#7 Ngư "thái y" làm thầy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ân là thái y tài cao nhất kinh thành, làm việc ở Dược Thảo uyển. Dù đã đến tứ tuần, tài chữa bệnh cao cường, ai ai cũng muốn đến xin ông nhận làm đồ đệ, nhưng ông chỉ nhận một đứa bé gái làm đồ đệ mà thôi. Đứa bé ấy cũng là một công ông nuôi dưỡng lớn lên từng ngày.

Nay, đứa bé ấy đã 20 rồi. Dù Bạch thái y có cao tay, giỏi giang đến mấy cũng chẳng thể nuôi dạy tên đồ đệ ngu ngốc này. Không phải nó dốt, ông cũng không bao giờ dám đánh giá thực lực của đứa trẻ kia. Vì đôi lúc, nó nói những câu bâng quơ mà lại giúp ông giải nguy, có cách cứu người, có khi thông minh bất ngờ, dạy gì, đều thông suốt tất.

Nhưng!!! Nếu lúc nào cũng giỏi giang như thế thì Bạch sư phụ còn phải lần mò từng ngày của tuổi trung niên này giúp nó học hành làm gì nữa.

Hôm nay, phụng lệnh hoàng thượng, đoàn thái y xuất cung đến Liêu dược viện ở huyện Kim Liêu kia giúp dân nghèo đói, bệnh tật trog thời hạn ba ngày.

Ở đấy giống như một nha môn cũ kĩ, nhưng khắp nơi là tiếng nói chuyện rôm rả, tiếng cười đùa hồng nhiên của lũ trẻ con.

Ngựa của đoàn triều đình đến nơi. Bạch sư phụ bước xuống từ trong kiệu, bảo.

" Tất cả lo chuẩn bị đi, nhớ thổi cơm cháo đầy đủ, dân chúng nơi đây nghèo khổ, sống lân cận biên giới, thỉnh thoảng bị quân lính nước Lĩnh du hành cướp bóc của cải, lương thực. Hoàn cảnh sống đói nghèo cơ cực, nay triều đình có dịp ban cho bổng lộc, sao chúng ta lại không nhiệt tình giúp đỡ họ trog ba ngày tới chứ?? Ta nói đúng không???"

" Người nói rất đúng thưa thái y"

Những nô tì và thuộc hạ, thầy lang đi theo vì kính đáp lại. Ông mỉm cười hài lòng, chợt ông quay qua nhìn đứa trẻ ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, tâm hồn để trên mái nhà kia.

" Ngư nhi!! Đã tới nơi rồi đấy con à!!"

" Ngư nhi!!!"

" Dạ??? "

Cô gái ấy chợt giật mình nhìn sư phụ.

" Tới rồi vào thôi!! "

" Vâng, sư phụ!! "

Nàng nhảy xuống ngựa thật nhanh chạy theo sau sư phụ. Mái tóc dài đen tuyền được cột gọn trên cao của nàng đò đưa theo từng nhịp bước. Nàng ấy thích thú với những chuyến từ thiện giúp dân này. Vì nàng vừa giúp được cho những con người nghèo khổ, vừa có cơ hội để nàng phá phách không sợ Tổng quản đại nhân tóm cổ nữa.

Bước qua cánh cổng cũ kĩ là một dàn mái hiên dựng cạnh nhau, bên dưới là những cái giường bằng tre cũ kĩ. Những người bệnh nằm la liệt ở đấy, nếu không là người bệnh thì cũng là những con người tàn tật, vô gia cư.

Mọi người thấy thương cảm vô cùng. Riêng nàng Ngư để tâm trạng trên trời kia lại nghĩ khác. Nàng chạy vụt bên bục cao gần đó, sẵn tiện rinh luôn một bộ bàn ghế cho mình.

Rồi nàng chạy xuống, xếp hai ba hàng ghế ngồi đối diện với chiếc bành trên bục. Khuôn mặt thanh tú của nàng tươi cười chạy lại những người vô gia cư kia, kéo tay từng người đến ngồi xuống mấy chiếc ghế nàng vừa chuẩn bị.

" Nào, các người hay ngồi xuống đây đi."

Khi bàn dân thiên hạ thuộc môn phái không nhà ở, không việc làm đã bị Song Ngư lôi đến đông đủ. Nàng lượn thật nhanh lên bục giảng, dõng dạc hô.

" Ta là Song Ngư, là thần y tài cao nhất được hoàng thượng trọng dụng, nay Người có chỉ cử ta đến đây giúp các người có cái ăn, cái mặc, có chỗ mà dung thân! Ta sẽ truyền đạt lại những y thuật đơn giản nhất để các ngươi có chút hiểu biết mà bằng dân, bằng chúng."

