Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn sao nghe xong đơ ngưởi, nhìn hai tên YẾT KẾT nói :

- Tác phẩm của hai người đấy hả ?

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc - MA KẾT nói

- Nhưng có cần tàn nhẫn thế không ? - KIM NGƯU

- Cần - THIÊN YẾT

Đám còn lại không nói gì thêm, lòng tự nhủ tuyệt đối đừng bao giờ gây chuyện với hai người này. Ngay hôm sau, 12 bạn sao tiếp tục lên đường. Điểm đến tiếp theo là huyện Tiên Du.
Huyện Tiên Du nằm giáp với kinh thành, muốn đến kinh thành, phải đi qua Ngọ Môn Quan chính là huyện Tiên Du. Dân chúng ở đây rất hòa nhã, nhờ vậy mà các bạn sao cũng hỏi được chút tin tức về Caidoz.

Caidoz phía Đông và Nam giáp với biển Ngọc Lộ, phía Tây giáp với Kim Quốc, phía Bắc là vùng núi đá chưa được khai hoang. Caidoz có 10 huyện lớn, mỗi huyện có từ 4 đến 5 trấn. Dân chúng ở đây ăn no mặc ấm, hòa nhã hiền lành. Mấy mươi năm qua, đất nước chưa hề có loạn lạc. Ai ai cũng yêu mến hoàng thượng đương triều là XÀ PHU. Theo lời dân chúng, hoàng thượng văn võ song toàn, yêu dân như con, cung có 3000 mỹ nữ giai nhân nhưng suốt kiếp chỉ chung tình với hoàng hậu đã qua đời là Lệ Dung. Nói chung là bốc hắn lên tận mấy xanh.

12 bạn sao của chúng ta trên đường đến huyện Tiên Du, đã cho một đám sơn tặc không biết điều đi "du ngoạn chốn Tây Thiên Cực Lạc". Tuy nhiên, khi các bạn nghỉ chân ở trà quán thì tên sơn tặc "may mắn" sống sót xuất hiện, dẫn theo một đám người gọi là "báo thù cho huynh đệ đã hi sinh". Và kết quả thì chắc ai cũng đoán được, thêm một đám được vé đi "thăm ông bà tổ tiên". 12 bạn sao không có gì làm xúm lại xếp hạng xem ai sát sinh nhiều nhất (rảnh rỗi sinh nông nổi). Đứng đầu là hai bạn YẾT và KẾT (tất nhiên), thứ nhì là KIM NGƯU, thứ ba là NHÂN MÃ, thứ tư là SONG TỬ, thứ năm mới là BẠCH DƯƠNG với SƯ TỬ. Chính vì lý do này mà bạn SƯ nổi nóng, gặp ai chửi người đó, tên đó ngu ngu mà chửi lại thì cho "chầu trời". Đã mấy lần bạn "suýt" bị THIÊN YẾT xử trảm vì tội "giết người vô cớ" (thực chất là bạn sợ mình bị liên lụy). Lúc 12 bạn sao đến huyện Tiên Du đúng lúc ở đây đang có hội, thế là cả nhóm kéo nhau đi xem.

- Woa, nhìn kìa, đèn Khổng Minh đó, mình mới được thấy lần đầu nha - THIÊN BÌNH xuýt xoa.

Lập tức, SONG TỬ đi mua hai cái đèn Khổng Minh về hai bạn cúng thả. NHÂN MÃ nói :

- SONG ca, anh có biết ý nghĩa của đèn Khổng Minh không ?

- Thì để cầu an chứ gì.

- Đó là trường hợp bình thường, còn khi đèn Khổng Minh do một đôi trai gái cùng thả thì nó mang ý nghĩa cầu hạnh phúc trọn đời nha.

THIÊN BÌNH nghe xong, mặt đỏ như cà chua. SONG TỬ đạp MÃ MÃ văng ra mấy thước, mặt cũng nóng đến mức nướng chín được cả con gà. BÌNH NHI nhìn SONG TỬ nói nhỏ :

- Anh...ưm...anh muốn cùng em...thả...thả....

