chương 9. chín nhớ mười mong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đi rồi còn ai vuốt tóc
Lời tình thơm sách vở học trò
Đêm xuống rồi em buồn không hở?
Trời xa mù tầm tay lo âu"
___Lời tình buồn <Chu Trầm Nguyên Minh>

____

Cậu Yết cởi áo đưa cô Giải, cô cầm áo cậu rồi ngồi cắm cúi xỏ kim may áo. Cậu Yết đột nhiên nhớ tới cái dáng vẻ của cô vào cái lần đầu tiên cô và cậu gặp nhau.

Lúc đó cậu đang mò cá dưới sông kìa, chỉ mặc mỗi cái quần thôi chứ ở trên thì trọc lóc à. Mà được cái cậu chịu khó vận động nên cơ bắp nó cứ cuồn cuộn ấy. Con gái trong cái làng nhỏ này ai nhìn thấy là đổ ngất luôn chứ giỡn chơi. Mà cậu có thói quen là hễ mà mò cá là giấu cá rọ tít đằng trong bụi rậm á, cứ như là cậu sợ ai chôm cá của cậu không bằng. Lúc cậu ở dưới sông ngoi lên lấy hơi ngụp xuống lần nữa thì cậu nghe tiếng rục rịch trong bụi cây. Cậu từ từ lội lại gần thì nghe tiếng đứa con gái cười khúc khích.

"Trời mèn đét ơi, đâu ra mà cá quá trời vậy nè. Còn to bằng cái bắp chân mình nữa trời, cái này đem về nướng là thằng út với con Nữ thích xỉu luôn"

Rồi tiếng rục rịch trong bụi ngày càng nhiều, ai mà tin được trong bụi cây rừng có con nhỏ vừa trắng vừa tròn đầu búi hai cục búi chui ra. Nó cầm rổ cá của cậu bằng cách bọc tay nó vô cái áo của cậu. Đã vậy nó nhìn thấy cậu còn giật mình làm rớt hết xuống sông nữa chứ. Cá thì chạy hết, áo thì ướt nhẹp. Cậu tức mà không chửi nó được, vì nó là con gái. Chứ nó mà là con trai là cậu tẩn nó rồi.

Cậu lội lại gần bờ định lên thì nó kêu oai oải

"Nè nha anh hông có bước lên đây đó. Anh mà lên là tui la đó nghen"

Mà con này ngộ dữ nói chuyện không thèm nhìn người ta một cái. Khinh người thấy ớn à.

"Tui làm gì cô mà cô la?"

"Ban ngày ban mặt anh ở trần ở chuồng ngụp lặn dưới nước làm gì? Rình mò ai?"

"Cái cô này cô mắc cười ghê, tui bắt cá thì hông lẽ mặc đồ? Mà tui đâu có cởi chuồng, cô không cho tui lên mà cô biết tui cởi chuồng?"

Con nhỏ tức, nó dậm chân nó quay mặt lại. Ai dè vừa quay lại, nó lại quay đi.

"Anh mặc áo vô"

"Áo tui cô làm rớt sông rồi tui mặc gì? Quấn lá chuối à?"

Cô Giải cắn môi, thì ra cái áo hồi nãy là của thằng chả. Biết cái lần vậy không lấy cầm rọ cái mần chi, bây giờ không biết làm sao. Hổng lẽ kêu chả quấn lá chuối thiệt. Thôi kệ, quấn thì quấn. Mình đâu có quấn mình lo cái gì?

"Ờ, quấn đi"

Cậu Yết ngớ ngươi ra. Con nhỏ này nó kêu cậu làm thiệt luôn chớ, gớm thế con gái nhà ai mà hách dịch thế không biết.

"Cô bẻ đi, thảy xuống tui quấn"

Nói chơi vậy mà nó bẻ thiệt mới chết cậu chứ. Vậy là cậu Yết quấn lá chuối chạy lên bờ, trời ơi nó nhục mà chưa có nỗi nhục nào bằng. Cậu ngồi xuống, cô Giải thì đứng nép vào nhìn cậu Yết.

