chap 10: Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa rửa trôi đi lớp bụi bẩn trên đường, trong màn đêm lặng lẽ, nó êm ả phủ màn trắng xóa giữa lòng phố xá bộn bề. Dưới một góc lá nhỏ nhắn, có chú mèo con bẩn thỉu cuộn tròn người lại, không rõ liệu khi bầu trời trong xanh trở lại, nó còn có đủ sức để mà mở đôi mắt to tròn ngắm nhìn thế gian này lần nữa không? Chú mèo ấy hệt như một số người, sống một đời lang thang vất vưởng, đến khi chết cũng là cái chết trong âm thầm.

Chạy vội qua ngã tư đường vào thẳng trong cổng trường Petrichor, Libra một tay xách dụng cụ vẽ mà Aquarius nhờ hắn mua. Bởi vì không có kinh nghiệm cho lắm, nên Libra mua cũng không đủ theo yêu cầu. Nắm chặt chiếc ô dựng thẳng lên che chắn, thi thoảng sẽ có vài hạt mưa bị gió đêm đưa đẩy mà làm ướt một mảng bờ vai rộng của hắn.

Bước từng bước dài vào đến tòa nhà dành cho các bộ môn năng khiếu, Libra quan sát xung quanh xem biết đâu Aquarius đang lởn vởn đợi hắn bên ngoài. Thế nhưng chỉ có tiếng mưa là đáp lại hắn, màn đêm đen kịt nhỏ vào lòng hắn một nỗi phiền muộn. Nhỏ cũng giống hắn, đều là những con người bị đặt cách xa vời với ước mơ của chính mình.

Đến bây giờ mỗi khi hắn nghĩ lại ngày mà hắn quyết định đi theo con đường nghề giáo, thực tế là không hề giống thứ cảm giác khai sáng được con đường tương lai bản thân muốn đốt cháy cả linh hồn để mà chạy theo. Mà nó càng giống hơn, thứ xót đắng cay xè khi nhận ra bản thân hoàn toàn bất lực, ngoài việc khoác loác ra thì chẳng thể thay đổi gì cả.

Vậy nhưng hắn vẫn chọn đứng ở đây, với tư cách là một người gia sư cho Aquarius. Sải bước chân lên bậc thềm, một tiếng chuông reo inh ỏi trên nền đất buộc hắn giật nảy mình quay đầu lại nhìn. Không rõ là ai bỏ quên, rất có thể là gọi điện xem có ai nhặt được thì trả lại, Libra liền đi đến bấm nghe.

"Xin chào, tôi là người nhặt được điện thoại của bạn."

Đầu dây bên kia im lặng, có tiếng vọng lên của mưa, không phải nên gấp gáp hỏi địa chỉ hay điều gì tương tự, đầu dây bị ngắt hoàn toàn. Libra khó hiểu, nhưng chỉ một ít giây sau, có người gọi lại. Là giọng của một người đàn ông.

Chào cậu, phiền cậu đem điện thoại của tôi ra chỗ bến xe số 17.

Địa điểm rất gần đây, Libra thiết nghĩ đây không phải trách nhiệm của mình, đặc biệt là bây giờ hắn còn có chuyện riêng. Libra lịch thiệp từ chối.

"Xin lỗi, anh không thể đến thẳng Petrichor sao?"

Tiếng mèo hoang ở đâu đó đột nhiên "ngoao" lên, tạo ra một đợt tiếng ồn nhẹ, lịch kịch như thể có thứ gì đó đang rơi xuống từ cầu thang phía sau lưng Libra đứng. Hắn quay phắt người lại, và đập vào đôi đồng tử đen là chiếc hài trắng nhuốm ít màu đỏ sánh đậm. Là chiếc giầy hắn mua cho Aquarius sau khi để nhỏ đi hết buổi triển lãm với đôi chân trần, và chỉ ngay sau chiều tối nay mà thôi.

Không có dấu hiệu của Aquarius...

Hơi thở của hắn tức khắc ngưng trệ lại ít giây, tiếng đầu dây bên kia ù ù như thể xảy ra một điều gì đó đầy bí hiểm, Libra tiến đến nhấc hài lên gần mũi xác nhận.