- Ừ... anh...em...thả...cầu...cầu hạnh phúc trọn đời....trọn đời bên nhau.

"SONG TỬ ơi SONG TỬ, bình thường mày ăn nói không ai theo kịp cơ mà, sao lúc cần thì lại ấp úng thế này" - bạn SONG đang tự chửi mình trong đầu. Bỗng THIÊN BÌNH kéo áo SONG TỬ nói :

- Anh nói thật.

- Tất nhiên là thật.

- Không phải...xong rồi bỏ chứ

- Không, chắc chắn là không, không bao giờ.

- Nhưng mà em rất là hay ghen đó.

- Không sao

- Em rất là ham chơi, còn bừa bộn, không biết nấu ăn, không biết chăm sóc người ta, không biết... - THIÊN BÌNH đang nói thì SONG TỬ chặn họng bạn bằng một "kiss" đúng chất phim Hàn.

- Không sao, em ham chơi anh sẽ đi chơi với em, em bừa bộn anh dọn dẹp cho em, em không biết nấu ăn anh nấu. Em không cần lo gì hết, chỉ cần ở bên anh là được.

THIÊN BÌNH hạnh phúc quá độ, kéo đầu bạn SONG xuống "kiss" thêm cái nữa. Hai người nhìn hai chiếc đèn Khổng Minh lơ lửng theo gió, THIÊN BÌNH chợt thỏ thẻ :

- Em còn thích ngắm trai đẹp nữa đó.

- Anh sẽ bắn chết thằng nào đẹp hơn anh.

- Anh lây tính bá đạo của SƯ TỬ rồi
- Em không thích à

- Sao lại không thích

Thế là hai bạn cứ anh một câu, em một câu mà không hay biết phía sau gốc cây có 8 người đang hóng chuyện.

- Thằng này sao lúc tỏ tình lại giở chứng cà lăm đột xuất thế - BẠCH DƯƠNG

- Ê họ kiss kìa - NHÂN MÃ

- Woa ngọt ngào quá - SONG NGƯ và CỰ GIẢI cùng cảm thán

- Kinh - SƯ TỬ nói xong liền bị kí đầu.

- Ê, MA KẾT đâu rồi ? - XỬ NỮ
- TIỂU XỬ nhớ "chồng" rồi hả ? - KIM NGƯU lập tức bị ăn kí (cái miệng hại cái thân)

- Họ ở trên cây kìa - BẢO BÌNH

Thì ra hai bạn YẾT KẾT đã leo luôn lên cây để coi phim, sẵn tiện ăn trái cây miễn phí (hai tên này...)

THIÊN BÌNH và SONG TỬ cứ thế, bám dính lấy nhau đến tận quán trọ, tới lúc ngủ mới tách ra (ngủ mà còn dính là có chuyện a).

Hôm sau, 12 chòm sao ra phố hỏi han chút tin tức về kinh thành thì......
10 bạn sao (hai tên THIÊN YẾT + MA KẾT lười nên không đi) đang đi dạo phố thì :

- Du công tử, xin ngài tha cho, tiểu nữ còn có mẫu thân phải phụng dưỡng, xin ngài tha cho tiểu nữ - cô gái đang cố giật tay ra khỏi một nam nhân áo xanh. Nam nhân chẳng những không buông tay cô mà còn chọc ghẹo :

- Mỹ nhân, nàng được bổn công tử thích là phước ba đời của nàng, theo ta rồi nàng tha hồ mà phụng dưỡng mẫu thân của nàng.

- Không, công tử, xin ngài mà.
Các bạn sao thấy ngứa mắt, SƯ TỬ định "ra tay trượng nghĩa" thì BẠCH DƯƠNG đã xông tới, đấm tên này văng ra xa. Cậu nói lớn :

- Giữa chốn đông người, dám ăn hiếp nữ nhi yếu đuối, ngươi không biết xấu hổ hả ?