Mọi người hân hoan vỗ tay, quỳ xuống tạ ơn "thần y" phía trêb bục. "Thần y" trên kia tự mãn cười rõ to. Lần đầu tiên có người tôn sùng nàng đến mức như vậy, vui cũng rất có li ấy chứ.

Riêng những con người trong triều đình dưới này, những kẻ mà biết rõ nàng có là thần y thật hay dóc, mồm đều muốn chạm đất. Tuy biết con nhóc này có xu hướng quậy phá đã lâu, nhưng không ngờ là nó không những học ngu mà còn hám danh "thần y"!!

Bạch thái y thích thú nhìn đồ đệ bé nhỏ của ông đang nói luyên thuyên phía trên mà mỉm cười, thầm nghĩ " Ngư nhi à, ta không ngờ con lắm trò thế này đấy"

Song Ngư trên này bắt đaauf bài giảng nhiệt tình của mình.

" Này nhá!! Các người có bao giờ đi nhà xí mãi mà không ra chưa?? "

Một người bên dưới gật đầu.

" Thế các ngươi có biết trên bệnh ấy không?? "

" Đấy thì đơn giản là nóng nảy trong người thôi mà thần y!! "

Lại nghe thấyhai tiếng thần y, sướng gì đâu ý. Song Ngư vui sướng, rồi quay lại trạng thái thầy đồ, vỗ đùi cái đét đáp lại.

" Đấy đấy!! Đấy là lí do vì sao thần y ta đây lôi các ngươi lại đây nghe ta giảng!! Đấy là bệnh táo bón!!"

Mọi người ồn lên, ai cũng bảo thì ra là vậy, nó có tên sao, bữa ta cũng bị...

" Cách chữa trị của chúng các ngươi có biết không??"

Không. Là cau trả lời của đám đông.

" Uầy, để ta dạy cho! Các người biết thuốc sổ chứ??"

Gật .

" Lấy một gói nhỏ, trộn với me đường, ăn cỡ một chén me như vậy là sẽ thấy có kết quả ngay!!"

- Ô ra là thế!!

- Đơn giản thế thôi sao? Để tôi phải sang chỉ mấy thằng bạn làng bên mới được, bọn nó hay bị lắm!!

- Thần y suy nghĩ thấu đáo thật, thế mà ta nghĩ chả ra. Ta đúng là không thể so với các bậc tiên nhân rồi.

...

Dân chúng ngu ngốc nghe con nhóc lang băm này xạo sự mà lú lẩn hết rồi. "Thần y" tiếp tục truyền dạy những bí kíp đơn giản của mình.

" Khi bị cảm lạnh, nhớ nấu một nồi nước gừng mà uống, bị tiểu chảy thì tìm rượu điều mà nuốt. Khi bị ho, tìm cây chó đẻ nấu lên , ực. Đừng để vạ lay người khác...tội người ta!! Hic"

Nó quơ tay múa chân dạy học.

" Thần y, người buồn sao??"

Một cậu bé đứng dậy hỏi. Song Ngư nhải giọng khóc lóc, nhìn thèm đấm vô cùng.

" Ta đâu có khóc, hic! Chỉ tại ta lo cho các người quá thôi. Hic. À mà còn nữa!! Sống sao cho được lòng dân chúng, đừng để nó sùng lên, nó đánh chảy máu mồm, về đây không ma nào cứu nổi đâu nha.. Tự đi mà lấy bông vãi băng mồm lại nhá!!"

Cả bầy người ngu ngốc kia cũng gật đầu dạ vâng. Đây là tấm lòng và là lời khuyên cao thượng của "thần y" dành cho họ, họ chỉ biết cúi đầu nhận lấy.

Ai ai cũng nghe theo răm rắp lời Song Ngư dạy, nhưng vụ án "táo bón" làm vài người nghĩ cách làm của "thần y" thật quá là nguy hiểm nhưng nghĩ lại, cô ấy là người tài cao mà, chắc trong cách chữa bệnh của có cái phá cách riêng.

Bạch sư phụ đứng đấy xem nàng dạy học nãy giờ thầm nghĩ.

Đúng là phá hoại mà, biết thế ta đã cho người ở nhà rồi!! Nhưng khúc sau có vẻ đúng đúng, ta chưa từng dạy nó điều đó mà. Thông minh!!

Cả ngày dài của Song Ngư "thái y" thật là đau họng. Nàng thật phịch xuống căn phòng bệnh phía nhà trong đánh một giấc thật phê.

Trong giấc ngủ ấy, nàng mơ thấy ngày bé, những ngày tên hứa lèo kia còn ở Thiên Nam.

Tiểu Tử đáng ghét, Song Ngư ta nhớ ngươi lắm. Ngươi đã về chưa??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net