#48 Kẻ nói dối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng sớm tham lam vượt xuyên qua tấm vải rách mà nhảy múa, có kẻ vô tình vén màng mời chúng vào chơi, cô gái bị thương khắp người nay đã bình phục. Có thể ngồi bàn ăn cơm, chứ không còn nhờ vào nam nhân mất trí đút cho nữa.

" Bào lão ơi, Yết... Nam gọi bà vào ăn cơm."

Hắn ngồi xuống xới ba bát cơm, Bạch Dương lân la, cũng không khó để đi lại, nhưng khổ nỗi vết rách trên bụng vẫn chưa lành hẳn.

" Không cần gọi theo tên ta đặt cho đâu. Cứ gọi tên thật của nó, biết đâu thằng bé có thể nhớ lại."

Hắn đẩy cơm cho bà lão, nghe câu nói của bà, hắn vẫn còn chút lạ lẫm với nữ nhân kì lạ ấy, còn nàng, lại bâng khuâng, lấm lét nhìn hắn. Liệu hắn có nhớ được? Mà nếu hắn có nhớ được, thì bà lão cưu mang hắn những ngày hắn sống dở chết dở, hắn sẽ rời đi hay ở lại sống với bà?

Hắn thấy Bạch Dương cứ đăm chiêu nhìn mình, hắn chu đáo gắp một ít rau, nhét thẳng vào miệng nàng. Bà lão vẫn bình thản nhâm nhi chén cơm của mình, riêng Bạch Dương, nàng ngơ ra một tý rồi phá lên cười thật to, quả thật cả khi hắn không nhớ gì, thì cái tính tọc mạch vẫn không thể bỏ được. Đôi đũa trên tay hai mẹ con vô thức rơi xuống bàn, mặt ngơ ra cũng không kém.

" Tiểu sinh ..."

Nàng cố không cười, nhịn không nỏi nhưng hai người kia làm nàng ngượng quá.

" Tiểu sinh khỉ gì, xưng hô như bình thường đi, coi như đây là khoảng thời gian hiềm có để ngươi được bay lên xưng hô ngang hàng với quản giáo của mình."

"  Thế tiểu sinh không khách sáo đâu nhé, xin thứ tội."

Mắt ai sáng rỡ, đúng là cơ hội vàng, Bạch Dương cười tủm tỉm súc cơm ăn lia lịa, nàng mong chóng khỏe lại, để mà còn đi tìm lại trí nhớ cho hắn nữa chứ.

.....

.....

" Nam, con đi hái cho ta chút lá giang, tối ta nấu canh chua."

Hắn gật đầu, Bạch Dương hăng hái xung phong đi cùng, hắn có chút lo ngại, nhưng rồi cũng để nàng đi theo.

Đường làng sao hẻo lánh, nói đúng hơn thì chỉ là con đường đất cắt ngang mảnh đất đầy cỏ.

" Yết, ngươi có nhớ ta không?"

Hắn chăm chú nhìn nàng, hôm nay Bạch Dương mặc bộ y phục của bà lào, dù đã cũ, đã "già", nhưng nàng vận vào vẫn toát lên nét thanh xuân rạng rỡ.

" Kẻ đã từng quấy rồi ngươi... Ta có nên nhân cơ hội này mà đè đầu cười cổ ngươi không? Xưng hô ngang hàng với ngươi, tự dưng ta thấy thích quá chừng."

Hắn lắng nghe, nàng lén lút nắm lấy bàn tay ấy, đung đưa. Hắn cười, khẽ xoa đầu nàng, cười nhẹ ôn nhu.

Người con gái này, trong quá khứ của ta, có lẽ là một người mà ta rất trân trọng. Và cả cái cách nàng đối với ta, hẳn ta đã có vị trí  riêng trong lòng nàng...

" Á!!"

Bạch Dương nổi tiếng hậu đậu quả không sai, chân vấp phải mảnh đá nhỏ, té phịch ra đất. Hắn hốt hoảng, đỡ nàng dậy, chiếc áo nâu cũ kỹ đã thấm máu. Có kẻ hoảng sợ vội vã bé thốc nàng lên chạy một mạch về nhà.

Ai cũng biết rõ hắn đang bị thương, kể cả hắn. Nhưng không hiểu động lực nào lại khiến hắn có thể bế người con gái đó chạy nhanh như vậy, cả vết thương của hắn cũng tủi thân mà mở miệng rót máu ra ngoài. Kẻ nằm im đau đớn trên tay ai chợt buốt lòng. Hắn đâu cần phải làm thế.

" Yết tổng quản... YẾT TỔNG Q... hực"

Bụng bị thương nên lấy hơi để la ó là việc không thể, Bạch Dương ngậm mồm.

" Trời ơi, ta bảo hai ngươi đi hái lá giang, sao lại về nhà trong cái bộ dạng thế này?? Mau. Vào nhà đi."

Bà lão băng kín vết thương lại cho hai tên ngốc, luôn miệng cằn nhằn.

" Con đấy, ta biết con lo cho con bé này, nhưng vết thương của con không phải là nhẹ hơn nó đâu. Còn mi nữa, ăn bám cũng lâu rồi ha, giúp cho bà lão này một tý việc cũng không xong. Nếu ngươi không có ý định mang con trai ta đi, thì hãy cút xéo đi, ngươi ở đây chỉ thêm tốn gạo ta."

" Đâu.. con xin lỗi, con biết làm việc mà. Con sẽ giúp bà làm nhiều việc."

" Có thiệt không đó?"

" Dạ."