- Ngươi...ngươi dám đánh ta, có biết ta là ai không ?

- Ngươi là vua ta cũng mặt kệ, trêu chọc con gái nhà lành giữa đường bị đánh là đáng.

- Ngươi...a, ta nhớ ra rồi ngươi là một trong số mấy tên yêu quái đã làm loạn ở huyện Trường Thanh. Màu tóc bạc đó không thể lầm được.

- Bọn ta không phải yêu quái, ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi giống yêu quái hơn đó - SƯ TỬ lúc này đã chạy đến, nghe hắn mắng anh liền chửi lại.

- Ngươi cũng là yêu quái, các ngươi...các ngươi đều là yêu quái.

- Cho dù bọn ta là yêu quái nhưng còn có nhân tính, tốt hơn loại làm người mà không ra người như ngươi - NHÂN MÃ

- Các ngươi dám mắng ta, được lắm hãy đợi đó - hắn nhanh chóng chạy khỏi khu chợ.

CỰ GIẢI đỡ cô gái dậy hỏi :

- Cô có sao không ?
- Xin đa tạ các vị đã ra tay tương cứu, ân đức này tiểu nữ nhất định báo đáp.

- Cô nương đừng nói vậy, việc chúng tôi nên làm mà - SONG TỬ nở nụ cười hút hồn làm cho tiểu cô nương đơ như đá. THIÊN BÌNH thấy vậy, đá vào chân SONG SONG một cái, bạn SONG lập tức thu lại nụ cười của mình, ngoan ngoãn đứng ra sau lưng BÌNH NHI.

Vị cô nương kia giật mình, cúi đầu xuống. Chợt cô lên tiếng :

- Chết rồi, tiểu nữ quên nói với các vị, tên vừa rồi là con trai của thừa tướng đương triều Du Thiên. Các vị gây thù với hắn, hắn nhất định trả thù. Sau này các vị phải cẩn thận, nếu được thì mau rời khỏi huyện Tiên Du trước khi hắn ra tay.

- Cô nương đừng lo, chúng tôi không sợ tên Thiên...Thiên gì đó đâu - BẢO BÌNH

- Phải đó, chính cô mới là người phải cẩn thận, nếu hắn lại tìm cô nữa thì nguy - XỬ NỮ

- Đa tạ các vị đã có lòng, ơn này tiểu nữ trọn đời không quên.

- Phải rồi, tiểu cô nương, chúng ta vào quán trọ bên đó ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi - KIM NGƯU

- Ngài muốn hỏi gì, tôi biết nhất định sẽ không dấu diếm.

Cả bọn kéo nhau vào quán trọ, khách trong quán nhìn chằm chằm, một phần là vì vẻ ngoài khác lạ của họ nhưng đa phần là vì độ "beautifull" của các bạn sao. Khi đã yên vị rồi, NGƯU NGƯU hỏi :

- Cô cho tôi biết về tên Du Thiên đó được không ?

- Dạ, hắn là Du Thiên, cha là Du Dực Tôn - thừa tướng đương triều. Hắn ỷ cha mình quyền thế nên rất lộng hành, dân chúng cũng chẳng làm gì được. Hắn có một người bạn thân là Cao Tôn, hai tên này chuyên phá phách dân lành, thường xuyên ra vào "Vạn Hoa Lâu"...

- Khoan "Vạn Hoa Lâu" là gì vậy ? - BẠCH DƯƠNG

- "Vạn Hoa Lâu" là kĩ viện lớn nhất ở đây, chỉ thua "Bách Hoa Lâu" của kinh thành thôi.

- À, ra vậy, cô kể tiếp đi

- Hai tên đó hại phá hoại tiết hạnh của không biết bao nhiêu cô gái (nói đến đoạn này tự dưng THIÊN BÌNH liếc SONG TỬ, SONG TỬ vội vàng xua tay như muốn nói : "Không có, chuyện đó anh không có"), kể cả phụ nữ đã có chồng cũng không tha. Vì bọn chúng bộ dáng anh tuấn lại có tiền của, quyền thế nên có nhiều cô nương theo đuổi...

