#8 Khi xưa Ngư bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cánh đồng táo bát ngát, rộng cả 20 mẫu. Những cây táo cao cao, mọc thành từng hàng đều răm rắp. Đứng ở đầu con đường thôi cũng có thể thấy xa tít tắp bên kia có gì, đi dọc cánh đồng thôi cũng có thể biết ai đang trộm táo, ai đang chăm cây.

Dưới gốc cây táo số 308, một cô nhóc khoảng 10 tuổi dựa hẳn vào gốc cây, đánh một giấc ngủ bình yên.

" Tiểu Ngư. Muội làm gì ở đó vậy?? "

Một tiếng gọi nghe rất chi là rè rè vang lên. Người đó lại gọi một lần nữa, vừa gọi, người đó vừa chạy đến chỗ gốc cây.

" Tiểu Ngư, muội ngủ hả?? "

Em nhíu mày, ai lại đi phá giấc ngủ của người khác chứ? Thật bất lịch sự.

Đôi mắt nhỏ nhắn của em từ từ mở ra. Ai đây?? Ai đang ngồi cạnh, nhổm người mặt đối mặt với em?? Ai mà khôi ngô thế kia?? Cái mũi cao quá ư là thanh tú.

Cốp !!

" A au!!! "

" Á! "

Chợt em giật mình, bật dậy thật nhanh. Đầu em cụng một cái đau điếng với vật nào đó, cứng ngắt.

Em mất đà, ngã phịch xuống cỏ. Ôi cái đầu bé nhỏ của em, cứ ngỡ nó vỡ luôn rồi chứ. Nhưng thật tình cụng đầu thì đau thật, nhưng ngã thì chẳng thấy đau.

Ai đã đỡ lấy em?? Là người lúc nãy.

" Ớ, Tiểu Ngư, muội có sao không?? "

Em lật đật bậc dậy, nhìn người đó trách.

" Tên đáng ghét này, mém hại chết ta rồi!! "

Người đó mỉm cười tinh nghịch nhìn em.

" Xin lỗi muội !!"

" Tiểu Tử, Sao ngươi đến đây?? "

" Bạch Vân bá bá tìm muội. Mà huynh lớn hơn muội tận 5 tuổi, sao muội lại xưng hô với huynh kiểu như thế?? Huynh buồn nguội lắm nghe."

" Mắc mớ gì?? Ngươi buồn kệ ngươi, ngươi buồn thì ta mất ngủ chắc?? "

Em hất càm, vừa nói vừa xoa cái đầu đau điếng của mình. Em chạy nhanh vào nhà xem sư phụ gọi gì, làm nốt hết chuyện sư phụ giao rồi lại chạy ra gốc cây, em thất người đó vẫn ngồi đấy.

Cậu bé kia là Song Tử, con trai Hạ sứ giả và cũng là hàng xóm của em. Từ nhỏ em được Bạch sư phụ nuôi dưỡng, ba mẹ em là ai, em cũng không rõ và ngược lại, em được trọn tình yêu thương của mọi người xung quanh. Em thường giúp sư phụ canh trộm cho vườn táo. Thực chất là em quá nghịch ngợm, hay phá phách thuốc của sư phụ nên sư phụ dỗ, tặng cho em cái quyền quản lí vườn táo. Nói chứ canh đuợc ai. Vừa ngồi xuống cái chồi nhỏ trên cây táo già, nơi để nghỉ trưa của những nông dân chăm sóc táo và canh trộm, em đã moi quyển tiểu thuyết ra đọc. Còn nữa, chưa đầy một khắc sau, em đã lăn ra sàn ngủ không biết trời trăng gì nữa.

Song Tử ở nhà bên, nhưng vì cha cậu bé là sứ giả, năm tháng sang các nước thăm thú mọi nơi về làm giàu văn hoá nước nhà, mẫu thân cũng mất sớm, nên cậu ở nhà cung chỉ quanh quẩn với đám gia nhân. Song Tử rất yêu thương Tiểu Ngư nhà bên, lúc nào cũng nhường nhịn em, đi chơi đâu cũng dẫn theo, có gì ngon cũng dành cho em ăn trước.

" Đứng dậy nào, huynh dẫn muội đi chợ hoa. Muội có muốn đi không?"

Nghe đến đi chơi thôi em đã thích thú lắm rồi, mà đây là đi chợ ngắm hoa nữa cơ. Đôi mắt em long lanh như mắt cún. Song Tử nhìn em mà không khỏi bật cười thành tiếng. Nắm lấy tay em, cậu nói.

" Ta đi thôi!! "

...

Chợ hoa đông vui, gặp ai em cũng cười chào vui vẻ. Khắp nơi chỉ toàn là hoa, hoa lan, hoa huệ, hoa cúc, hoa đào nữa. Có một sợi dây leo nằm trên sạp hoa nọ, có những bông hoa màu đỏ rực mọc chin chít phía trên, nhìn quý phái và vô cùng huyền bí. Em thấy rất thích loại hoa này, vội chạy đến cầm lấy.

" Hoa này...có tên là gì hả thúc thúc?? "

Chủ quán cười hiền bảo.