Là mùi của... máu!?

Từng tế bào nơron thần kinh như bị kích điện, chạy xẹt một đường thẳng tưng qua đại não Libra. Một dự cảm không lành theo mùi tanh của máu cuốn lên theo chiều gió. Trực giác của hắn thêm nhạy cảm, Libra quan sát xung quanh. Một luồng gió lạnh lùng luồn qua sau gáy hắn, phía bên ngoài bức tường kia, ngọn đèn hắt xuống từ phía khu nhà sau đã khiến cho bóng người lạ mặt nằm ngang trên nền đất.

Không thấy Aquarius, chiếc hài dính máu, chiếc điện thoại và bóng người lạ,... chỉ chừng ấy điều thôi là đủ để Libra kết luận: Aquarius đang gặp nguy hiểm.

Nhưng bọn chúng đâu cần thiết phải bày trò như vậy, không phải cứ trực tiếp đến giả vờ nhận điện thoại là được sao? Vậy là, chúng còn có mục đích khác.

Dẫn dụ Libra ra ngoài, là vì không muốn hắn đi lên phía trên sao? Hiện tại chưa thể suy đoán ra được điều gì, nhưng để bảo đảm không có chuyện xấu tiếp diễn, Libra buộc phải nương theo tên nọ và giả như chưa biết gì. Cúi thấp người xuống, Libra lợi dụng bóng tối bỏ chiếc hài vào trong túi đồ hắn mang theo, cố bình tĩnh đối đáp.

"Tôi rơi ít đồ, anh có thể nói lại yêu cầu của bản thân không?"

Rất nhanh có tiếng đáp lại, giọng điệu đầy sự khẩn trương.

Tôi nói anh ra bến xe số 14 được không? Tôi đang có chút việc.

"Thôi được rồi, dù sao cũng gần đây."

Trấn an bản thân đi về phía cổng trường, Libra bắt đại một chiếc xe taxi chạy ngang đường, hắn lôi điện thoại của hắn ra so sánh với chiếc điện thoại này. Kích cỡ tương đương, không quá khác biệt, đã vậy thì hắn sẽ bày ra một ván cược nhỏ. Rốt cuộc kẻ nào lại dám động đến tiểu thư nhà Gnomeshgh. Bắt cóc tống tiền? Không đúng, không một tên bắt cóc nào ngu dốt đến mức chọn địa điểm này để hành sự. Nhưng Libra càng hy vọng đó là bắt cóc tống tiền, vì điều đó cho thấy khả năng cứu Aquarius về cao hơn.

Huống hồ, đến giờ còn chưa biết tình hình của Aquarius ra sao, nói không chừng...

Mưa vẫn dai dẳng nhảy một điệu múa tươi mát theo gió ở ngoài kia, mưa êm dịu và buồn man mác, nhưng vẫn đủ sức làm lay động nhành cỏ bé nhỏ bên đường, và làm cho lớp đất thoát khỏi sự khô khốc.

Chiếc taxi êm ái đậu ngay trước cổng bến xe, Libra đề nghị bác tài xế hạ cửa xe xuống, hắn ngó ra và gọi lại vào số cũ, lịch sự kêu tên nọ ra nhận điện thoại. Trầm ngâm quan sát kĩ càng, hắn không thể xuống xe, vì sẽ chẳng biết rõ tên nọ liệu có ý định ra tay với hắn hay không?

Có một người đàn ông đi đến, trùm đầu kín mít và bịt băng khẩu, Libra cố gắng ghi nhớ thật sâu hình dáng ấy. Đoạn, ngay khi tên kia chưa kịp mở lời, chiếc điện thoại trong túi áo rung lên, hắn áp lên tai nghe. Một đoạn đàm thoại đơn phương diễn ra.

"Dạ, vâng... Trung tâm Thành phố ạ... Anh về sao? Vâng... vâng... tôi đến ngay... được rồi."