- Khoan, vậy những cô nương bị hại tại sao không báo quan ?

- BẠCH DƯƠNG công tử, ngài nói gì vậy, chuyện nhục nhã như vậy sao có thể nói cho người khác biết chứ.

- À, ta hiểu rồi.

- Chính vì vậy mà hai tên đó cứ nhởn nhơ ngoài đường, tiếp tục bức hại người dân. Hôm nay, nếu không được các vị cứu giúp, e rằng tiểu nữ cũng đã...

- Cô nương đừng buồn, tên đó làm nhiều việc xấu ắt sẽ bị quả báo mà - SONG NGƯ

- Đa tạ SONG NGƯ cô nương đã an ủi, bây giờ, tiểu nữ phải về rồi, nếu không mẫu thân sẽ lo lắng. Xin cáo từ.

- Được rồi, cô về đi, tạm biệt - XỬ NỮ

10 bạn sao sau khi tiễn tiểu cô nương kia xong thì quay về quán trọ, NHÂN MÃ, BẢO BÌNH cùng SONG NGƯ kéo nhau đi mua đồ, SONG TỬ và THIÊN BÌNH cũng đi đâu mất, chỉ còn BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ, XỬ NỮ, KIM NGƯU cùng CỰ GIẢI về trước. Đột nhiên, có tiếng người la lên :

- ĐỨNG LẠI

Rồi một làn khói trắng bao bọc lấy cả nhóm. Từng người chợt cảm thấy buồn ngủ rồi gục xuống đất, sau lưng họ, hai bóng đen mỉm cười.
- Anh BẠCH DƯƠNG, anh BẠCH DƯƠNG - SƯ TỬ lay vai BẠCH DƯƠNG

- Ư...SƯ TỬ đó hả ? Đau đầu quá, sao chúng ta lại nằm đây vậy ?

- Em cũng không biết nữa, anh giúp em gọi KIM NGƯU dậy với

- Aaaa....đau đầu quá, chuyện gì xảy ra vậy ? - KIM NGƯU

- SƯ TỬ, em có thấy XỬ NỮ và CỰ GIẢI không ?

- Ơ...anh nhắc em mới nhớ, hôm qua chúng ta có đi với hai người đó mà
- Tớ chỉ nhớ ai đó kêu mình đứng lại, rồi sau đó có khói, tiếp theo là thấy buồn ngủ.

- Ngồi đây đoán chẳng được gì, mình về quán trọ đi, có khi họ đã về trước rồi.

Vậy là ba người DƯƠNG SƯ NGƯU trở về quán trọ, thế nhưng :

- BẠCH DƯƠNG, KIM NGƯU, SƯ TỬ cả đêm qua ba người ở đâu hả ? Mà XỬ NỮ với CỰ GIẢI đâu ? Không phải đi chung với ba người sao ? - NHÂN MÃ thấy ba người đi về thì hỏi tới tấp.

BẠCH DƯƠNG hỏi ngược lại :

- XỬ NỮ với CỰ GIẢI chưa về sao ?

- Cậu nói vậy là sao ? Họ đi chung với ba người mà - THIÊN BÌNH

- Anh BẠCH DƯƠNG, chị...chị của em đâu...hixhix - SONG NGƯ khóc thút thít

- BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ, KIM NGƯU các cậu nói hai người đó mất tích sao ? - SONG TỬ

- Bọn tớ...bọn tớ...ơ...

- Các vị, các vị, nguy rồi - tiểu cô nương hôm trước chạy thẳng đến chỗ các bạn sao la hét - Ơ, BẠCH DƯƠNG công tử, công tử không sao ư ?

- Tiểu cô nương, cô nói "không sao" là có ý gì ? Mà sao sáng sớm cô đã đến tìm chúng tôi vậy ? - MA KẾT cảm thấy có chuyện lớn xảy ra vội hỏi.

