#59 Tâm tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta thật muốn phát điên lên mất... Tiểu Ngư của ta... sao cứ để tâm đến cái chân què của tên ngoại bang kia thế??

Song Tử ứa gan, thật muốn đánh gãy luôn cái chân còn lại nhưng sợ tới lúc đó Song Ngư còn đến gần tên đấy đến mức nào nên thôi, hắn nhịn... Nhịn cho đời thêm đẹp, nhịn cho chân A Cửu mau khỏi, nhịn cho tên đó biến khỏi nơi đây.

Hắn lại bày trò giả vờ bệnh này nọ, hôm nay là trật khớp tay, trẹo khớp chân. Bắt mạch xong, Song Ngư giận run đập ngay chiếc mâm đồng lên đầu hắn. Uổng công nàng lo hắn suốt ngày bị bệnh, nên đã miệt mài đọc sách, hỏi han sư phụ để mà chữa cho hắn... Thế mà, cũng nhờ vậy mà nàng biết được cái con người của hắn đáng ghét đến mức nào. Lúc nào cũng lừa gạt nàng...

Song Ngư đứng dậy bỏ đi, nhưng không được...

Cổ tay nàng đã nằm trọn trong tay hắn.

Song Ngư có cố vùng vẩy, thì vẫn thế thôi, đành đứng yên không nhìn hắn lấy một lần...

" Ngươi dám đem ta ra làm trò tiêu khiển..."

Đôi mắt hắn như đóng băng lại. Nàng thật sự quá ngốc nghếch...

" Chưa... chưa bao giờ ta nghĩ muội là một món đồ chơi cả..."

Lời nói ấy quá đỗi ngọt ngào, khiến nàng phải rùng mình vì sợ. Sao nàng dám tin lời hắn nữa chứ? Trong khi suốt thời gian qua hắn lừa nàng từ lần này đến lần khác...

Song Ngư dùng hết sức vứt tay hắn ra, quay lưng bỏ đi.

Hắn vẫn ngồi đấy, dáng người thật quá đơn côi.

" Lẽ nào ta quay về tìm muội... là một sai lầm sao??"

Song Ngư khựng lại, những giọt nước mắt ngấn nước bỗng nhiên vỡ oà trong tích tắt. Hắn thật giả dối mà, nhưng những lời nói dối ấy sao ấm áp quá... nó dịu dàng chắp vá lấy từng vết thương trong tâm hồn nàng, vụn trộm ươm lên trong nàng những hy vọng nhỏ nhoi.

" Muội đã quên ta mất rồi. Không cần phải tỏ ra quen biết ta đâu, đừng có làm như thế nữa..."

" Đừng có làm ta nhớ mong nữa... nhóc con tàn nhẫn."

Song Ngư vẫn đứng đấy, lưng hướng về phía hắn, nghe hết nhưng lời trách móc của hắn. Hình như Tiểu Tử giận thật rồi... là nàng chọc hắn sao??

" Chưa một giây phút nào ta quên đi muội, chính muội mới là kẻ mang ta ra đùa giỡn... Ta nhớ muội và ta đã tìm được muội. Nhưng đứng trước mặt ta, ở nhà Bạch sư phụ, ở nhà ta hay thậm chí là ở Hoàng cung này, muội vẫn không nhận ra được ta."

" Tàn nhẫn... Bạch Song Ngư là kẻ tàn nhẫn nhất trên thế gian này!!"

Hắn đứng phắt dậy sau khi nói hết những lời trách móc, bước qua nàng. Song Ngư có chút bất ngờ, đôi đồng tử co lại rồi nhanh chóng dãn ra, khẽ cười, được nghe chửi sao thấy hạnh phúc thế này??

" Đứng lại đó!!"

" Đừng có ra lệnh cho ta!!"

" Hoa hồng đã nở được cả trăm mùa rồi, nhưng chỉ duy nhất một mùa Bạch Song Ngư vừa được ngửi hoa lim dim ngủ, vừa được đánh thức bởi một kẻ đáng ghét. Bạch Song Ngư đã rất vui..."

" Xin lỗi vì mãi đắm chìm trong hình dáng của một Tiểu Tử 15 mà quên mất Tiểu Tử nay đã 25 rồi nhỉ??"

Song Tử phì cười, đây là cách nàng an ủi người khác sao??

Họ là đôi uyên ương xinh đẹp nhất, trải qua quảng thời gian dài dẵn, dài đến nỗi dung mạo con người có nét thay đổi, cách suy nghĩ cũng dần có chuyển mới, cảnh vật thế giới giao hoà khó nhớ về ngày cũ. Nhưng những tình cảm của tuổi thơ vẫn luôn trường tồn và dần trở thành tình yêu, thật là một phép màu kì diệu.

" Thì ra muội vẫn chờ ta nhỉ? Chỉ là hơi ngốc nghếch một tý...."

Hắn cười ôn nhu, dang cánh tay ôm lấy hình dáng thân thương ấy vào lòng.

Ừ, không sao, hắn nói đúng mà, thực sự nàng rất ngốc.

Thế giới này bình yên lại rồi, cơ thể thấy bừng sáng đến lạ. Một cái ôm hời hợt nhưng sao Song Ngư thấy thật cao cả, thật hạnh phúc. Thì ra hắn vẫn nhớ đến nàng. Và họ chưa bao giờ quên nhau đi... Dù chỉ một khoảnh khắc.

........

