#56 Tên ngoại quốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía tây Thiên Nam, nơi biên giới giáp ranh giữa Bảo quốc và Thiên Nam mọc lên những liều trại trắng ngà, đâu đó trong những chiếc lều ấy, có chiếc lều lớn nhát được cắm ở trung tâm trận địa.

" Công chúa, người ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày được không? Hạ thần đi thông báo với triều đình Thiên Nam là công chúa đã tới biên ải rồi."

Nam nhân vận quan phục cung kính bẩm báo đến công chúa của mình. Nàng là đại công chúa Bảo Quốc, tên là Bảo An, năm nay đã tròn 18, là một người con gái xinh đẹp nhất Bảo quốc mà ai cũng tôn kính, nàng giỏi cả văn thơ lẫn thêu thùa, võ thuật. Nhưng bên cạnh vẫn có hộ vệ luôn đi cùng. Hắn là A Cửu.

" Được rồi, ngươi đi đi."

" Thần xin cáo lui."

Khi hắn chắp tay lui ra, có cánh tay nào đó níu lấy vạt áo hắn.

" Đừng về trễ quá... Đừng để ta phải đợi..."

Công chúa Bảo An cúi gầm mặt, chữ được chữ không, hắn cười, ôn nhu ngồi xuống cho bằng với nàng, đôi bàn tay ân cần vỗ về.

" Công chúa đừng lo, thần sẽ đi mau rồi về, trách nhiệm bảo vệ người là của thần mà. Sao có thể để người một mình lâu như thế chứ?"

Rồi nàng cũng yên tâm để hắn đi. Bảo An ngồi trên nệm gấm, khẽ cười.

Ngoài cửa lều, hắn thở dài, thật tình, hắn rất ghét chuyến đi không có đường về này. Hắn rất ghét...

.......

Bảo vương vì áy náy chuyện không dẹp nổi bang Vân Mộng suốt mười mấy năm, để bây giờ chúng sang quấy nhiễu Thiên Nam, lại còn làm cho triều đình mất đi một vị tướng giỏi chưa thành danh nên đã để Đại công chúa của ông sang hòa thân cùng Vương gia Thiên Nam. Chuyện cũng đã báo trước, nhưng không định nổi ngày nào sứ giả sẽ đến báo tin công chúa đã đến biên giới, nên ngài Hoàng thượng đã vô tư tổ chức đi săn dài ngày ở rừng Bắc.

Khi A Cửu đến thẳng Điện Đại Minh báo chuyện thì hay tin ấy, hắn chịu, đành phải chờ thôi.

Song Tử rảnh rỗi đi giành việc của Tồng quản, đích thân dẫn sứ giả Bảo quốc đến Tản Diệp Cung nghỉ, chờ ngày hoàng thượng hồi cung, hắn thở dài, đã nói là không để công chúa chờ rồi còn gì.

........

RẦM!!!

" RUỐC CUỘC CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM ĐƯỢC GÌ?"

Nhân Mã tức giận đập bàn quát tháo tên hắc y đang quỳ trước mặt.

" Xin chủ nhân bớt giận, trong lúc nô tài chặn họng bọn nô tỳ, tiểu thư đã bỏ chạy. Nô tài tìm mãi vẫn không tìm được.."

" Thế nên ngươi quay về đây bẩm báo??"

Giọng hắn như đang cố kìm nén tất cả sự phản nộ của mình. Tên hắc y sợ hãi vội dập đầu xin tha.

" Không phải thưa chủ nhân, nô tài sẽ dốc hết sức lực của mình để tìm được Trương tiểu thư..."

Nói rồi tên hắc y phi người qua ô cửa sổ mất hút, ở lại đây có kẻ ôm đầu thả mình xuống bộ tràng kỹ. Hắn đã hứa rằng cho nàng tự do, chứ đâu bao giờ hứa sẽ đẩy nàng vào chỗ chết. Đứa trẻ ngây ngô kia biết làm thế nào đây? Khi mà suốt khoảng thời gian nàng lớn lên nằm trọn trong bàn tay nàng niu của Cự Giải. Lẽ nào vì hắn mà nàng phải bỏ mạng nơi rừng thiêng đất vắng? Không được, nhất định phải tìm thấy nàng... Nhất định hắn sẽ tìm được nàng.

