Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cự Giải bưng khay thức ăn cuối cùng vào trong, đặt xuống bồn rửa chén. Cậu rửa tay rồi tháo cái tạp-dề ra treo lên tường.

"Nhân Mã, chị xong chưa?"

"Đợi chị một lát!"

Cự Giải phì cười, lưng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đầu nghiêng nhẹ sang một bên.

"Chúng ta cùng về nhé!" Nhân Mã sau khi thay xong đồng phục thì mỉm cười bước ra.

"Uhm, em đang đợi chị mà."

Con đường khuya ở thành thị luôn luôn sáng hơn ở thôn quê, Cự Giải và Nhân Mã đi bên nhau nói chuyện vui vẻ, lâu lâu còn chỉ trỏ lên bóng đèn cười đùa mấy con thiêu thân ngốc nghếch.

"Giải Giải, em xem chị đi thăng bằng được nè!"

"Mã Mã, chị té bây giờ, xuống đi." Cự Giải hoảng hồn khi nhìn thấy Nhân Mã đi trên thành của đài phun nước cạnh công viên. "Cẩn thận đó!"

"Không sao đâu, ha ha!"

Bộp!

Nhân Mã sau khi nhảy xuống, đầu đụng phải cái gì đó cứng cứng. Cự Giải chạy như bay lại đỡ Nhân Mã nhưng không kịp, chỉ có thể dùng tay xoa xoa vết thương cho cô thôi.

"Con ranh kia, mày không có mắt à? Lại đụng phải đại ca của bọn tao." Một tên đầu đinh hùng hổ đi ra.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi không cố ý..."

Chưa nói hết câu, Cự Giải đã lãnh đủ một cú đấm vào mặt khiến cậu té nhào ra sau.

"Nè! Quá đáng nha!" Nhân Mã đỡ Cự Giải dậy, mắt căm phẫn nhìn thẳng vào tên vừa nãy. "Tốt nhất là đừng cho tôi thấy mặt của ông nữa. Nếu không thì..." Nhân Mã gằn giọng, thần thái băng lãnh nói.

"Mã Mã, thôi, em không sao mà." Cự Giải nửa ngồi nửa nằm nói, tay nắm cánh tay của Nhân Mã kéo nhẹ.

"Mày tưởng tao sẽ để yên cho chuyện này hả?" Tên cầm đầu sau khi rên rỉ thì vùng đứng dậy. "Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của bọn mày. Tụi bây, xông lên đánh con nhỏ đó cho tao!!!"

Mười mấy tên đầu đinh khuôn mặt y chang nhau cùng bay lên. Nhân Mã thân thể nhanh nhẹn tóm lấy tóc tên này, đạp vào mặt tên kia. Cự Giải không làm gì được chỉ đứng đó lo lắng, hai bàn tay đan vào nhau, thầm cầu mong Nhân Mã có thể toàn mạng.

Nhưng đối với một đứa con gái dù giỏi võ đến cách mấy, đối đầu với mười mấy tên con trai thân thể cường tráng quả là chuyện không tưởng. Đúng như vậy, Nhân Mã sau khi chống đỡ được vài tên thì bắt đầu đuối sức. Cô quỳ xuống, hai tay ôm lấy đầu, cắn răng chịu đựng những đòn đánh của bọn chúng.

"Nhân Mã!" Cự Giải thấy Nhân Mã bị đánh thì đơ ra vài giây. Sau đó liền nhanh chóng bay vào ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô.

Bốp! Bốp! Bốp!

"Ngu nè, đỡ nè! Tao cho mày đỡ hết luôn nè!" Tên vừa nãy cầm một cây gậy gỗ, cứ thế nhắm thẳng vào lưng cậu mà đập.

Nhân Mã thấy gì đó nằng nặng đè lên mình thì ngước dậy nhìn. Đập vào mắt cô chính là gương mặt mỉm cười của Cự Giải, đôi mày cậu nhíu chặt, miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Là Cự Giải đang đỡ đòn giúp cô sao? Khoé mắt Nhân Mã bỗng cảm thấy ươn ướt, cô cắn chặt môi, hét lên một tiếng rõ to.

