Chương 32 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày mà Song Ngư và Song Tử chuẩn bị lên máy bay đi du học. Song Ngư cô không nói cho Bạch Dương biết, cũng vì thật sự muốn cậu quên cô đi. Cô tự nhủ đây chỉ là một lần cảm nắng, chỉ vậy thôi...

Song Ngư thở dài kiểm tra lại đồ đạc lần nữa rồi nhìn sang đồng hồ. Chỉ còn 2 tiếng nữa là bay rồi...

Reng... reng...

"Alo?"

"Não Cá, bà xong chưa? Tui lên sân bay trước á nha!"

"Ừ bà lên đi, tui chuẩn bị ra xe rồi nè."

"Còn con Sói bà tính sao?"

"Mẹ tui nói để ở nhà chơi với mẹ, yên tâm!"

"Okay, gặp sau, bye Não Cá!"

"Bye Não Dơi!"

Song Ngư mỉm cười đút điện thoại vào túi quần. Cô bạn ngốc này, không biết chuyện tình cảm với cậu học trò kia tiến triển tới đâu rồi.

Sân bay...

"Tiểu Ngư Nhi, con đi mạnh khoẻ, nhớ giữ gìn sức khoẻ."

"Vâng ạ, mẹ cũng vậy, nói với ba con yêu ba nhiều lắm. Ba mẹ mùa đông sắp tới phải sắm thêm áo kẻo lạnh."

Song Ngư luyến tiếc ôm mẹ lần nữa. Nước mắt lưng tròng hít hà mùi hương trên người mẹ. Ánh mắt Song Ngư nhìn về phía xa xa. Cậu không đến. Ừ mà cô có nói cho cậu đâu nhỉ? Song Ngư bật cười tự giễu mình rồi bắt đầu kéo vali đi cùng Song Tử.

"Chào ba mẹ xong chưa?"

"Hức... rồi... hức..."

Song Tử không cầm được nước mắt mà bù lu bù loa lấy khăn chấm nước mắt.

"Chị đi nha Yết Yết! Ở lại mạnh giỏi."

"Bảo trọng sức khoẻ nha Song Nhi." Thiên Yết hốc mắt đỏ hoe, từ nay không có người rủ coi phim muộn nữa rồi, không biết là nên vui hay buồn đây? Cố nén nỗi buồn trong lòng, cô cười gượng một cái.

"Sư Tử, thầy phải bảo vệ Yết Yết giúp em đó, trăm sự nhờ thầy."

"Cô Song, à không, chị Song yên tâm! Ha ha!"

Sư Tử cười lớn vỗ vai Song Tử, tay kia ôm lấy eo Thiên Yết làm cả đám đồng loạt nổi da gà.

"Não Dơi, sao tui không thấy Ma Kết?"

"Tui không nói cho cậu ấy biết tui sẽ đi du học."

"Sao vậy?"

"Đi thôi, nhanh lên, còn check đồ nữa."

Song Tử giả vờ phớt lờ lời nói của Song Ngư, cô không thích chia tay. Nếu gặp cậu, e là cô sẽ khóc mất.

Song Ngư cũng đồng tâm trạng, thật sự thì cô rất mong Bạch Dương sẽ đến tiễn mình, để nhìn thấy khuôn mặt cậu một lần cuối. Nhưng biết làm sao được...

Song Ngư tay xiết chặt lấy vali, kéo chầm chậm ra đường băng để chuẩn bị lên máy bay.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải gặp cô ấy!"

"Xin lỗi, chuyện này chúng tôi không giải quyết được, phiền anh về cho."

"Song Ngư! Song Ngư!"

Nghe thấy tên mình, Song Ngư bất chợt quay ngoắt lại. Ai như Bạch Dương đang bị cảnh sát giữ tại cửa ra vào?

"Bạch Dương?" Song Ngư cuối cùng cũng không kiềm lòng được, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

"Song Ngư! Anh xin lỗi, anh yêu em!"

Bạch Dương mặc dù bị giữ lại nhưng vẫn cố hét lên. Cậu không muốn mất cô một lần nữa, nhưng ít nhất, chỉ cần cô hiểu được tấm lòng của cậu, chỉ cần như vậy thôi.