Giả lả quay qua xin lỗi, Libra trao vội chiếc điện thoại cho tên nọ rồi tạm biệt, thể như hắn đang gấp gáp thật, chiếc taxi cứ thế mà vội vã khởi động rời đi.

Tên áo đen mơ hồ trông theo chiếc taxi lạ hòa lấp trong dòng xe đô thị, gã nhét vội điện thoại vào trong túi áo, liếc qua một lượt người qua đường rồi âm thầm đi mất. Gã đi rất lâu, đi đến tận một khu cánh vắng, một nơi phía sau khu phố thị bỏ hoang, cùng mấy chiếc thùng container cũ đã bị phun lên đủ thứ sơn với mấy dòng chữ chửi thề.

Điểm dừng của gã là một con hẻm cuối đường mòn, Libra không dám theo quá sát, hắn đứng nép bên góc một chiếc container đủ để giúp hắn xác định kia chỉ là một ngõ cụt. Bên cạnh hai bờ tường còn có mấy tên treo trên miệng điếu thuốc sắp tàn, một tên day day điếu thuốc hút dở dưới chân, giọng khản đặc.

"Mày giải quyết nó chưa?"

Đón lấy bật lửa từ tên đứng cạnh, gã bật tách lên ngọn lửa nhỏ. Ánh đỏ ít ỏi hất lên mặt của một cô gái bị vứt trên nền đất, với một bên chân trống không và áo quần nhớp nháp đất bùn do bị kéo lết đi.

"Không cần thiết, nó không quay lại trường nữa, mày lo giải quyết con nhỏ này đi."

Bước thấp bước cao, gã lững thững tiến lại gần, bàn tay dơ dáy của gã kéo cằm của cô gái lên chép miệng đánh giá. Nhìn qua con nhỏ này thấy có vẻ là tiểu thư nhà giàu, sao gã lại dại dột đánh mất đi cơ hội đổi đời đang mở ra trước mắt chứ.

"Đợi nó tỉnh lại, chúng ta tống tiền."

"Mày điên à? Làm thế thì lão giết cả đám."

Tức mình dí đầu thằng vừa hét vào mặt mình, gã ung dung nói.

"Đằng nào cũng giết, chi bằng kiếm lời, bỏ trốn. Mày tính theo hầu lão cả đời à?"

Một chiếc xe đen từ bên ngoài đi vào "tuýt tuýt" đầu con hẻm, cô gái bị chúng vác lên xe rồi đi mất vào làn mưa bụi. Cách gần đó chừng vài mét, Libra đứng lấp ló sau đống đồng nát, hắn cố nhìn rõ biển số xe, tức tốc quay về đường lớn bắt taxi. Libra chỉ nghĩ được trong đầu hiện tại rằng, hắn bắt buộc phải thực hiện cuộc bám đuôi dù nguy hiểm này.

Tạm thời có thể xác định Aquarius đã bị chúng bắt, hồi vừa rồi hắn đã tráo ốp hai điện thoại với nhau. Nếu như gã ta chủ quan không màng kiểm tra, thì hắn có thể dựa vào iWatch để định vị, giữ khoảng cách vừa đủ mà không lo mất dấu. Nhưng lỡ như chúng phát hiện ra chúng bị lừa, thì tính mạng của Aquarius sẽ trở thành con cờ trao đổi. Kể cả khi trường hợp xấu nhất xảy ra, thì đây là con đường duy nhất để kéo dài mạng sống cho Aquarius. Libra còn đang phân vân, có nên báo cảnh sát hay là không?

Đến giờ vẫn chưa thể khẳng định hoàn toàn nguyên do Aquarius bị bắt, mà bọn tội phạm lại rất nhạy cảm với cớm, chưa biết chừng mục đích của chúng là thủ tiêu Aqua. Vậy thì, có cảnh sát vào chỉ khiến chúng càng mau chóng hành động. Đã vậy, Aquarius là con gái rượu của nhà Gnomeshgh, nếu thông tin vô tình lọt ra ngoài, bọn nhà báo sẽ chẳng để yên mà làm rầm rộ vụ này lên.

Còn nếu như chỉ là bắt cóc tống tiền, thì tự khắc nhà Gnomeshgh sẽ phải đứng ra giải quyết.