Dương dạ chắc nịch, hai mắt tươi cười nhìn cả hai. Có kẻ thoáng vui..

" Ta sẽ xem xem ngươi có làm tốt không cái đã."

.....

.....

Có nam nhân ưu tư, tay xoay chiếc trâm nhỏ, lòng hắn có quá nhiều uất ức. Hắn đã làm gì mà Song Ngư lại nổi giận đến mức thế. Chốc chốc hắn lại đi đi về về giữa thư phòng Thiếu sư và Bạch dược viện. Lấp ló trước cửa nhưng không dám vào, Song Ngư biết, nhưng nàng làm ngơ. Đơn giản trong lòng nàng nghĩ, hắn chỉ là muốn làm phiền nàng thôi, vốn chỉ muốn đùa giỡn với nàng thôi.

Chiều buông ánh hoàng hôn rực rỡ, có nữ nhân bạch y thẫn thờ ngồi dưới gốc cây, khép hờ đôi mi, nhâm nhi nhớ về cái thuở ấy, thuở cuộc sống ngậm tràn hình bóng hắn.

.....

.....

Cảm thấy đã đủ, chậm rãi mở mắt, tim Tiểu Ngư bỗng dưng hẫng đi một nhịp.

Là hắn.

Là kẻ luôn đùa giỡn trong giấc ngủ của nàng.

Là kẻ tuyệt tình bỏ đi ngần mười năm, khi quay về phủi áo quên đi tình nghĩa ngày xưa.

Nàng ghét hắn. Đưa tay đấm thùng thục vào ngực kẻ trước mặt.

Để cho nàng đánh, nếu điều này làm cơn giận của nàng nguôi ngoai, hắn sẽ để nàng đánh hắn cả đời mà không một lời oán trách.

Nhìn khuôn mặt lặng yên không thấy chút hối lỗi kia, Song Ngư tức giận đứng phắt dậy, quát tháo.

" TÊN VÔ LIÊM SĨ NHÀ NGƯƠI. SAO KHÔNG ĐI LUÔN ĐI. VỀ RỒI CŨNG KHÔNG THÈM CHÀO MỘT TIẾNG"

Hắn mừng, vì Tiểu Ngư của hắn đã nhận ra hắn.

" Nếu không nghe mấy nô tỳ nói họ tên của ngươi ra thì chắc ta cũng không nhận ra nỗi."

Song Ngư tự nhiên nhận xét như thế, nụ cười trên môi hắn như gượng ép, không phải tự nàng nhận ra hắn, mà là nghe người khác kể về thân phận của hắn.

Hắn gục đầu, miệng cười đắng cay.

" Thế hóa ra không phải tự muội nhận ra ta."

" Sao mà biết được cơ chứ, bao năm qua ta gặp biết bao nhiêu người, sao ta có thể nhớ hết dung mạo từng người được."

Song Ngư đang ăn miếng trả miếng. Nàng ấm ức vì hắn không thèm chào hỏi nàng trước, vô tư đùa giỡn trước mặt nàng. Mấy câu nói khinh thường đối phương như thế này có gì là nặng nề.

Nhưng ai đó sai rồi, câu nói ấy, hoàn toàn trái ngược với tâm tư của mình. Quên được? Có thể cho là như thế. Nhưng đêm nào cũng nhìn thấy hắn trong mơ, hắn đứng trước mặt nhưng sao quá đỗi xa cách, hắn đứng ngay bên cạnh nhưng không cách nào chạm vào được. Nhận ra đó chỉ là giấc mơ. Vốn đã quen với hình ảnh một cậu bé 15, bây giờ được nhìn thấy hắn trưởng thành, làm sao Song Ngư lơ ngơ này kịp thích nghi chứ.

" ah... ha.haha... Ra là muội nhận ra ta, ta cũng xin lỗi, ta không biết, lúc nãy nghe nàng trách mắng, ta mới phần nào hiểu được sự tình."

Ai đó vội tìm tấm lá chắn để che lấy những biểu cảm khốn đốn. Đôi tay run run lấy chiếc trâm ra, cố ra vẻ xã giao đưa cho nàng.

" Này, tặng muội, lúc nãy ta vừa mới được Cự Giải huynh cho, chưa biết tặng cho cô nương nào, nhân dịp chúng ta gặp lại, ta tặng muội, Song Ngư."

Vết thương lan rộng, từ "Tiểu Ngư" đã không còn dành cho nàng. Khoảng cách giữa họ, nàng nghĩ, nó đang xa cách nhau hơn. Nhận lấy, Song Ngư cố vui vẻ cảm ơn, rồi lấy cớ phải về nấu thuốc mà trốn tránh.

Còn lại Hạ Song Tử, hắn ngã quỵ xuống gốc táo, bần thần.

Bạch Song Ngư, muội quả thật rất độc ác...

Những kẻ lừa dối nhau để rồi tự mình ôm lấy hậu quả. Liệu có đáng?

Có kẻ đau thương ngủ quên nơi đó, sáng tỉnh dậy thấy dây hoa hồng yêu thương quấn lấy cây táo già, hắn bất giác cười.

Có đứa nắm chặt chiếc trâm, định sẽ quẳng nó xuống hồ nước sâu nhưng đôi tay mãi không nghe lời, cứ mân mê thương nhớ. Cự Giải cho? Không biết tặng ai? Nhân dịp? Song Ngư nàng bây giờ đang bán đứng lòng tự trọng của mình, mặt dày không dám tin. Nàng tự nhủ với mình rằng, là món quà hắn chuẩn bị từ lâu để tặng nàng.

Hai con cá nhỏ dễ thương quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net