#53 Nhưng hiện thực đâu phải thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết, một kẻ lạnh lùng đến đáng ghét, vô tâm đến ăn hại, chối từ đất nhà bếp, khó ở đến bực mình... nay đã thay đổi. Hắn chăm lo cho nàng từng miếng ăn giấc ngủ, bàn tay ấy khô khan vì mải mê cầm đao kiếm, nhưng nó tồn tại hơi ấm của một người con trai. Giây phút hắn chăm chú nhìn nàng ăn, trái tim Bạch Dương đã thổn thức. Giây phút hắn phấn khởi cầm bó hoa oải hương to đùng vào nhà tặng nàng, cảm giác hạnh phúc xâm chiếm toàn bộ con tim.

Nàng thích hắn mất rồi, cái con người dễ thương ấm áp kia... Dù biết đó không phải con người thật của hắn, nhưng nàng vẫn cố chấp giữ nguyên hiện tại. Dù biết có lỗi với hắn, nhưng hãy cho cơ hội để Bạch Dương nàng ích kỷ một lần.

.........

.........

Gió thu đã ghé qua cánh đồng bất tận, vườn hoa oải hương nở rộ phủ tím một vùng trời. Có người con trai chăm chỉ chặt củi, tiếng rìu sắt búa phọc phọc lên cây củi to đều đặn, phải công nhận một điều, rằng hắn có mất hết toàn bộ trí nhớ, thì sức mạnh như một con thú vẫn không mất đi.

" Ngươi khỏe thật đó."

Thiên Yết dừng tay, hướng đôi mắt nhìn người con gái đứng bên cạnh từ bao giờ. Hắn đưa tay đẩy nhẹ ý bảo nàng vào trong đi, hắn lo cho vết thương ấy, lỡ lại rách nữa thì khổ.

" Không sao đâu Yết à, vết thương ta đã lành rồi, ở trong nhà miết bức bối lắm."

Hắn vỗ vai, nhướng đôi mày, hàm ý quan tâm.

" Ừ phải rồi, ta ổn lắm."

" Với lại ở ké nhà bà lão cũng lâu, mà không làm gì cả, có ngày bị tống ra khỏi nhà không chừng. Hì."

Hắn xua tay, đôi mày nhíu lại bực tức nhìn Bạch Dương. Nàng hiểu ý liền vội bào chữa, thực tình ý nàng đâu phải thế.

" Không phải ý đó đâu Yết. Ý ta là trong nhà có thêm một miệng ăn, mà cái "miệng ấy suốt ngày cứ ngồi im không phụ giúp gì cả. Chỉ thêm cực cho ngươi và bà thôi. Ta cũng đâu có già yếu gì, với lại vết thương đã lành rồi."

Hắn gật đầu quay đi, tiếp tục giáng những đòn rìu kinh hoàng xuống những khối gỗ. Bạch Dương cười nhẹ, nàng ngồi xuống phiến đá nói vu vơ.

" Ta thật yếu đuối quá đúng không?"

Hắn ngừng lại, nhìn nàng cười khì.

Nàng ngốc quá...

" Lần nào ta cũng bị thương, lần nào cũng là Yết lo cho ta... hi."

Bạch Dương cười ngây ngô, nhớ cái lần nàng đi hái thuốc, khi về thì nằm bẹp trong dược phòng. Hắn có đến thăm, nhưng hắn bảo là do sư phụ nhờ. Ừ thì sư phụ nhờ, quan trọng là hắn có đến. Nghĩ lại hắn cũng đâu có thay đổi gì, hắn lúc trước vẫn biết quan tâm người khác đấy thôi, chỉ là hơi hiếm.

Thiên Yết bỏ rìu, rồi ngồi xuống với nàng, điệu bộ nghe ngóng. Bạch Dương áp mặt lên đầu gối, ôn nhu nhìn hắn.

" Ta ước cho ta và ngươi sẽ giữ mãi những khoảnh khắc này. Ta trân trọng nó..."

" Ngươi là kẻ kì cục nhất mà ta từng gặp đấy. Thiên Yết..."

Còn với ta, nàng là người đặc biệt nhất mà ta từng gặp.

" Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé, muốn không?"