- Đêm qua, tiểu nữ đi mua thuốc cho mẫu thân, thì nhìn thấy Du Thiên và Cao Tôn, hai người họ hạ mê dược nhóm người BẠCH DƯƠNG công tử. Hắn còn bắt cả XỬ NỮ cô nương và CỰ GIẢI cô nương đi mất rồi.

- Cô nói sao, hắn bắt CỰ GIẢI đi sao ? - THIÊN YẾT vừa nói vừa tỏa ra sát khí ngùn ngụt.

- Dạ...dạ...chính...chính mắt tiểu nữ...đã...đã...đã nhìn thấy - tiểu cô nương sợ hãi sát khí của THIÊN YẾT run bần bật lên.
- Được rồi, cô nương, đa tạ cô đã báo tin. Bây giờ cô nên về nhà đi, chuyện còn lại để chúng tôi lo liệu - MA KẾT

- Dạ, tiểu nữ cáo từ, các vị nên nhanh chóng cứu nhị vị cô nương ra nếu không, e rằng... - cô nương kia bỏ lửng câu nói nhưng mọi người ai cũng hiểu vế sau là gì.

Sau khi cô nương nọ ra về, các bạn sao kéo nhau lên phòng của MA KẾT bàn bạc.

- Bây giờ phải làm sao đây ? Chúng ta nhất định phải nghĩ cách cứu họ - SONG TỬ

- Nhưng đó là phủ thừa tướng, không như phủ nha huyện lúc trước muốn vào là vào đâu - KIM NGƯU

- Vậy phải làm sao ? Không lẽ bỏ mặc họ - NHÂN MÃ

- KHÔNG - MA KẾT, THIÊN YẾT cùng lên tiếng

THIÊN BÌNH nhìn hai người một lúc, đột nhiên :

- Tớ có cách rồi

- Cách gì ?

- Tên Du Thiên đó rất háo sắc, chúng ta sẽ dùng mỹ nhân kế

- THIÊN BÌNH, không lẽ em định - SONG TỬ nghe xong đổ mồ hôi hột run run nói

- Điên, hắn biết mặt em rồi, với lại ngoại hình của em khác với người thường, hắn chắc chắn không chịu. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên gì, cậu nói nhanh đi - BẠCH DƯƠNG giục

- Tuy nhiên, ở đây có hai người rất giống với người thường, mà còn rất xinh đẹp nữa - THIÊN BÌNH nhìn KẾT YẾT cười nham hiểm

- MA KẾT và THIÊN YẾT á - KIM NGƯU

- KHÔNG ĐƯỢC - hai bạn KẾT YẾT cùng hét lên

- Vậy chẳng lẽ hai cậu nhẫn tâm nhìn XỬ NỮ với CỰ GIẢI bị hại sao - THIÊN BÌNH cũng hét lên

- Nhưng...nhưng bọn tớ là nam, đâu có biết cái gì "mỹ nhân kế", hơn nữa mắt của tớ màu nâu, sẽ bị phát hiện thôi - THIÊN YẾT

- Đừng lo, để tớ - BẢO BÌNH vừa nói vừa lấy ra một cái hộp, trong đó là kính sát tròng đủ loại màu sắc. BẢO BẢO giờ một cặp kính màu đen lên đưa cho THIÊN YẾT - Đây, bảo đảm không bị phát hiện.

THIÊN YẾT cứng họng, không cãi được gì. THIÊN BÌNH cười tươi như hoa, biết mình đã thắng lợi, cô nói :
- Theo "luật rừng", im lặng là đồng ý nha

- Cậu im đi THIÊN BÌNH, muốn bọn tớ đổi ý hả - hai người nghiến răng nói.

