#65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm trọn trong vòng tay to lớn của A Tú, Kiều Chi mới chợt nhận ra cơ thể mình như đang được sưởi ấm... Mọi tức giạn về việc hắn rinh nàng ra khỏi thư phòng Thiên Bình bỗng nhiên bay đi đâu hết. Hắn ... ruốc cuộc đang làm gì thế?? Trấn tĩnh lại bản thân, nàng đẩy hắn ra khỏi người mình, giáng ngay cho một cái tát, lại quên mất cảm giác màu hường vừa rồi.

" Nếu người không im lặng, Hoàng thượng có thể sẽ giết chết người ngay lập tức...."

Ánh mắt hắn lạnh nhạt, không nhìn nàng, hắn chỉ đang lo lắng cho hỗn cuộc ngoài kia thôi... Tên tướng quân từ đâu chui ra đi cùng con đàn bà nào đó chắn đường nàng, Kim Ngưu thì giết Quận chúa, chỉ mỗi việc thiếu phần nàng tham gia khoét bụng Thiên Bình... Chậc, kì này chắc không xong rồi.

Nàng lại giật mình, sao trong suy nghĩ nàng có vẻ bất cần quá vậy??? Mấy bữa này còn sung sức hận thù lắm mà, lẽ nào bị tên ranh này cảm hoá??

Hắn giúp nàng trốn khỏi Hoàng cung, nàng vờ bỏ đi nhưng lại không đi, rón rén trốn vào căn phòng của kẻ mà nàng luôn cho là bãi phân... Khó hiểu về chuyện mình làm nhưng thô cũng kệ.

.....

Ngồi trong bóng tối suốt cả ngày, làm sao nàng biết được tin phụ thân mình đã bị xử trảm tại trận, cũng chẳng thể biết được chuyện cả gia môn họ Lâm đã chu vi cửu tộc... chỉ thiếu nàng vẫn chưa được tìm ra.

Hắn quay về phòng, nghe có tiếng động, nàng ngoi đầu ra tìm kiếm.

Bỗng nhiên bãi phân ấy phóng đến bên nàng, ôm lấy ôm để.

Hắn đang khóc...

" ??? "

" Ta sợ... sợ người phải chết... Thì ra người vẫn ở đây..."

Có cảm giác thứ gì đó nghèn nghẹn trong cổ, tự hỏi đây phải chăng là hắn lo cho nàng?? Đưa tay vỗ về tấm lưng rộng, dù không hiểu chuyện gì... Nhưng nàng đã biết trước được thất bại ấy rồi, và biết được điều gì mới xứng đáng để nàng mang ra trân trọng.

Ngồi trong góc tối, nàng suy ngẫm về tất cả những chuyện vừa qua, thực sự nàng không sợ kiếm của Xử Nữ, thứ nàng sợ chính là gương mặt thánh thiện nhưng tâm hồn toàn là phân của hắn, A Tú... Lúc nàng gục ngã, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là hắn. Lúc nàng lâm nguy, người không màng phe phái mà đưa tay cứu lấy nàng chính là hắn. Là hắn...

Dường như từ rất lâu rồi, hắn đã ở bên cạnh nàng, tay nàng nhuốm máu, hắn yên lặng cho qua, âm mưu vừa thốt thành lời, hắn nhanh tay bác bỏ. Cốt chỉ tìm lại cho nàng chút xíu phúc đức để cho con cái.

Dường như từ lâu, hắn đã yêu nàng mà chính hắn cũng không hề hay biết, hắn chỉ hành động theo những gì mình muốn và những gì mình quan tâm. Và tất cả... chính là nàng!!

" Sách thánh hiền và truyện ngôn tình... ngươi có đúng chứ???"

.....

Bàn tay lạ lẫm kéo Bảo An bỏ chạy vào khu rừng phòng hộ phía sau Hoàng cung...

" Có thể giúp ta một chuyện được không??"

Nhân Mã dừng bước nhìn Bảo An.

" Ta muốn quay về Bảo quốc một chuyến, nhưng không biết phải làm thế nào... Triều chính Thiên Nam đang rối ren, chỉ có Vương gia là rảnh rỗi..."

" Sắp thành tân nương nên nhớ nhà sao??"

Hắn cười, một nụ cười chứa nhiều nỗi buồn, có chút an ủi khi hằng ngày có thể nhìn thấy gương mặt của nàng...

" Thực ra ta có thấy vài tin đồn trong cung, nghe đâu ta đã băng hà, còn có cả công chúa mới nữa... Ta cần phải quay về, có lẽ mẫu hậu và phụ hoàng sẽ lo lắm... Và cả..."

Hắn bất cần nhún vai đồng ý, được thôi... Dù gì ở lại đây hắn cũng không được xen vào chuyện gì, Thái hậu sẽ gây sự với hắn nữa mất...

Khó khăn lắm mới đến được nước Bảo, nhưng lại bị binh lính chặn cửa.

" Công chúa của chúng tôi vừa đi qua đây, sao bây giờ lại có một công chúa nữa chứ?? Yêu tinh, đừng hòng qua mặt ta."

Tên lính nheo mắt móc lá bùa màu vàng ra huơ huơ trước mặt Nhân Mã, theo hiệu ứng, mấy chàng lính phía sau cũng giơ ra, hắn cười cợt tán vào lá bùa một phát.

" Gọi A Cửu ra cho ta..."

Nàng ra lệnh, tên lính lại tiếp tục nhởn nhơ làm hắn thấy mệt. Dù kia không phải là Bảo Bảo, nhưng thật khiến hắn bực bội, đừng có đùa giỡn trước mặt nàng...