Hắn gật đầu, chống cằm chăm chú nhìn Bạch Dương. Nàng hướng mắt nơi chân trời, miệng cười.

" Có một cô bé nhỏ nhắn, trên người chi chít vết thương loang lỗ, do kiếm, do bom đạn. Nó đau đớn lắm, gió đông lạnh lẽo cắt từng thới thịt, không còn sức chống chọi, rồi ngã rạp bên dòng suối nhỏ, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng ấm áp. Được làm bạn với tiểu thư huyền quý họ Trương, định bụng sẽ bỏ đi nhưng rồi lại trở thành tỷ tỷ kết nghĩa với tiểu thư ấy."

Thiên Yết cảm nhận được, nàng đang kể câu chuyện của bản thân mình.

" Cha cô bé chết trận. Trước khi sinh linh của mình sắp quay về nơi Thiên giới, ông dùng hết sức lực để cứu cô bé ra khỏi mớ hỗn loạn, hiểm nguy nơi chiến trường, năm ấy đất nước bị tấn công, quân binh kẻ sống người chết bởi lũ giặc tàn độc. Nhưng chúng lại có cái tên rất mơ hồ: Vân Mộng. Cô bé nuôi trong lòng hy vọng phục thù cho cha, nên khi lên 18 đã liều mình giả trai vào học ở một võ quán. Ở đó, nơi cánh hoa anh đào rơi dịu dàng, cô bé gặp được kẻ lạnh lùng ấy. Dù cho hắn hay phạt cô bé vì tội phá phách, hậu đậu, dở hơi nhưng cô bé không hề ghét hắn, ngược lại còn rất ngưỡng mộ võ công thâm hậu của hắn."

Có kẻ thoáng bực mình, lòng thầm nghĩ ruốc cuộc thằng khốn nào đã quyến rũ nàng?

" Hắn không biết chăm sóc người khác, hắn chưa từng vào bếp nấu ăn, cũng chưa bao giờ gần gũi với bất cứ nữ nhân nào."

Bạch Dương cười híp mắt khi nhìn thấy gương mặt nụ một đống kia.

" Thế nhưng bây giờ, hắn đã làm tất cả điều đó... hì."

" Thế nhưng bây giờ hắn thay đổi, hắn dễ gần, thương mến..."

Nàng đang nói ta sao??

" Là ngươi chứ còn ai... Hahaha, đồ ngốc nhà ngươi. Chậm tiêu, mà bày đặt nổi nóng."

Bạch Dương bật cười ha hả, nàng thích ngắm gương mặt hắn lúc này vô cùng. Kiểu như mình trúng thưởng rồi mà cũng không dám nhận ấy, mặt ngu không chịu được.

Còn hắn, dù bị chê là ngốc, dù bị cười vào mặt, nhưng sao trong lòng thấy ấm áp lạ lùng. Nụ cười nàng rạng rỡ như ánh bình minh bừng sáng soi ngã cho kẻ lạc lối này.

Thật tình là hắn... rất sợ, khi mà hắn không viết mình là ai, không thể viết chữ, không có chút manh mối nào về bản thân mình. Hắn tưởng chừng như mình đã nhún người vào hố đen không thể bước lên, chỉ còn biết tập sống một cuộc sống mới. Thì nàng đến, đưa hắn quay về tham quan những miền kí ức ngắn ngủi, cho hắn những cảm xúc dễ thương. Liệu mọi thứ trở về vị trí ban đầu, hắn và nàng có còn thân thiết như thế này không? Hay cứ để cho mọi thứ nghe theo sự sắp đặt của định mệnh?

.......

.......

Xin lỗi.

Mọi thứ vẫn chừa chỗ trống để ngươi trở về nhận lấy, nhưng ta lại muốn giữ ngươi ở lại...

.......

.......

" Này, bỏ ra... Ta.. tự đi được..."

Cự Giải loạn choạng hất tay bọn lính ra, bước đi nghiêng ngã như một tên say rượu. Bảo Bình vội chạy đến đỡ lấy hắn, hắn lại cười.

" Bảo nhi... lại được gặp muội rồi... Ha.ha"

" Huynh... nhớ muội."

