#5 Chủ quán đại nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ chủ quán ngồi xổm xuống với cậu bé một lần nữa, nàng hỏi.

" Đệ tên là gì?"

" Tên đệ là Lam Kha, còn tỉ? "

" Tên ta là Thiên Bình "

Cậu bé tươi cười nhìn nàng.

" Tên tỉ đẹp thật đấy, hì "

" Tên đệ cũng đẹp mà"

Hai tỉ đệ, một lớn một nhỏ cười nói khúc khích.

Thiên Bình lệnh cho gia nhân trong nhà mang vài bao thóc, hai bao giống đậu và một số lương thực khác chất lên xe đẩy, rồi hộ tống cậu bé về nhà.

Lam Kha vô cùng biết ơn nàng, cậu bé trước khi từ biệt, đã chạy đến bên nàng, hứa sẽ quay lại đền đáp và làm việc hết mình, nàng cười xoà. Đấy có là bao nhiêu đối với một chủ khách quán nổi tiếng thiên hạ này chứ?? Lam Kha ơi, em cứ lo cho thân mẫu và muội muội của mình thật tốt đi nhé!!

Riêng phần tên Xữ Nữ kia, hắn vẫn đang rất ngạc nhiên khi nghe đến tên nữ chủ khách quán.

Nàng...đã chết rồi mà?? Sao nàng lại ở đây? Nàng lại còn rất khỏe mạnh thế kia cơ mà... Chắc...là cùng tên với nàng thôi... Ta lại nghĩ vẩn vơ nữa rồi..

" Khụ..khục khụ khụ khụ, ức !"

Rầm!!!!

Khi Thiên Bình định quay về vườn uyển lan của mình tiếp tục đọc quyển tiểu thuyết dở dang thì nàng khuỵu người xuống đất, tay ôm lấy ngực áo, ho sặc sụa. Có vẻ như nàng đang ấy khó thở, bàn tay nàng cáu mạnh vào cổ áo.

Rất mệt, nàng cảm thấy rất mệt.

Không gian xung quanh nàng lắng đọng lại, dần dần mịt mù. Thiên Bình ngất lịm trước cửa chính.

Lục An, tiểu đồng hầu cận nàng hốt hoảng, vội chạy đến đỡ tiểu thư của cô dậy. Lục An hét lên.

" Tiểu thư, tiểu thư. Tỉnh lại đi tiểu thư"

Xử Nữ cũng đứng phắt dậy trước sự ngây ngô của " mấy đứa nhỏ " . Hắn mặc kệ, cô gái kia lúc nãy còn có thể gân cổ lên phá án mà, sao giờ lại thành ra thế kia?

Do thể chất nàng không tốt sao??

Thoáng có mùi khói. Là mùi giấy bị đốt! Màu khói đục ngà bay loáng thoáng xung quanh.

Lục An tức giận, nhìn quanh tìm kiếm khói phát ra từ phương nào. Một gã đang đốt tấm giấy nhỏ, chỉ là tấm giấy nhỏ!

" Này tên kia, người không thấy bảng ngoài đề cấm sử dụng lửa trong khách quán hay sao? Còn không mau dẹp ngay? "

Cô quát. Tên đó bật khóc!

Cô có làm gì hắn đâu chứ, đó là luật mà, làm ghê thế? Tên đi cùng hắn vội thay lời.

" Xin thứ lỗi, tên tiểu tử này đang buồn chuyện nữ nhân của hắn để lại bức thư rồi đi theo người khác, hắn ấm ức mới thành ra như vậy"

Lục An thấy mình lo cho hắn một cách vô cùng nhảm nhí, bây giờ không phải lúc dòng do Tam quốc ở đây. Tiểu thư..

Cô nhanh nhẩu xốc tiểu thư của mình dậy nhưng khổ nỗi cô cũng là nữ nhi. Cô không mạnh như nam nhân.

Ngay lúc đó, từ đâu, một thân ảnh đào hoa xuất hiện, bế thốc Thiên Bình lên. Hắn để cho khuôn mặt đang nhíu lại vì nhọc của nàng áp vào ngực hắn. Hắn nhìn nàng. Rất ôn nhu, điềm đạm.

Đoạn hắn nhìn Lục An.

" Ta phải đưa nàng ấy đến đâu?"

Lục An bây giờ không cần quan tâm hắn là ai, cô mặc kệ.

Lục An đi trước, sau là hắn. Còn phía sau nữa..là Kim Ngưu và hai đứa trẻ.

Nơi Lục An đẫn họ đến là một khu nhà tách riêng khỏi khách quán. Nơi ấy, không khí rất trong lành, lại mang chút hương thơm của hoa oải hương tím. Xung quanh là những loài hoa khác. Có cả mái hiên rộng, bộ bàn ghế bằng đá Cẩm Thạch tinh xảo. Có lẽ đấy là nơi để nàng thưởng thức những quyển tiểu thuyết.