Ruột gan Libra nóng bừng lên như đang bị thiêu dưới đống lửa, đôi mắt hắn đã hằn lên những tia máu dữ tợn, mưa thấm vào da hắn từ hồi vừa rồi lạnh tê người. Xe đang lao đi trên đoạn đường cao tốc, gió len qua khe cửa, phả thẳng vào mặt hắn từng cơn buốt lạnh với mấy hạt mưa li ti. Tiếng nổ chuông réo rắt rùng rợn lôi trái tim của hắn giật bắn ra ngoài, hàng dãy số lạ lùng trên màn hình điện thoại hắn đã nhìn đến trên hai lần. Bàn tay Libra run rẩy, hắn nuốt nước bọt, nhấn nút nghe máy.

Thằng khốn, mày dám lừa ông.

Vậy là kế hoạch đã phá sản một nửa, Libra nắm chặt điện thoại đến mức tay nổi gân xanh, gió tạt vào, trên trán hắn rịn ra chút mồ hôi lạnh. Libra nhẹ nhàng đáp lời.

"Mấy người có vẻ rất muốn chiếc điện thoại này. Vừa hay, tôi lại rất hứng thú với cô gái mấy người bắt đi. Chúng ta tiến hành trao đổi, được không?"

Bên kia truyền về mấy tiếng nghiến răng ken két, quả nhiên điện thoại này là điểm yếu của chúng. Chỉ cần điện thoại chưa về tay chúng, thì cơ hội đòi lại Aqua vẫn còn có hy vọng. Libra tiếp tục nói.

"Tôi đang đứng trước đồn cảnh sát, nhiệm vụ của mấy người bây giờ là chứng minh cô ta còn sống. Bằng không, tôi không chắc mình sẽ khai báo những điều gì đâu."

Những lời chửi rủa thô bỉ đập vào tai hắn, tiếng gió cọ vào cạnh cửa chạm thấu vào trái tim nổi trống của hắn. Libra đang lo sợ, tay hắn đã run rẩy kịch liệt từ nãy rồi, hắn chỉ đang cố tỏ ra bản thân cứng cỏi. Libra đã thực sợ hãi.

Có tiếng tạt nước, tiếng ho sặc sụa, cùng tiếng chửi rủa mất nhân tính.

Con nhỏ khốn kiếp, dám trừng mắt với tao! Khôn hồn thì mở mồm ra cho thằng người yêu mày nghe.

Li..bra? Đừng....hmmmm

Ruột gan cồn cào lên từng cơn, tiếng nói của Aquarius truyền từ đầu dây rè rè rát bỏng cả màng nhĩ của hắn. Bàn tay hơi buông lỏng điện thoại ra, Libra căng não lên để cố nghe lọt mấy lời gã sắp sửa nói.

Ba ngày, ba ngày sau ở bìa rừng ngoại ô phía Đông Bắc, chúng ta tiến hành giao dịch.

Tại sao phải đợi những ba ngày? Mồ hôi chảy theo dọc sống mũi của hắn nhỏ xuống, Libra đanh giọng.

"Không được, ngay tối nay."

Câm mồm, không tao giết cả! Mày cũng thông minh đấy, biết điều thì đừng lôi thêm bất cứ ai vào vụ này. Nếu như cớm mò đến, thì xác nhỏ này sẽ là quà tặng mày đấy!

Tá hỏa đập thùm thụp vào vô lăng, cúp máy, gã thẳng tay lia chiếc điện thoại vốn đã bị gã đập cho nát banh ra bên ngoài, rồi tu ừng ực chai nước khoáng đến nỗi nước tràn ra qua mép miệng, chảy xuống ướt cả cổ áo thâm đen. Khinh khi nhìn Aquarius bị trói gô ở sau xe, gã tức tối khi nghĩ đến việc món hời trước mắt bị thằng khốn kia cuỗm mất. Lái xe quẹo vào lối mòn đất đỏ, thôi thì gã cứ đợi xem xét tình hình biến chuyển như nào, biết đâu thần tài lại mỉm cười với gã thì sao.