Có lẽ hắn đã bị cảm rồi, còn nặng nữa là đằng khác. Vừa cảm vừa lụy tình.

Bảo Bình không mấy để ý đến những lời nói ấy, trong lòng chỉ mong nhanh mang hắn đi tìm Thái y.

Ta... không thích.

Ma Kết chạy đến, quàng tay hắn qua vai mình, lấy cớ.

" Sao có thể để nữ nhân như nàng vác hắn được chứ, để ta. Nàng mau tìm Thái y trước đi, rồi ta sẽ đưa Cự Giải đến dược phòng."

" Ta biết rồi."

" Đừng đi..."

Bảo Bình nghe theo rồi chạy đi, ở lại đây có kẻ lầm bầm.

" Tên giả mạo nhà ngươi, dám chạm vào ta sao?"

" Còn nói một câu nào nữa, ta cắt lưỡi ngươi."

" Hừ ... không biết ngươi ngốc thật hay là giả vờ nữa..."

Hắn gạt tay nàng ra, hắn chối từ mọi điểm tựa, hắn chỉ muốn có nàng, trái tim của tiểu muội muội. Nhưng cớ sao mọi thứ cứ nhạt nhòa, niềm hy vọng bị nhấn chìm vào hiện thực hà khắc, hắn ngã xuống nền đất lạnh, một giọt nước mắt khẽ rơi.

Đối với nàng, ta chỉ là huynh trưởng hay sao, nàng không ở cạnh ta, nàng cứ rời xa ta.

Phịch!!

" Nhìn ngươi thảm hại thế này, ta thật tình... rất thất vọng."

Trong khi hắn mãi bận tâm về tình cảm của mình, cơ thể hắn yếu dần mà ngã xuống. Có thân ảnh nào đó quên mình, nhào ra che chắn cho hắn, để mình nằm dưới chịu đau, cho hắn ở trên cao ngã xuống, êm ái quá rồi còn gì. Ma Kết học hằn.

" Ta thật muốn xé ngươi ra rồi mang đi nấu cháo!!"

Nàng khổ sở, cố gắng đẩy tấm thân nặng trịch ấy ra, thì thoắt có cánh tay nào đó đỡ hắn dậy. Nhìn hắn tức giận cũng không kém gì nàng.

" Ta đã nói tiểu muội và huynh không đến với nhau được, sao huynh còn nói ra tình cảm của mình hả?"

" Không sợ cô bé hoảng loạn sao?? Nếu tiểu muội biết được mình là ai, thì nó có còn chịu ở lại nơi này hay không?"

Mọi khuất mắt trong nàng vẫn rối ren lắm, không hiểu nổi những hành động của mình, những cảm xúc của mình. Ruốc cuộc hắn có ẩn tình gì trong lòng? Và bây giờ mọi thắc mắc đều đã được giải quyết bằng câu nói vô tình của Tân bảng nhãn Song Tử.

Bóng dáng hai nam nhân khuất xa, để lại đây, có con người muốn phát điên vì không hiểu gì cả.

Điều duy nhất nàng hiểm được, đó là Trương Bảo Bình không phải là nữ tử thuộc dòng dõi Trương gia. Tuy không biết thế nào mà nàng không nhận thức được mình là nữ nhân, nhưng phải nói: Ma Kết rất có tài trong việc suy đoán ... ngoại trừ việc nam nữ.

.......

" Song Ngư!! Song Ngư, tỉ ở đâu?"

Bảo Bình vội vã chạy ra chạy vào khắp căn phòng nhỏ, Song Ngư ruốc cuộc đã ở đâu?

" Ngư..."

" Tiểu muội, tìm thấy Song Ngư chưa?? Tên điên này làm gì mà ra nông nỗi này thế không biết."

Song Tử đến nơi, đặt kẻ tội đồ xuống giường.

" Để muội đi nhờ Bạch thái y!"