- Được rồi, kế hoạch thế này, THIÊN YẾT, MA KẾT hai cậu cố gắng làm sao vào cho được phủ Thừa Tướng, tìm hiểu xem hắn nhốt XỬ NỮ và CỰ GIẢI ở đâu. KIM NGƯU, SONG NGƯ hai cậu mai phục bên ngoài phủ, chờ tin của YẾT KẾT. Tớ, SONG TỬ, BẠCH DƯƠNG, BẢO BÌNH phụ trách cứu người. Nếu hai cậu xử được hai tên đó thì tới giúp bọn này luôn. Ok ?

- Ok.

- Được rồi, bây giờ hai người mau thay y phục đi, tớ sẽ truyền thụ "mỹ nhân kế" cho - THIÊN BÌNH làm ra vẻ "sư phụ" nói

Hai bạn YẾT KẾT sau khi thay đồ, còn được THIÊN BÌNH cẩn thận độn cho phần ngực thêm "đầy đặn". BÌNH NHI nói :
- Được rồi khóa học bắt đầu.

Hai giờ sau...

- MA KẾT cậu có biết cái gì gọi là tình cảm không, cậu ăn nói phải nhẹ nhàng một chút

- THIÊN YẾT cậu có biết "mỹ nhân kế" quan trọng nhất là gì không ? Là khuôn mặt đó, cậu không biết cười hả ?

- MA KẾT cậu đừng có đơ ra như vậy, nhìn như tượng đá vậy.

- THIÊN YẾT, bước đi phải uyển chuyển, mỗi bước là 20cm, bước trước cách bước sau 2s. Cậu có hiểu không hả ?

- MA KẾT.....

- THIÊN YẾT.....

Thế là cả ngày hôm đó, "sư phụ" THIÊN BÌNH
nói cứ nói, hai "đệ tử" là THIÊN YẾT với MA KẾT nghe thì nghe nhưng vào đầu chẳng được tới một nửa. Mặc dù vậy, khóa học cũng kết thúc bình yên. Hôm sau, hai bạn THIÊN YẾT, MA KẾT cùng nhau đi dạo phố, "vô tình" lướt qua trước mặt Cao Tôn và Du Thiên. Hai tên này lập tức "hành động" :

- Nhị vị cô nương, xin cho tại hạ tiếp chuyện được không ? - Du Thiên

- Vị công tử này, chẳng phải chúng ta đang nói chuyện sao ? - THIÊN YẾT nhỏ nhẹ nói trong đầu suy nghĩ "Đồ chết tiệt, để ta biết ngươi làm gì GIẢI GIẢI của ta, ta cho ngươi chết không toàn thây" (t.g: CG của bạn hồi nào. TY: Ngươi muốn bị chém hả * xách đao * . t.g: Dạ ko, em còn yêu đời lắm * bỏ chạy *)

- Thú vị, thú vị, vị cô nương này chẳng hay tôn danh là gì vậy ? - Cao Tôn cúi đầu hỏi

- Tiểu nữ họ Vương tên là Hiểu Lam, đây là tỉ tỉ tên Hiểu Tuyết, chẳng hay nhị vị công tử cao danh quý tánh là gì ? - THIÊN YẾT

- Tại hạ là Cao Tôn, vị huynh đài đây là Du Thiên, là công tử của thừa tướng đương triều

- Vương cô nương, không biết ta có thể mời cô và tỉ tỉ về tệ xá để chúng ta từ từ nói chuyện không ? - Du Thiên cười nói

- Ơ...chuyện này... - THIÊN YẾT vừa nói vừa liếc nhìn MA KẾT

- Du công tử đây đã có lời mời, chúng tiểu nữ sao có thể từ chối - MA KẾT nhìn Du Thiên nói, trong đầu thì đang nghĩ "Ngươi đợi đó, ta sẽ cho phủ của ngươi tan nát"

- Vậy là tốt rồi, mời nhị vị cô nương theo tại hạ - Du Thiên đạt được mục đích vui vẻ nói. Trong đầu đang mơ tưởng về... (về cái gì tự hiểu)

Bốn người đi một hồi cũng tới phủ Thừa Tướng, Du Thiên nói gì đó với Cao Tôn. Lát sau, hắn quay lại nói :

- Hiểu Tuyết cô nương, Hiểu Lam cô nương, tại hạ vẫn chưa chuẩn bị gì hết, đành mời nhị vị cô nương vào hai phòng bên kia đợi, tại hạ sẽ nhanh chóng quay lại.