" Bẩm Tam vương gia, Cự Giải thiếu sư đến cầu kiến."

Hắn giật thót, tưởng như ngay khoảnh khắc tim hắn ngừng đập vì tên ấy. Tội hắn tày trời, tội hắn đáng chết... Hắn đã đẩy nàng vào nơi cùng cực nhất, nơi mà nàng chưa bao giờ đến, chưa bao giờ trải qua.

Cạch.

Tiếng mở cửa lạnh lẽo vang lên, Cự Giải bước vào, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, như cái ngày họ gặp nhau lần đầu tiên ở Điện Đại Minh, hắn tuy là một đứa trẻ, nhưng hàn khí tỏa ra khiến người đứng gần phải khẽ rùng mình. Con người này của hắn, bao lâu rồi không gặp, Nhân Mã tưởng chừng quên mất con người lạnh lẽo ấy. Lẽ nào vì có nàng, lẽ nào vì được gặp nàng?? Nên hắn mới cười, nên hắn mới thay đổi?

" Sứ giả nước Bảo đã đến nơi, công chúa Bảo Quốc đang chờ ngoài biên ải, mau ra tiếp đón người của mình đi."

Người của mình?

Hắn cúi đầu phất áo quay đi.

Tên này... làm người ta thấy xa cách quá thể đáng...

Phải rồi. Bảo quốc cầu thân. Ta sắp có nương tử rồi sao??

Nhân Mã khẽ cười, nụ cười không chút sức sống, bình minh nơi hắn đang lặn xuống phía biển xa. Không có nàng, sao lòng hắn nặng nề quá, mặc kệ, cứ như thế này đi, nếu được, hắn sẽ thay nàng chịu hết tất cả dày vò.

Ngươi ở đâu? Ngốc quá... Chắc ngươi sợ lắm đúng chứ?

Hắn muốn lao đi khắp nơi tìm nàng, ôm lấy bóng hình dễ thương ấy, nâng niu khuôn mặt phúng phính ấy, thơm lên vầng trán thuần khiết của nàng....

Nhưng bây giờ, hắn đã mắc kẹt ở cái nơi mang tên Đại sự quốc gia , trao tất cả mọi thứ cho việc nước, chỉ còn lại chỗ ngồi nhỏ nhắn trong tâm hồn dành cho nàng, đủ để hắn nhớ về nàng, đủ để chữa lành nỗi nhớ trong hắn. Nhưng hắn nào có ngờ, nỗi nhớ ấy... càng ngày càng dâng cao, chiếm trọn lấy tâm hồn hắn. Biến hắn thành con người u buồn, đắm chìm trong nỗi nhớ. Ngày ngày chỉ có rượu.

Hoàng cung khi vắng chủ, có kẻ kìa lạ đêm đêm ôm bình rượu lượn lờ trong thư phòng trống của Quận chúa, nằm sải dưới sàn, tay ôm chiếc đàn tranh, miệng cười cười tự trách nam nhân sao lại khóc... Khi ánh mặt trời lên cao, lại là kẻ đó, ngồi bên hồ sen nói chuyện với cá. Chẳng khác nào một tên điên, đúng thật, hắn vì nàng mà điên mất rồi.

........

Nghe nói, Sứ giả Bảo quốc tên A Cửu không biết đi đứng kiểu gì, lại ngã nhào xuống sân gãy chân, được nô tỳ, thái giám tức tốc mang đến Bạch dược viện. Tiếc là Bạch Ân phải theo đoàn đi săn của Xử Nữ, nên tất cả giao lại cho đồ đệ ngốc Song Ngư. A Cửu tự hỏi, sao nha đầu thái y này mặt xịu quá không biết, mắt như mới khóc vậy, hắn cầm lòng không nổi đành tìm cách gì đó làm nàng vui.