No connection

Dòng thông báo chữ xanh chập chờn trên iWatch, địa điểm cuối cùng Libra ghi lại được là chúng đang đi trên tuyến đường quốc lộ ra ngoại ô. Ấn lên một dãy số, tiếng chuông điện thoại cào cấu màng nhĩ hắn, nghe thật chói. Libra mệt mỏi dán hờ lên tai.

"Gemini, hãy nói với bất kỳ ai tìm Aquarius rằng, nhỏ mượn tiền cậu bỏ đi du lịch, cắt đứt liên hệ với gia đình vì giận dỗi."

Đầu dây thinh lặng, mãi lúc sau mới có tiếng đáp lại từ Gemini.

Tôi sẽ không hỏi tại sao nếu cậu không muốn nói, nhưng sao cậu lại gọi từ máy Arrebol?

Dường như Libra đã quên mất, đây là chiếc điện thoại liên quan mật thiết với vụ việc. Mảng im lặng chết chóc thoáng đến khi hắn tắt máy, thay vì trả lời câu hỏi của nó. Đưa ra một yêu cầu quá đáng, Libra khó xử.

"Bác tài à, chúng ta quay về thôi."

"Cậu điên à, đây là cao tốc một chiều đấy."

Tức giận ném cả bóp tiền vào bác tài ngồi phía trước, bao nhiêu bức xúc được dịp phun trào như núi lửa, hắn nặng lời quát.

"Câm miệng lại. Và nhanh lên."

Không giống hắn chút nào, hắn sẽ chẳng bao giờ gắt gỏng đến mức như thế, tâm trí Libra chộn rộn hệt như có một con mèo hung tợn đang đào bới nó, móc mỉa nó, nhai cắn nó. Đưa tay lên vuốt lại mặt, thở ra một hơi thật dài, hắn cúi thấp người xuống nhìn điện thoại không chớp mắt, Libra nhỏ giọng.

"Tôi cần quay về Petrichor."

Hắn cần kiểm tra lại xem, dù khả năng dấu vết bọn chúng để lại rất thấp nhưng không có nghĩa là bọn chúng không có sai sót gì. Máu dính trên hài đã khô cong, đen sậm lại. Liệu thứ này có thể giúp gì trong việc tìm ra hung thủ. Và hơn hết, hắn cần phải cân nhắc lại từng bước đi tiếp theo.

Chắc chắn không chỉ riêng Libra mà cả gã nọ cũng dễ dàng nhận ra, cách hiện tại của hắn ngoại trừ việc có thể kéo dài mạng sống cho Aquarius ra, thì khả năng lay chuyển sự tình là vô cùng thấp...

Nhưng hiện tại Libra đã có thể chắc chắn, mục đích bọn chúng bắt Aquarius đi không phải là vì muốn tống tiền.

Bầu trời trước mắt đen như chốn tù đày rập rình nguy hiểm dù trông chúng thật quá đỗi là nhàm chán. Dầu những vì tinh tú vẫn lóe lên lấp lánh đầy đẹp đẽ để con người phải ngước cổ lên nhìn, bởi chúng hàm chứa những giấc mơ, và một cậu trai trẻ ngây ngô nào đấy ảo vọng rằng bản thân mình sẽ hái được nó xuống. Nhưng hỡi ơi, cuộc đời này, đâu chỉ có mỗi ước mơ đâu?

Bóng đêm qua đi, và ánh sáng quay trở lại. Ngoài kia tiếng náo nhiệt lẻng xẻng đã rộn ràng vang khắp lên. Ánh dương bừng lên, thiên vị một cậu trai trẻ mà rượt qua ô cửa nhỏ hôn lên mi mắt. Ở khu nhà này thì chỉ tầm sáu giờ sáng thôi là mấy dì đã đi chợ về và tiếng cười giòn tan trêu đùa nhau ở bên ngoài đã khỏa lấp đi cái lai vãng bần hàn ở đây. Dù sự chật chội và chèn ép về tiền nong chưa bao giờ là hết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ quên đi việc tận hưởng cuộc sống qua những niềm hạnh phúc bé nhỏ.