Ma Kết và Bạch Ân hết mực chăm sóc Cự Giải. Hắn nằm bẹp dí không còn biết gì, xem ra sốt rất nặng. Lâm thái úy nghe tin hắn không hoàn thành nhiệm vụ khảo sát, ông mừng thầm cho kế hoạch của mình. Sai tiểu đồng đi gọi thiếu gia đến nói vài lời, nhưng ông vô cùng bất ngờ khi nghe kẻ hầu báo lại rằng nàng thẳng thừng đuổi tiểu đồng về, cắm cọc luôn ở Bạch dược viện. Thôi ông cho qua, xem ra con trai thật sự có ý chí hết mình hoàn thành chỉ thị lần này của ông.

Ai có ngờ, bóng Bạch Ân vừa khuất, nàng đã khẽ nắm lấy bàn tay nhợt nhạt ấy, nhẹ nhàng áp lên má, rồi tự dưng giật mình vì chính hành động của mình. Ma Kết sợ hãi quay lưng bỏ đi, cuộn mình trong chăn, nàng bồi hồi suy nghĩ về những chuyện kì quái vừa xảy ra với mình. Ruốc cuộc đầu óc nàng ăn phải bã gì mà lời giải của những câu chuyện này lại khó tìm ra đến thế.

.........

Nắng vàng xuyên qua tán cây nhảy lăn tăn trên khuôn mặt buồn rười rượi, nữ nhân khẽ nhíu mày khó chịu, định bụng sẽ đứng dậy về lại dược phòng rồi hẵng ngủ. Nhưng sao thấy dễ chịu hẳn, cảm giác chói chang cũng dần tan ra, lẽ nào trời khuất nắng? Thôi cũng tốt, nàng chỉ muốn trốn nơi góc nhỏ này, nơi mà chỉ nàng và sư phụ biết.

Ngủ đã sướng, ai đó khẽ mở mắt rồi bất giác mở thật to. Trước mặt nàng, có kẻ đáng ghét tay cầm ô giấy che bớt ánh nắng đi, dáng vẻ sao ôn nhu quá, bình yên quá. Hắn ngủ mất rồi, ngay cạnh nàng, có lẽ không dám làm nàng thức giấc nên dù đầu có ngả nghiêng cũng không nỡ tựa lên vai nàng.

Song Ngư cười, đúng là đang giận đang thù hắn, đã vậy sao còn cười sao còn thấy vui?

Nàng khẽ cóc đầu rồi tự rủa mình hâm.

" Thái y dậy rồi à?"

Song Tử mở mắt tí tởn chào hỏi, hắn tỉnh nhanh quá làm nàng hoảng hồn vội nghiêm mặt.

" Sao ngươi biết ta ở đây?"

Hắn lại cười, với hắn nàng như niềm hạnh phúc lớn lao nhất đời hắn, chỉ mong nàng đừng cố tránh mặt hắn nữa.

" Vốn dĩ nó đã như vậy rồi."

Trái tim nàng xao xuyến, từng nhịp đập mỗi lúc càng nhanh hơn, như cố phá tan mạch máu trong lồng ngực ấy.

Không được...

Phải trấn tỉnh mình lại.

Hắn là một kẻ bạc nghĩa, không đáng để nàng phải rung động.

" Tránh ra!!"

Nàng hất hắn qua, phủi áo bước đi.

" Cự Giải bị bệnh rồi. Sốt cao lắm, nên ta mới đi tìm muội này. Đừng hiểu lầm!!"

Lòng tự cao của hắn thật là dày, như chiếc trống đồng cao nguyên, như da bò dai nhách. Nói thế chỉ để che đi mớ hụt hẫng trong lòng, nhưng một phần khác của con tim, hắn thầm mong nàng sẽ buồn.

Nhưng không, Song Ngư ấy, chỉ cười nhạt không nhìn mà nói.

" Sao không chịu nói sớm? Ngươi lâu lắc quá đấy, đừng để vì ngươi mà Thiên Nam mất đi một nhân tài chứ..."

Rồi nàng bỏ đi.

Ta sai... Là ta cố chọc giận muội phải không? Trong lòng muội rất tức, đúng chứ? Ta biết mà, muội không tuyệt tình tới mức đó đâu nhỉ, muội vẫn đang chờ ta mà. Muội cứ nói ra hết lòng mình, không phải ngại... Ta sẽ nghe hết, ta sẽ chịu tội hết...

Nhưng hiện thực đâu phải thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net