở Khắc Diệp cung?"

" Vâng thưa nương nương."

Mỹ nữ cười khuẩy, giọng nói châm biếm khuấy lạnh cả gian phòng.

" Chỉ là một tiểu phi tần, lại dám đi trước Kiều Chi ta một bước. Đúng là không biết lễ phép là gì."

Nô tỳ dù có chút ranh ma, nhưng vẫn khẽ run rẩy.

" Đã là người của Hoàng thượng, thì phụng lệnh hầu hạ người thì có gì là lạ, nhưng... tán tỉnh luôn cả tướng quân thân cận của người thì không thể dung thứ được."

" Dạ... nương nương nói rất phải."

" Giờ Ngọ là lúc ả lại dan díu với nam nhân đúng không?"

" Dạ."

.....

.....

Trưa hôm đó, có hai người ngồi ăn trong phòng ăn, nói là giám sát, nói là chịu phạt, chứ cả hai nhường qua nhường lại, " Cho ngươi đó", "hạ quan nào dám", "ăn mau cho ta" , "quận chúa để ta tự ăn" , "ềy sao ngươi lại nhai cả xương thế này, ngu như con bò" , "Hạ quan tuổi con trâu" ... Rồi nụ cười dễ thương của Quận chúa điện hạ lập tức tắt ngúm khi có nữ nhân mặc y phục mới được tặng bước vào. Tay cầm giỏ xách, miệng cười vui vẻ. Chẳng ai biết được kia là phi tần cho đến khi có người cao quý hơn nữa xuất hiện, tóc cài trâm rồng, uy nghiêm khí cháy hơn người. Theo sau là "Quý nhân bị hiểu lầm"... Sóng ngầm đang chuẩn bị phun lên mặt biển lặng yên, lãng mạng của hai con người. Có khi còn quét sạch hết những việc làm trái đạo lý của hai nữ nhân kia. Nụ cười mềm-trẻ-thâm-hiểm bị che lấp sau cái mặt nạ anh minh, đắc ý ngẩn cao đầu mà kể tội của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net