- Ơ...Du công tử, chúng tôi không thể đợi ở cùng một phòng sao ? - MA KẾT nói

- Chuyện này rất khó giải thích, sau này có dịp tại hạ sẽ nói sau, xin mời nhị vị cô nương vào trong.

"Đồ chết tiệt, ngươi tưởng ta không biết ngươi nghĩ cái gì hả, đồ vô sỉ, biến thái..." - hai bạn cùng nghĩ

"Cạch..." tiếng khóa cửa vang lên báo hiệu phần khó nhất của kế hoạch bắt đầu.

- Ơ...Cao Tôn công tử, ngài... - THIÊN YẾT làm ra vẻ sợ hãi như THIÊN BÌNH đã dạy. Dù trong lòng đang chửi hắn thậm tệ cũng phải ráng mà đóng kịch cho bằng được.
- Lam nhi, chẳng phải là nàng muốn sao ? Còn giả vờ nữa

- Cao công tử, ngài xấu quá a~ - THIÊN YẾT vừa cố dài giọng theo kiểu THIÊN BÌNH vừa ngăn cơn nôn ọe chực trào ra.

- Lam nhi, nàng thật xinh đẹp, chúng ta bắt đầu nha.

- A, Cao công tử, khoan đã, chúng ta chơi trò chơi đi.

- Mỹ nhân, nàng muốn chơi trò gì ?

- Công tử, bây giờ ngài bịt mắt lại đi, nếu ngài bắt được Lam nhi, Lam nhi cho ngài làm gì cũng được - "Tên chết tiệt, muốn bắt được ta, đâu có dễ vậy"

- Được, được nàng phải giữ lời nga - Cao Tôn nghe tới câu "làm gì cũng được" thì hai mắt sáng rỡ như đèn xe hơi, đồng ý ngay

Lúc đó, ở phòng bên cạnh...

- Hiểu Tuyết cô nương, mời ngồi

- Đa tạ công tử - "không biết THIÊN YẾT sao rồi, cầu trời nó đừng có giết người ở đây"

- Hiểu Tuyết cô nương, uống trà

- Đa tạ - KẾT vờ uống, đem đống trà đổ hết lên sàn nhà

- Hiểu Tuyết cô nương quả là như thiên tiên giáng trần, xinh đẹp khả ái, khiến cho người người ngưỡng mộ.

- Đa tạ công tử quá khen - "Ai ngưỡng mộ cũng không cần ngươi ngưỡng mộ tên chết bầm" - Nhưng mà, ...

- Hiểu Tuyết cô nương, nhưng mà sao ?

- Nhưng mà hôm trước, Du công tử bắt được hai mỹ nhân, ngài nói xem là họ đẹp hơn hay Tuyết nhi đẹp hơn ?

Du Thiên giật mình :

- Sao nàng biết ?

- Hôm trước Tuyết nhi đi mua đồ, tình cờ nhìn thấy. Du công tử, ngài nói Tuyết nhi xinh đẹp vậy sao ngài còn mang hai vị cô nương đó về chứ ?

MA KẾT quay đi, làm bộ giận dỗi. Du Thiên thấy vậy, đoán là vị cô nương này thích mình nên ghen (tự tin quá anh ơi) cũng yên tâm phần nào. Hắn nói :

- Đương nhiên là Tuyết nhi của ta xinh đẹp hơn, chúng ta yêu quái sao có thể sánh với nàng được ?

"Tên đểu cáng, ai là của ngươi chứ, đồ vô liêm sỉ, vô văn hóa, vô đạo đức..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net