"Mẹ kiếp! Dừng lại hết đi!!!"

Lời vừa dứt, Nhân Mã đẩy nhẹ Cự Giải sang một bên, nhào vào đánh một trận ta sống ngươi chết với bọn chúng. Cô nhanh chóng dùng tay cướp lấy một cây gậy, chân đá xoáy vào bụng tên đó, lại quay ra đằng sau quơ một đường rất đẹp mắt. Chỉ một loáng sau, cơn thịnh nộ của Mã Mã nhà ta đã làm cho bọn chúng nằm bẹp dí dưới đất.

"Giải Giải, em không sao chứ? Chị xin lỗi nhiều lắm, xin lỗi vì đã kéo em vào chuyện này..." Nhân Mã nước mắt nước mũi tèm lem khi thấy Cự Giải nằm co lại dưới đất, lưng áo toàn máu là máu.

"Không sao..." Cự Giải gắng gượng đứng dậy, nở một nụ cười nhạt cho cô yên tâm. Đoạn, cậu đưa bàn tay lên, lau đi nước mắt trên gương mặt của Nhân Mã. "Chị mít ướt quá đi, em là con trai, làm chút chuyện này thì có sao chứ."

"Là em ngốc thì có! Đã không có võ lại yếu ớt, vậy mà còn đỡ đòn cho chị làm gì? Ngốc!" Nhân Mã sụt sùi, hai tay đỡ Cự Giải đứng dậy. "Chị đưa em đến nhà thuốc, chúng ta bôi thuốc xong thì cùng về, ha."

"Uhm."

Đèn đường khuya nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, cắt thành hình những vệt dài màu vàng nhạt. Bóng một cô gái nhỏ bé dìu chàng trai cao hơn mình vài phân đi chầm chậm trong bóng tối.

Người ta nói a~ đêm đen tĩnh mịch...

------------------------------

Tối đó, Bạch Dương nhân dịp rảnh rỗi lại chạy sang Kitty Food để ngắm vài vật dụng cho mèo.

"Dây dắt mèo đi dạo, áo cho mèo, nón cho mèo... Không biết con Sói thích cái gì đây?" Anh chàng ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng quyết định chỉ đi dạo một vòng thôi, đợi một lát nữa đến nhà Song Ngư sẽ bàn bạc sau vậy.

Bộp.

"Ô, xin lỗi." Do bất cẩn, Bạch Dương huých trúng vai một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ.

"Bạch Dương?"

"Haleen?"

"Anh làm gì ở đây vậy?"

"À... Đang mua một số đồ cho con mèo anh mới nuôi thôi mà." Bạch Dương gãi đầu, không ngờ lại cô ở đây. Haleen chính là bạn gái cũ của cậu, hai người chia tay vì cô phải đi Mỹ du học. Đến nay đã là 6 năm rồi.

"Anh nuôi mèo à?" Cô gái đó chớp mắt, nghiêng đầu sang một bên với dáng vẻ đầy nữ tính đáng yêu.

"Ừ... Anh nhờ một người nuôi hộ, vì chung cư không cho nuôi mèo."

"Chúng ta đi ăn đi." Haleen cười nhẹ, khoác lấy tay Bạch Dương, khiến cậu cảm giác có cái gì đó mềm mềm chạm vào tay mình. "Đã lâu rồi không nói chuyện, em thật sự nhớ anh lắm..."

"Haleen à, anh..."

Cô gái tóc nâu đỏ tên Haleen kiễng chân, đặt lên môi Bạch Dương một nụ hôn nhẹ, thấy cậu không chống cự, cô càng tiến tới, dùng lưỡi chầm chậm tiến vào.