Nàng và hắn lẽ nào là nghiệt duyên?? Nàng vẫn sống cuộc sống nhàn nhạ của mình, hưởng thụ tất cả sinh khí của sự yên bình... đến mức chán chường bỏ chạy đến Hoàng cung này. Cớ sao khi gặp lại hắn, nàng lúc nào cũng bị thần chết ngán chân? Đến hô hấp cũng yếu ớt, tưởng chừng như sự sống sẽ biến mất nơi người con gái ấy.

Hắn sợ hãi nắm chặt lấy bàn tay nàng, ôm nàng trong lòng, hắn sợ gió mùa sẽ khiến nàng khó chịu. Lão thiên giúp hắn một chút không được sao?? Hắn trách sao Người cứ trút mưa xuống, là Người khóc cho nữ nhân này hay là đang chế nhạo sự vô dụng của hắn đến mức ứa ra nước mắt?? Mưa làm Thiên Bình lạnh, sao cứ mưa mãi??

Hắn lệnh tức tốc quay về hoàng cung, mưa gió mặc kệ, chỉ cần cứu sống được nàng, thứ gì hắn cũng đánh đổi...

Trong cơn mê man, hô hấp một cách nhọc nhằn, nàng có nhìn thấy hắn, có nghe hắn gọi tên nàng tha thiết. Cái tên Bình nhi... thật là thân quen. Cảm giác giống với cái ngày nào ấy, ngày mà nàng có thể nhìn thấy hẳn một thư sinh vận quan phục màu đen đến bên cạnh đưa tay ra cho mình. May là nàng đã chọn bàn tay của người con trai đang gào thét gọi tên nàng, và nàng đã sống.

Thế giờ đây, hắn cũng nắm bàn tay nàng, Thiên Bình tin... hắn có thể bảo vệ được nàng.

.......

Phịch.

Lá thư trên tay A Cửu rơi xuống đất, chú bồ câu đưa thư vẫn còn đậu trên cửa sổ, giương mắt nhìn gương mặt đờ đẫn rồi chuyển dần sang phẫn nộ kia.

Hoàng đế Thiên Nam!!!

Hắn tức giận xông thẳng đến Điện Đại Minh nhưng không gặp được Xử Nữ, chỉ tức giận gào lên một câu rồi phóng ngựa chạy thẳng ra biên ải. Dù cho Bảo Quốc dưới trướng Thiên Nam, nhưng đó vẫn là một cường quốc hùng mạnh, cớ sao đối xử với Đại công chúa của họ như thế?? Người con gái hắn thương yêu bảo bọc, chỉ vì chút vô trách nhiệm của quốc gia này mà hắn mất đi nàng mãi mãi sao???

Dù cho có tìm được nàng hay không tìm được nàng, hắn quyết xé nát vua Thiên Nam ra làm trăm mảnh....

Bảo An.... làm ơn, đừng xảy ra chuyện gì cả. Xin nàng...

Hắn lặn lộ tận biên ải đến cả rừng sâu, không chừa một nơi. Hắn tìm kiếm người con gái ấy không ngừng nghỉ, ruốc cuộc nàng ở đâu chứ??

Mãi cho đến khi hắn nghĩ mình sẽ ngục ngã vì kiệt sức, thì mùi cá nướng sộc thẳng vào mũi buộc hắn phải loay hoay tìm kiếm. Đây là rừng rậm, sao lại có người??

Ngồi bên bờ suối nhỏ, hắn cứ tưởng mình đang mơ, thì ra nàng ở đây, công chúa nhỏ của hắn. Không chờ nàng phản ứng, hắn xông thẳng đến ôm lấy nàng, bao nhiêu ngày hắn lo sợ, điên cuồng tìm kiếm nàng... ra là nàng đã không sao, còn ngon lành ngồi nướng cá.

Nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn khác quá, còn giương tiêu ngọc đánh hắn bán sống bán chết. Nói mãi nàng mới chịu dừng, nhưng sao không nói với hắn nổi một lời?? Chắc nàng sợ lắm. Ở đây bao lâu rồi chứ? Sao lại vận áo của người bị đày? Bọn khốn Vân Mộng...

......

Suốt quảng đường hắn đưa nàng quay về quê hương, nàng không nói lấy một câu dù cho hắn có đùa giỡn thế nào đi nữa. Lạ thế? Hay trong người nàng có bệnh??

Đường về Bảo Quốc như rút ngắn đi, người con gái ngồi trong xe ngựa nắm chặt bàn tay, đôi mắt vô hồn trong veo, những vết xước của gai nhọn đang dần lành lại trên đôi tay ngọc ngà. Cầm chặt chiếc tiêu ngọc, bỗng nhiên nàng bật khóc. Lòng trách cho những con người tàn nhẫn ngoài kia đã bỏ mặt nàng thành ra thế này, tự hỏi nam nhân cứ lo lắng cho mình là ai, cớ sao lại gọi nàng là công chúa?? Nàng không phải, không phải công chúa, không là người cao quý... Mà chính là một đứa trẻ bất hạnh bị bỏ rơi.

Biết đâu người con trai trước mắt sẽ đưa nàng đến với một thế giới mới?? Thế giới không có hắn, không có những kẻ xấu xa luôn phân biệt cấp bậc, gia thế... Tạm biệt, nam nhân nàng luôn nhớ mong, nam nhân tàn nhẫn nhất cuộc đời nàng. Nàng sẽ cố quên đi tất cả những kỉ niệm kinh hoàng ấy... sẽ quên được thôi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net