Đi sâu vào căn phòng của căn nhà chính diện, là phòng của Thiên Bình.
Trên những bức tường bằng tre, là bốn bức tranh: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Là đặc trưng cho bốn mùa và cả cho các đệ muội của nàng nữa.

Hắn để nàng xuống chấm chăn trải trên sàn ngủ. Thiên Bình vẫn ôm lấy ngực áo, không buông. Chú sóc già của nàng bây giờ mới tung tăng lại gần, nói nằm xuống cạnh nàng. Phải chăng nó đã quá quen với tình trạng ấy của nàng.

Lục An nhanh chân chạy đi lấy nước, giúp nàng uống, cô còn mang cả nhánh trúc to tổ chảng vào phòng.

Nhân Mã và Sư Tử nãy giờ làm không khí bắt đầu nổi cơn nhiều chuyện. Hai tỉ đệ kia đồng thanh hỏi. Rồi nhìn nhau cười.

" Sao cô nương lại mang cây cỏ vào đây, chừa chỗ cho nàng ta còn thở nữa chứ"

" Nữ chủ của chúng tôi vốn dĩ phổi hô hấp rất yếu. Hễ gặp khói, bụi thì tiểu thư rất nhạy cảm. Không rõ làm sao các loại cây khác không làm tiểu thư dễ thở hơn, chỉ có vài nhánh trúc để cạnh, vài canh giờ sau sẽ tự tỉnh dậy!"

Ánh mắt Xử Nữ bỗng ngạc nhiên tồi trở lại bình thường.

Thôi, nàng ấy đã rất khó hô hấp rồi mà cả bầy người bu còn vào nữa, thế sao mà nàng mau tỉnh lại được?

Nói thế, Xử Nữ quay gót, trở lại phòng trọ, ba tên kia cũng về theo.

Một ngày nhốn nháo tại khách quán danh tiếng cũng đã khép lại.
Mặt trời nhường quyền cai trị nhân gian lại cho Nàng Trăng.

Đêm Nhật An hội chính thức mở màn. Khắp nơi là tiếng hò reo ca hát. Tiếng trống đùng đùng, tiếng đàn lả lơi vang dội khắp khách quán.

Người người đông vui. Hoa anh đào rơi phất phơ trong làn gió xuân còn lưu lại. Đèn hoa treo khắp ngỏ, thức ăn, rượu chè bày đầy ắp.

Trên sân khấu, mọi thứ đã sẵn sàng cho đêm hội. Các nghệ kĩ đã đến góp vui cho đêm hội.

Nghi thức dâng hoa lên thần Nguyệt... Bắt đầu.

Thiên Bình vận y phục màu hồng phấn, nàng trang điểm nhẹ, tóc bua cao. Trong mắt mọi người bây giờ, đấy là mỹ nhân chứ không còn là nữ chủ khách quán miệng mồm như lúc trưa.

Nhạc trống nổi lên, nàng bắt đầu nghi thức cầu nguyện.

....

Nghi lễ kết thúc, nhạc trống dừng hẳn. Nàng bước xuống.

" Nhật An hội... Chính thức khai mạc!!"

Bốp bốp bốp.

Tiếng vỗ tay rơm rả, tiếng cười nói huân hô. Thiên Bình tìm trong đám đông hồi lâu. A, thấy rồi!!!

" Kính chào tứ quý nhân !!"

Thiên Bình nhìn thấy bốn người họ liền chạy đến chào hỏi. Nghe Lục nhi kể lại rằng công tử sang chảnh, điềm đạm nhất trong tứ quý nhân thuê hẳn phòng hạng sang đã bế nàng về phòng.

" Chào Nữ chủ!!"

Nhân Mã nhốn nháo chào lại, hắn cười tươi! Xử Nữ cũng ôn nhu cất giọng đáp lại.

Í, đây là công tử sang chảnh trong tứ quý nhân mà Lục nhi kể đây mà. Nàng lên tiếng cảm ơn.

" Được biết công tử đã bế ta về phòng Khi ta ngất xỉu, xin đa tạ."

Nàng cúi người, hắn, miệng khẽ cười.

" Tr..tr..trời ơi!! Huynh...huynh ấy cười kìa Mã đệ!! A hahaha!"

Sư Tử cảm thấy hoang mang, hoàng huynh của nàng đang cười với nữ nhân luôn cơ đấy!! Nàng lắp bắp không tin vào mắt mình, nhưng càng nhìn, càng khẳng định, chính xác là nàng không bị hoa mắt!! Sư Tử lăn ra cười khanh khách, không thích vui một mình, nàng lôi cả Mã Mã vào cùng.

" Mã Mã ?!?"

Gọi mãi, không thèm nghe! Ta ức, đứng ngay bên mà chẳng nghe ta gọi sao?? Ngắm đệ đệ kĩ kĩ chút thì..nó đang để tâm trạng ở phương nào thế kia??

Bùm... Bùm.. Bùm

Tiếng nổ phập phồng gây sự chú ý của mọi người.

" A. Là pháo hoa!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net