Sẵn tiện trên người có mang theo nhánh hoa hồng đỏ sứ Bảo, hắn đưa ra trước mặt Song Ngư đang cặm cụi châm cứu.

Nàng nhìn hắn khó hiểu, hắn dịu dàng nở một nụ cười như trẻ thơ.

" Tiểu thái y, ngươi thích hoa hồng chứ???"

Nàng đơ mất vài giây, rồi bao nhiêu nhung nhớ cho cái ngày xưa màu hồng ấy chực tuông trào. Hắn luống cuống, rõ rằng hắn đang tìm cách cho nàng vui lên, cớ sao lại thành ra thế này? Hắn bật dậy, quẳng bông hoa sang một bên, cầm lấy đôi vai nhỏ ấy hỏi han.

" Tiểu thái y, ngươi không sao chứ, không thích thì cho ta xin lỗi."

Song Ngư lắc đầu, đưa tay cầm lấy cành hoa hồng. Thật đẹp quá, hoa hồng có thể nở to thế này sao? Lẽ nào hắn đến thay cho Song Tử? Lẽ nào ... là hắn?!

" Ôi, cười rồi này!!"

Hắn thích thú nhìn nàng, sao trên mắt vẫn còn vương lệ mà miệng lại cười toe với bông hoa.

" Hưm... cảm ơn ngươi."

Nụ cười tươi của Song Ngư, giọng nói dễ thương của Song Ngư ... trở lại rồi!! Nhưng sao hắn lại không thấy vui, cái kẻ núp ngoài dược phòng nãy giờ ấy. Sao nàng có thể dễ cười với một tên ngoại quốc như thế, còn hắn, sao nàng lại loại ra. Hắn cũng hơi ngoại quốc cơ mà....

"Ahhhhh....."

Nghe tiếng hét chói trời phát ra từ bên ngoài làm cả hai người trong dược phòng giật thót, Song Ngư lao ra cửa xem tình hình, khuôn mặt dễ thương ấy càng hoảng hốt hơn khi nhìn thấy kẻ bị té.

" Tiểu Tử!!!"

Song Ngư chạy đến đỡ hắn dậy, trên tay vẫn cầm cành hoa ấy. Hắn khẽ nhíu mày rồi ngã ngửa rên la, cung nữ được tập hợp nhanh chóng khuân kẻ xấu số tiếp theo vào dược phòng. Nhân lúc ai đó không để ý, hắn đáng ghét bẻ gãy cành hoa rồi vứt vào bụi một cách không thương tiếc rồi lại diễn tiếp trò mèo của mình.

Nằm trên giường châm cứu, hắn co mắt nhìn sang kẻ nằm ngủ giường bên cạnh.

Gãy chân à?? Để xem tên ngoại quốc nhà ngươi ăn bám Tiểu Ngư được bao lâu ....

Hắn lại nhìn sang Song Ngư đang chăm chú châm cứu cho mình, miệng khẽ cười.

" Ahhhh!!"

" Sao sao sao??"

Song Ngư giật mình khi hắn hét lên, chồm dậy nhìn trước ngó sau, nói thật, nàng cũng không tự tin lắm với cái tài châm cứu của mình.

" Chuột ... chuột rút rồi..."

Rồi hắn vụn trộm nở một nụ cười đáng ghét, vô tư nhìn Song Ngư đang luống cuống lo cho đôi chân của mình. Hắn ... sao cứ thích nàng mãi lo lắng cho hắn như thế này thế nhỉ? Mặc dù chỉ là nghĩa vụ, nhưng hắn cũng thấy vui, vì nàng đã không bỏ mặc hắn.

Khi dược phòng chỉ còn hai người, khi Song Tử đã tận hưởng hết tất cả năng lượng của sự sung sướng, hắn quay qua nhìn A Cửu gầm gừ.