Bạch Dương bị động, có chút giật mình, nhưng nhanh chóng lại chiếm được thế thượng phong. Cậu không nhanh không chậm vòng một tay qua eo cô nàng, kéo sát vào người mình.

"E hèm... Các cô cậu trẻ tuổi, nơi đây là cửa hàng, không phải nhà nghỉ." Tiếng của nhân viên bán hàng làm Bạch Dương giật mình, vội kéo nhẹ Haleen ra.

"Xin lỗi..." Cậu khẽ cúi đầu mỉm cười, nắm tay cô cùng ra ngoài.

Reng... Reng...

"Alo, Song Ngư đây. À ừm... Được rồi, không sao đâu, anh cứ đi đi. Uhm, tôi biết rồi, không sao, hẹn gặp lại. Bye."

Cầm chiếc điện thoại trong tay, Song Ngư cảm thấy khá là hụt hẫng. Cái cảm giác này... nó khó chịu như thế nào ấy...

"Sói à, xem ra mẹ với con phải ăn hết hai dĩa bánh kia cùng nhau rồi."

"Meo..."

Song Ngư mỉm cười ôm con mèo nhỏ vào lòng. Chỉ có nó là thương cô nhất thôi a~

Sáng hôm sau...

Bạch Dương ra khỏi giường với dáng vẻ ngái ngủ, cậu vươn vai, ngáp một cái rõ to. Chà, hôm nay chỉ mới thứ bảy thôi nhỉ. Nghĩ lại, hôm qua cậu với Haleen đi ăn đến hơn 12h tối mới về. Những ký ức, những hình ảnh sống động của sáu năm trước như hiện hữu về trong trí óc, thật đẹp, cũng thật... ấm áp.

Bạch Dương ngước đầu lên trần nhà, mỉm cười.

Reng... Reng...

"Alo?" Là số của Song Ngư.

"Bạch Dương, Sói có chuyện rồi. Nó hôm qua tới giờ không ăn uống gì cả, đã vậy còn không kêu meo meo, chỉ nằm im một chỗ thôi. Bây giờ tôi đưa nó đi khám, anh có muốn đi chung không?"

"Được rồi, cô đến phòng khám thú y ABC đi, tôi tới liền."

"Ừ, bye."

Reng... Reng...

"Alo?" Lần này là số của Haleen.

"Anh à, Jane bị gì rồi, nó thở khò khè không ra hơi, hức... Em lo lắm anh à... Hức..."

"Anh..." Bạch Dương trong lòng bối rối, một bên là Song Ngư, một bên là bạn gái cũ. Cậu biết làm thế nào bây giờ?

"Nhanh lên anh à, em... hức... em sợ..."

"Anh tới liền, em thay đồ đi rồi chúng ta chở nó đến phòng khám."

Phòng khám thú y ABC...

"Cô đừng lo, mèo con chỉ bị ốm thôi, tôi đã chích một mũi cho nó, về nhà cô cứ cho nó ăn uống bình thường là được."

"Cảm ơn bác sĩ ạ."

Song Ngư sau khi trả tiền rồi thì ôm lấy Sói vào lòng, miệng cười gượng.

"Sói à, anh ấy lại bỏ quên con rồi. Haiz... Cái tên chết bầm đó, lần này mẹ sẽ không nói chuyện với hắn nữa đâu."

Nói rồi, cô một mạch đi thẳng về nhà, trong lòng vô vàn khó chịu, cảm giác giống như ai đó lấy một con dao đâm thẳng vào tim của cô vậy. Nhớ đó Bạch Dương, anh để tôi leo cây hai lần rồi, về sau tôi sẽ cho anh lãnh đủ.

------------------------------

Các độc giả thân yêu mến :'> cái hình trên là do ta rảnh rỗi lang thang trên pinterest, thấy khá là giống Cự Giải với Nhân Mã nên download về :3 các vị có thấy giống không? Nhớ comment và vote cho ta nhé các tềnh êu, không comment, ta sẽ...... sẽ...... sẽ buồn lắm a~ :'((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net