Dụi mắt chống người dậy, Virgo liếc đến cái đồng hồ để bàn hình con thỏ mà Taurus tặng anh, không hiểu cậu ta nghĩ gì mà lại chọn thứ đồ này nữa. Cứ quần cộc và áo ba lỗ, anh đem vài món đồ vệ sinh cá nhân cơ bản ra khu tắm rửa tập thể. Đôi mắt anh còn tèm nhèm chẳng thể mở nổi, hôm nay là cuối tuần, và anh có một lịch trình chạy việc như chạy show của mấy nghệ sĩ hạng A trong showbiz.

Điện thoại trong túi quần rung lên, Virgo kẹp giữa tai và vai để nghe, anh vẫn xả nước để rửa lại bàn tay thật sạch sẽ.

"Sao lại khóc?"

Tiếng nói bên kia xả vào tai anh như một trận giông tố mới, chỉ nghe tiếng Virgo bình tĩnh đáp lại ừ ừ mấy câu. Lau qua quýt bàn tay vào góc áo, Virgo nhét lại điện thoại, anh cúi đầu xuống và một đợt nước mát lạnh vào mặt, bàn tay cọ sát với da mặt không thương tiếc. Thở dài một hơi mệt mỏi, Virgo hoàn thành nhanh chóng phần việc còn lại rồi quay về phòng.

Đám dây dợ điện đóm chằng chịt lằng nhằng treo khắp nơi, chỉ cần Virgo vươn tay lên liền chạm được. Đàn chim đen đen đậu ở cột điện gần đó cất lên tiếng chép chép, Virgo nghía xuống liền thấy đám trẻ con đang đuổi bắt nhau phía dưới. Chúng thật hồn nhiên, vì chúng chẳng hề nhận thức được thực tại bây giờ của chúng. Giống như những kẻ ngu dốt, thì sẽ luôn thỏa mãn với tá thứ sai trái nghèo nàn. Đôi khi anh ước gì mình ngu ngốc, vì có khi anh sẽ vui vẻ đôi chút.

Con người hay có xu hướng thương cảm cho những kẻ điên. Mà có khi chính họ còn chẳng biết, kẻ điên còn hạnh phúc hơn cả họ.

Bước đến hộc tủ, Virgo lấy chiếc khóa đã muốn han gỉ đẩy vào ổ khóa kêu rắc rắc, phải mất thêm cả chục giây thì khóa mới khớp và hộc tủ được kéo ra. Một xếp tiền gồm tầm hai chục tờ có giá trị trung bình, Virgo gói ghém nó cẩn thận vào phong bì, anh sẽ gửi tiền qua bưu điện về quê nhà.

Từ hai năm trước, Virgo đã bỏ trốn từ quê để lên thành phố sống. Đó là việc tồi tệ nhất mà anh đã từng làm, nhưng dù có được chọn lại, anh vẫn sẽ làm như vậy. Virgo là một kẻ ích kỉ, anh biết, và anh sẵn sàng thừa nhận điều đó bằng gương mặt lạnh tanh vô cảm của mình.

Sắp xếp đồ cần mang theo vào chiếc cặp quai chéo đeo ngang người, Virgo đóng cửa lại. Dáng anh lập lờ trong con ngõ nhỏ dẫn ra đường lớn, đôi con ngươi lờ đờ như người thiếu ngủ chạy dọc theo làn đường, không cố định một điểm nhìn, và rồi bị chính một đôi sandal đơn điệu thu hút. Virgo ngẩng đầu lên.

"Hi."

Một người con gái trong bộ váy trắng bồng tinh khôi, cùng mái tóc đen dài ôm gọn gương mặt bầu bĩnh, Vaille nhoẻn miệng cười với anh, không được tự nhiên mà đứng song đôi cạnh Virgo, anh chỉ nhìn, mà không đáp. Virgo chính là kiểu người luôn tối giản hết mức những mối quan hệ xung quanh. Chỉ cần thấy không cần thiết, anh sẽ lập tức gạt bỏ và không chút bận tâm đến. Bó hẹp thế giới lại, đơn giản đến mức hẹp hòi, nhàn nhã hưởng thụ nó là cách Virgo sống.