"Sao anh chưa đi đi?"

Cậu ngước mặt nhìn cô "Đi đâu? Cá của tui cô làm mất hết rồi, tui về má tui chửi tui à?"

Cô Giải cắn môi nhìn cậu Yết rồi nhìn xuống sông, hổng lẽ giờ cô nhảy xuống dưới mò cá? Cô có biết mò đâu, nhìn cô mạnh miệng vậy chứ chỉ biết may vá chứ biết làm gì nữa đâu? Bây giờ mà nhảy xuống mò có nước chết à, nên cô tìm cách chạy cho nhanh.

"Đâu có ghi tên anh đâu, sao tui biết cá của anh? Là do anh chứ phải do tui đâu"

Cậu Yết lườm cô đăm đăm à, cậu tức cậu đứng lên. Cậu sấn lại muốn lôi cô xuống nước cho bỏ tức, thì lá chuối nó rớt xuống. Thân trên cậu nó lộ ra lồ lộ vậy à, cô Giải ôm mặt la quýnh lên chạy mất đi. Hại cậu Yết ngơ ra đó. Cậu thở dài, quay mặt đi về. Coi như nửa ngày công cốc.

Cô Giải chạy về nhà, núp sau cái ly quăng hai má hồng. Cô Nữ không biết từ đâu chui ra từ cái ly quăng nhìn cô Giải chằm chằm. "Sao má Tư hồng dữ dạ? Bị bệnh hả?"

Đột nhiên đâu lòi ra thêm thằng Ngưu nữa. "Hông phải đâu, cái này là biết yêu rồi á. Anh Bình nói, đỏ mặt vậy là biết yêu rồi á."

Cô Giải nhìn hai cái đứa mồm mép cứ luyên huyên này, điên tiết chửi. "Bép xép, bép xép tin tao đánh chết không?"

Hai đứa nó chui ra chạy tán loạn "Bới người ta chị Tư bị điên rồi" Thằng Ngưu vừa chạy vừa la, còn con Nữ chạy thẳng mạch xuống bếp.

___

Cậu Yết nhìn cô Giải cắm cúi may, cậu cười nom mà nó tình ghê gớm. Cậu vuốt tóc cô, cậu chọc. "Bây giờ đấy không ngại đây cởi áo nữa à?"

Cô Giải khựng lại, cô đỏ mặt. Cô nói "Đây là thấy đấy ốm nhách ốm nheo nên mới đỏ mặt dùm đấy chứ"

Cậu véo eo cô, cậu không thèm nói chuyện với cô nữa. Đoạn cô may xong cái áo, cô đưa cho cậu mà cậu hông thèm cầm. Cậu cứ trưng cái mặt giận đăm đăm, hông thèm để ý cô. Cô vùi luôn cái áo vào người cậu, cô đứng lên. Giọng cô giận lẫy luôn.

"Không thèm nói chuyện thì tui đi về đó"

Cô chưa kịp quay đi, thì bị cậu kéo lại. Cậu kéo cô nằm trong lòng cậu, cậu nhìn cô. Cậu nói "Con gái nhà ai mà nhìn ghét ghê gớm".

"Ghét thì buông người ta ra, ôm làm gì?"

"Không ôm thì chạy mất à? Lỡ chạy ra đường người ta nhìn mặt ghét quá người ta đánh cho thì sao?"

"Kệ chứ, liên quan gì tới mấy người?"

"Sao lại không liên quan, đấy là em người yêu đây mà" Cậu hôn vào má cô một cái, rồi cậu cười như đạt được một chiến lợi phẩm lớn.

Cô liếc cậu một cái rồi cô cười ngọt như đàn hoa cúc dại bên đường. Cậu cứ thế nhìn cô, nhìn cô chằm chằm hại cô đỏ hết mặt. Cô đánh vào vai cậu. "Nhìn gì? Đẹp lắm à?"

"Ừ đẹp chết đi được, đẹp đến ghét"

Cô cười tươi như hoa. Cậu không nhịn được mà véo má cô. 

"Hay là đây về kêu má đem trầu cau qua cưới đấy nha?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net