Nhân Mã rút kiếm làm loạn, thực tình đi đường đã mệt lắm rồi đến đây còn gặp phải một lũ gác cổng mê tín.

Có kẻ làm loạn cổng thành, A Cửu cuối cùng cũng chịu ra mặt giải quyết. Vừa giáp mặt đã ăn trọn cú tát của nữ nhân trùm khăn kín mít.

" Đồ thất hứa..."

Hắn ngẩn người nhìn nữ nhân trước mặt đang mở chiếc khăn, gương mặt quen thuộc ấy hiện ra. Với giọng nói này thì đúng là Bảo An rồi, công chúa của hắn....

" Công chúa mới?? Ruốc cuộc chuyện này là sao hả?? Mau đưa ta đi gặp phụ mẫu!!!"

....

Nhân Mã lặng người nhìn người con gái đang nhìn mình, dù được tỷ tỷ ôm lấy, nhưng ánh mắt ấy vẫn thâm sau nhìn thấu vào tâm can hắn. Nàng gầy quá, sao không biết chăm sóc mình như thế?? Đã tìm được thân thế rồi, phải vui lên chứ... Đừng có bắt chước hắn, đừng có bước theo hắn. Một kẻ mượn rượu để đuổi nỗi đau đi là quá đủ rồi...

Hắn bỏ đi, trước bao ngàn ánh mắt. Hắn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nàng nữa, nàng đã không rời bỏ thế gian này vì hắn... là may lắm rồi. Hắn không đủ tư cách đòi hỏi nữa, chỉ mong nàng sống một cuộc sống hạnh phúc ...

" Đứng lại!!!"

Chưa bao giờ Hoàng hậu Bảo quốc nghe rõ mồn một giọng nói của đứa con bé bỏng kia thế này.

" Đáng lẽ người phải cầu thân là ta, tỷ tỷ là người nối ngôi, e là không thể trở thành tân nương của Vương gia Thiên Nam rồi."

Bảo Bình, không phải là một kẻ dễ dàng mói hết tâm tư của mình giữ chốn đông người thế này, có khi sẽ giấu nhẹm tất cả đến khi xuống mồ. Nhưng chính tính cách mang chút thực tế, nàng hiểu được chính mình sẽ không bao giờ được gặp lại hắn nữa, dưới thân phận là những người chưa xuất giá...

Nhân Mã bất ngờ, đứng yên như tượng, mắt vẫn hướng về phía cửa điện...

Ai biết được Bảo vương lại là một người tài lanh quá đuỗi. Nghe hoàng nhi nói thế, ông đứng phắt dậy ngỏ lời tráo đổi hai công chúa với hắn. Đó chỉ là vẻ ngoài, là hình thức, hắn chưa kịp quay người cất giọng, ngài đã lanh chanh ra lệnh chuẩn bị phòng ốc cho hắn, còn truyền thẳng pháp sư đến xem ngày thành thân mà quên mất Thiên Nam đang thù trong giặc ngoài lộn xộn hết lên. Ôi thần linh...

.....

" Không phải công chúa ghét ta lắm sao??"

Nhờ "phúc" của Bảo vương, hai người bị quẳng lên mái hiên cạnh hồ sen để tâm tình. Hắn thay đổi cách xưng hô nhưng cung cách hắn đối với nàng vẫn vui vẻ, hoà đồng như ngày ấy.

" Một kẻ bị đày... thì sao dám ganh ghét người bề trên??"

Nàng không nhìn, lãnh đãm trả lời hắn.

" Thế sao lại đề nghị thay Đại công chúa thành thân cùng ta?? Nói thế là công chúa thích ta sao??"

Bảo Bình mím môi, ai bảo không ganh ghét hắn?? Thậm chí là hận nữa kìa... Nhưng nàng không còn bất cứ lí lẽ nào để giữ hắn ở lại Bảo quốc nữa. Mặc dù chưa sẵn sàng cho việc mình vừa tuyên bố, nhưng đích thị là chưa muốn rời xa hắn.

Yêu hắn mất rồi, càng yêu càng hận cái con người tàn nhẫn của hắn... Buông tay không nổi, đã tự hứa sẽ quên hắn, nhưng sao khi nhìn thấy hắn, bao nhung nhớ cứ quay về. Nàng bước đi nhẹ nhàng, khẽ ôm lấy thân thể rộng. Ấm quá.

Nhân Mã chưa hết ngỡ ngàng thì đứa trẻ kia đã nhanh tay bắt lấy sau gáy hắn, nhón gót hôn lên đôi môi khô khốc ấy. Hai làn môi thiếu hụt yêu thương, màu sắc nhợt nhạt đã dần thay sắc đỏ rực vì chiếc hôn đầy nhớ nhung và giận dỗi của Bảo Bình.

Cảm giác này thật hạnh phúc quá đỗi, khiến Bào Bình cứ ngỡ mình vẫn còn mắc kẹt một trong những giấc mơ dài dằng dẵng mà nàng đã từng mơ thấy. Nước mắt bất giác rơi, vì nàng quá vui mà thôi, vì cứ ngỡ tất cả sẽ kết thúc sau cái ngày nàng khoác bộ áo đi đày...

Nữ nhân ấy đã rất sợ, nàng như một đứa trẻ luôn gồng mình giấu đi nỗi đau, nhưng hắn biết, chỉ cần một câu nói của hắn vang lên, những tâm tư buồn đau ấy tự khắc sẽ hiện lên cả. Và hắn chắc chắn sẽ tóm lấy, dần cho một trận vì dám làm nàng buồn.... nhưng không biết hắn quên hay là cố tình mà bỏ sót nguyên nhân lớn nhất ấy, chính là hắn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net