Nếu ví anh là một chú cá, thì so với đại dương bao la rộng lớn, Virgo thích vẫy đuôi trong một vũng nước nhỏ hơn.

"Tiền cậu kiếm được một ngày là bao nhiêu? Tớ trả cậu gấp đôi, chỉ cần cậu nói chuyện với tớ. Không quá đáng chứ?"

Lẽo đẽo lên xe buýt theo Virgo, chẳng hay bị một cánh tay giữ lại, Vaille cau mày, tay vươn ra vỗ lưng Virgo. Vừa nhìn tình hình liền hiểu ra, anh cũng không có ý nhắc nhở. Chú kiểm vé lên tiếng.

"Cô này, tính quỵt tiền vé hả?"

Luýnh quýnh mở ví ra xem lại, Vaille xấu hổ khi không mang theo tiền mặt, cô ngước lên nhìn chú kiểm vé, quay ngang đã thấy Virgo đi xuống tận dãy ghế cuối ngồi. Không còn cách nào khác, Vaille tháo chiếc vòng trên tay ra đưa cho chú, nói nhỏ.

"Cháu không mang tiền, nhưng cái này chú có thể đem bán đi, tiền thừa cháu cho chú hết."

Chập chờn liếc mắt coi đến quanh đây, ông chú đánh giá Vaille từ trên xuống dưới rồi gật gù, giấu nhẹm chiếc vòng vào lòng bàn tay, vờ vịt nói.

"Vé đây, lần sau nhớ chú ý."

Sướng rơn sau khi thành công thoát khỏi thế khó, Vaille bám vào mép ghế hai bên đến chỗ Virgo ngồi cạnh. Ngửa đầu ra sau tựa vào thành ghế, đôi mắt hững hờ nhắm tịt lại, Virgo đeo tai nghe, một cách đối phó anh hay dùng trong trường hợp không muốn tiếp chuyện. Nhưng Vaille biết thừa anh đang vờ vịt.

"Tớ thực sự rất muốn làm bạn với cậu. Lần đó, đều là nhờ cậu hết. Cảm ơn cậu nhé."

Nhớ lại buổi tối hôm đó, Vaille vui vẻ trốn đi chơi sinh nhật đến tận khuya ở nhà bạn. Chẳng ngờ thay, khi về cô đã bị một kẻ bám đuôi theo sau. Chính Virgo là người đã đến đứng cạnh cô, đưa cô về tận nhà. Từ khoảnh khắc đó, Vaille đã rung động, trước một chàng trai mới gặp lần đầu. Vậy mà Virgo một chút xíu thôi, cũng không để trong lòng.

"Tiện đường thôi."

Mái tóc lơ phơ, từng sợi lưa thưa dàn trải đã chạm đến hàng lông mày đen rậm của anh, rung rinh theo từng nhịp chuyển động vô cùng nhẹ. Trời sinh cho Virgo một gương mặt ôn hòa, tiếc là anh không được như vậy, có thể nói anh là kẻ cục tính, hoặc thậm chí là bất lịch sự. Nhưng chẳng ai ghét nổi anh, vì lòng dạ anh thực không xấu.

Chuông điện thoại bất ngờ dội thẳng vào tai Virgo, anh bực bội nhấn nút nghe máy, là một cuộc gọi đến từ người bạn thâm niên.

"Có chuyện gì?"

Tao nhận được việc part-time ngon lắm, lương cao. Nhưng tao quên mất nay sinh nhật bạn gái tao, mày đi thay đi, lương cho mày hết.

"Địa chỉ, mấy giờ?"

Sau khi thu nhận hết thông tin từ thằng bạn, Virgo quyết định sẽ đi làm thay. Nhắn mấy tin cho Cancer báo lại, anh quay trở về tư thế ban đầu, trông anh hệt như một con người tự tách biệt bản thân khỏi thế giới bên ngoài. Một hòn đảo riêng biệt không có nghĩa là cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net