"Bạch Dương..." Song Ngư đưa tay lên bụm miệng lại, cố gắng ngăn những tiếng nấc dài. "Đợi em!"

Xe bus vận chuyển hành khách bắt đầu lăn bánh. Bạch Dương mỉm cười nhìn cô, khoé mắt rơi ra một giọt nước hiếm hoi. Anh xin lỗi, Song Ngư... Anh đã để cho em chịu khổ quá nhiều rồi. Ừ anh sẽ đợi. Khi nào gặp lại, Bạch Dương này, xin trả hết cho em.

Song Tử nắm chặt lấy vai cô bạn, mỉm cười chúc phúc. Song Ngư và Bạch Dương như vậy, cô cũng đã yên tâm được phần nào. Song Tử tựa đầu vào ghế, cô cũng nhớ em, Ma Kết à...

------------------------------

"Cái gì?" Ma Kết giãy nãy khi nghe Sư Tử và Thiên Yết thông báo Song Tử đã đi mất. "Tại sao cô ấy không nói cho tôi biết?"

"Sao lại hỏi thầy? Tự mà đọc đi." Sư Tử nói xong liền quăng cho Ma Kết một phong thư rồi ôm Thiên Yết quay đi mất.

Ma Kết cậu không nói hai lời liền mở lá thư ra. Khoé môi cậu khẽ nhếch, thở dài một cái rồi cười nhẹ.

Anh cũng yêu em, Song Tử...

------------------------------

Hôm nay cũng như thường lệ, Xử Nữ lại đến bệnh viện thăm Bảo Bình. Cô đã nghỉ học được một tuần rồi.

Xử Nữ cậu ngày nào sau khi tan học cũng đến thăm cô, kể đủ thứ chuyện, lại còn có giảng bài trên lớp cho cô nghe nữa.

Cạch.

Trên chiếc trường trắng tinh chính là một cái chăn trắng tinh, hoàn toàn không thấy người đâu.

Xử Nữ giật mình, vội chạy khắp nơi tìm kiếm.

"Xin lỗi, cho hỏi, bệnh nhân nằm ở phòng ABC đâu rồi?" Xử Nữ nắm tay một cô y tá lại.

"Ơ... Cô ấy đã xuất viện sáng nay rồi ạ." Cô y tá trẻ tuổi bị một chàng trai nắm tay liền đỏ mặt ngại ngùng, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lại nói tiếp. "À, cô ấy có đưa cho cậu... Mà cậu là Xử Nữ đúng không? Cô ấy có gửi tờ giấy cho cậu này."

"Cảm ơn."

Xử Nữ sau khi nhận được liền mở ra đọc ngay.

Trong tờ giấy gấp làm tư ấy có vẽ một mặt cười trông thật ngố với dòng chữ màu đen.

Đồ ngốc, tôi cũng thích cậu. Lúc này chắc tôi cũng đang ở trên máy bay rồi. Chờ nhé!

Xử Nữ cậu khoé môi khẽ nhếch. Cô mới là đồ ngốc ấy!

"Tất nhiên tôi sẽ tìm cô để đòi nợ rồi, Cinderaqua."

~The end~

-----------------------------

Cuối cùng cũng xong~ Phù... ^3^ Viết truyện quả thật chẳng dễ tý nào :'( Ấy khoan đừng nóng, ta còn phần ngoại truyện nữa mà :'> Đó là cái phần mà ta hào hứng nhất đấy, sẽ nói sau này các cp gặp lại nhau hay làm đám cưới ra sao, rồi còn vài mẩu đối thoại nhỏ nhỏ nữa :))) Xin đa tạ rất nhiều vì đã ủng hộ truyện của ta từ hồi đầu đến giờ :3 Đa tạ, đa tạ! Đã đọc hết truyện của ta rồi đấy, xin để lại cái cmt nhé :)) Và sao nào muốn có cảnh H xin vui lòng nói luôn :3 để ta đỡ phải suy nghĩ nhiều ^^ Đa tạ! Evangel xin hết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net