" Đây là một loài hoa rất nổi tiếng ở đất người Hoa. Vì nó đặc trưng cho tình yêu và sắc đẹp, nó biểu thị một sự hoàn mỹ trọn vẹn mà không có thiếu sót, nên nó được gọi là hoa hồng. Loại hoa này ưa mọc dại ở những vùng đất lạnh, nhưng có thể mang về nơi đây trồng trọt. Tất cả là do công sức của Hạ sứ giả cất công mang về đây tặng cho dân làng chúng ta làm giống. Mọi người vun trồng nó rất tốt để mang ra kinh thành, dâng lên Đức vua làm cống phẩm."

Tiểu Ngư nghe thúc thúc kia kể xong rất thích thú. Em cần bông hoa lên quay sang đưa trước mặt cậu.

" Bá bá nhà ngươi giỏi thật đấy, ngươi nhìn xem, nó đẹp chưa này, Tiểu Tử."

Cậu nhìn em cười ôn nhu. Vì em thấp hơn cậu quá, nên khi đưa cho cậu xem, em phải đưa tay lên thật cao, rồi còn phải nhón gót nữa. Nhìn yêu vô cùng.

" Thúc thúc, ta lấy cái này, bao nhiêu tiền thế?? "

" Ta tặng cháu đấy, nhìn cháu có vẻ rất thích hoa ta trồng nên ta rất vui. "

Tiểu Ngư lại càng cảm thấy vui hơn nữa. Rối rút đa tạ thúc bán hoa rồi kéo tay cậu đi tiếp sang nơi khác. Nơi nơi đều là hoa với hoa, ôi, em ngắm tê cả mắt, ngửi mệt cả mũi, nói, nói, nói và nói rất nhiều. Cậu nhìn em vui vẻ như thế, cậu rất vui.

...

Chiều xuống, ánh mặt trời dần ẩn mình phía sau núi. Nắng chiều vàng rực, rọi xuống cho con đường quê thêm thanh bình.

Tiểu Ngư bây giờ đã sức cùng lực kiệt. Không còn kéo tay cậu lôi đi nữa mà đi bộ cùng cậu. Bước chân em mỗi lúc mỗi ngắn đi, càng đi lâu lại càng thục về phía sau.

Song Tử dừng bước, cậu ngồi xuống, đưa tay về phía em.

" Lên đây, huynh cõng muội. "

" Hừ... Ai cần ngươi cõng ta chứ?? "

Trong những lúc khác, em luôn dùng từ "hứ" để giữ cho mình cái thể diện. Nhưng giờ em chẳng còn hơi sức gì đâu mà lên giọng với cậu.

" Nhìn muội kìa, nói còn chả ra hơi mà còn bày đặc sĩ diện hảo!! Ngoan, lên mau, huynh cõng muội về ."

" Ta không..hờ..không sĩ diện hảo nghe ...chưa?? Ah!! "

Biết quá rõ tính khí của em, Song Tử kéo tay em về phía mình, tự phản xạ, em ngã sà lên lưng cậu. Hai cánh tay buông thõng lên đôi vai rộng của cậu. Dây hoa hồng trên tay Tiểu Ngư ngoe nguẩy trên ngực áo ai, một lát rồi dừng.

Lưng cậu, rất ấm và yên bình. Em rất thích cảm giác ấy, được cậu cõng, được ôm vai cậu. Không hiểu sao em lại cảm thấy tràn đầy yêu thương. Cậu là kẻ luôn đánh hỏng giấc ngủ của em, nhưng đôi lúc lại lặng lẽ ngồi cạnh em, giúp em che những thước nắng chói chang rọi vào mắt.

Cậu rất dịu dàng nhưng có khi rất hùng dũng. Lần ấy, em bị mấy con chó đầu làng gầm gừ, nó đang lao đến, định cắn em, nhưng nó lại gặm trúng ngay khúc gỗ cậu đưa ra. Cậu cũng rất sợ chó, còn chả dám sờ vào chó con. Thế mà lúc đấy cậu lại giúp em.

Trong lúc hiểm nguy có thể khiến một con người nhút nhát trở nên mạnh mẽ sao? Ta thật thắc mắc quá!

Nằm trên lưng cậu, em ngủ thiếp đi vì mệt. Đã về đến nhà rồi mà em vẫn ngủ, cậu lay mãi cũng không dậy, sư phụ bảo mặc kệ nó, quẳng đại nó vào phòng đi rồi về, cũng đã đến giờ cơm tối, gia nhân trong nhà tìm cậu rối rút cả lên. Dù rất muốn giúp sư phụ chuẩn bị bữa tối, nhưng không được rồi.

" Hừm, ông già này bây giờ phải làm cơm cho con ăn đấy Ngư nhi!! "

Nhìn đứa trẻ đang ngủ trên giường, ông cười hiền vờ trách móc rồi quay lưng đi vào bếp, bắt đầu công việc của một "ông già".

Nằm trên chiếc giường tre, tay nắm chặt dây hoa, em mỉm cười rất tươi. Như, trong giấc ngủ ấy, em đang được hoàng tử cõng đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net