" Nếu chân không bị nặng, thì mau cút về Tản Diệp Viên dành cho khách đi..."

Kẻ nằm bên giường bên cạnh vẫn nhắm tịt mắt, nhẹ nhàng mở miệng trả lời.

" Người không những không bị nặng, mà còn không hề bị gì... là ngươi đấy, tên nhỏ mọn!!"

" Cái gì?? Nhỏ mọn??"

Hắn tức giận ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn Sứ giả đại nhân.

" Một tên ngoại quốc như ngươi sao dám ngông cuồng đặt điều với quan một nước như ta chứ."

Rồi A Cửu cũng mở đôi mắt đen của mình ra, nhìn hắn, giọng nhẹ đều đều nhưng ngữ khí rất uy.

" Xúc phạm sứ giả một nước...cũng đồng nghĩa với việc ngươi xúc phạm cả một quốc gia."

Hắn cũng không chịu thua, cười khuẩy một cái.

" Thế bảo quan một nước là nhỏ mọn thì không phải là xúc phạm thì là cái gì?"

" Nếu ngươi không dùng tài năng diễn trò mèo của mình đi lừa một nữ nhân đang có chuyện buồn, lại còn lợi dụng tấm lòng của nàng ấy, thì ta đã không làm thế..."

Song Tử bị tên điềm tĩnh kia chọc cho tức muốn điên lên rồi, thật muốn lật cái giường hắn đang nằm lên quá...

" Nếu muốn nàng để tâm đến mình, thì đừng làm những chuyện xấu hổ đấng nam nhi như thế, mà hãy làm nàng thấy ngươi đáng phải trân trọng và có chỗ đứng trong lòng nàng."

" Đừng có đi dạy dỗ người khác, ngươi thì biết cái quái gì...."

Rồi hắn lại bỏ đi, đi về cái góc của hoàng cung ấy, cái nơi bí mật của Song Ngư...

Có biết khi hắn đã rời đi, có nữ nhân lo lắng chạy khắp nơi tìm, sợ hắn đi không được lại ngã ở đâu đấy...

........

" Sao? Đan Thục cô nương là một phi tần sao??"

Thiên Bình hoàn toàn bất ngờ trước tin tức Lục An mang về, nàng không chần chừ mà khoác áo bước đến Hậu cung tìm bằng hữu. Thiên Bình lo lắng, cớ sao thân là phi tần, mà lại đi gần gũi với Ngưu tướng quân chứ. Rồi nhỡ bị phát hiện, thì cái mạng của nàng khó mà giữ nỗi.

Nhìn thấy căn phòng nhỏ xíu xiu, chẳng có nổi cung nữ gác cửa, lẽ nào đây là hình phạt của nàng?? Thiên Bình đẩy cửa bước vào, trước nổi lo của bằng hữu tốt, Đan Thục lại dành sự lo lắng hướng ngược lại Thiên Bình, nhưng nàng ta nào có biết, nói thẳng vào vấn đề. Đan Thục buộc miệng trả lời.

" Ta chỉ là tham vọng nhất thời mà đã bán rẻ tuổi xuân của mình..."

" Nhưng Thiên Bình cô nương này..."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của bằng hữu, Thiên Bình ân cần cầm lấy bàn tay ấy.

" Ta đây."

" Cuộc sống này... không đơn giản như cô nương nghĩ đâu. Phải biết bảo vệ lấy bản thân mình, đừng nên vô tư quá, cũng phải biết thận trọng. Hoàng cung không tốt đẹp như nàng nghe, thấy và nghĩ về nó đâu..."

Thiên Bình đẩy ngón trỏ lên trán Đan Thục mà trêu.

" Câu đó ta phải dành cho nàng đấy, sao ngốc quá không biết..."

Đan Thục chỉ còn biết cười trừ, nữ nhân này thật là... Như người mới trong trứng nở ra vậy, bị người ta hại đủ kiểu hết mà vẫn ngây ngô cười đùa thế này, nể thật....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net