Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên, một tên lao thẳng đến chỗ THIÊN BÌNH, SONG TỬ vội rút súng ra "đoàng", tiếng súng vang lên báo hiệu tên đó đã chầu trời, đồng thời cũng làm cho đại sảnh im lặng.

- What ? Chuyện gì vậy, mọi người sao không đánh tiếp đi, nhìn tôi làm gì ?

- Ngươi, cái tiếng nổ đó, là ngươi làm - một nữ nhân đứng cạnh Xà nương tử lên tiếng

- Cái này "tiêu, làm sao nói với họ đây là súng bây giờ", cái này không quan trọng, chúng ta cứ tiếp tục đi hahaha

- Mã Sinh, bên ngươi đã chết hơn nửa, ngươi vẫn muốn tiếp tục ? - Trương Viễn nói lớn

- Hừ, ta quyết không lùi bước. Chết tiệt, chỉ tại cái đám các ngươi chui ở đâu ra làm hỏng kế hoạch của ta, đáng ghét

- Ông già, ăn nói cho cẩn thận ai chui ra chứ, bọn tôi là được ông "mời" vào nhá - BẢO BÌNH

- Chết tiệt, câm ngay, các ngươi....á...

- Á... - Mã Sinh la lên, sau lưng là BẢO BẢO với một bình nước thuốc trên tay. BẢO BẢO cười nói :

- Nhuyễn cốt tán điều chế dạng lỏng, thấm qua da vào thẳng mạch máu.

Mấy tên sơn tặc đơ người : "Gì chứ, nhuyễn cốt tán dạng lỏng thấm qua da, cả thần y cũng không làm được, vị cô nương này sao có thể ?"

- BẢO, cậu giỏi lắm, từ lúc đến đây cậu hữu dụng hơn hẳn đấy - XỬ NỮ
- Tớ mà - BẢO BẢO được khen thích chí cười như điên. Nhưng trong mắt ai đó thì BẢO BẢO là đang cười như "tiên".

- Trại chủ, chuyện này xong rồi, chúng tôi đi đây - KIM NGƯU

- Khoan đã, xin các vị chờ cho một lát, tại hạ còn có điều muốn hỏi - Trương Viễn gọi lại

- Ông không cần hỏi nghe đây - SONG TỬ biết trước ông ta muốn hỏi gì nói - Tên này bắt hai người bạn của bọn tôi nên chúng tôi trà trộn vào đây, mục đích chính là cứu người thôi. Nay việc đã xong, chuyện của núi Hắc Phong ông tự mà xử lý. Cáo từ

- Khoan đã, các vị đã giúp chúng tôi. Tôi muốn các vị nán lại một lát.

Trước vẻ thành khẫn của Trương Viễn, các bạn sao quyết định ở lại. Trương Viễn nói với Mã Sinh :

- Mã huynh đệ, ta đối ngươi không bạc nhưng ngươi lại phản ta, chuyện này ta nhất định không tha thứ, Tố Muội...

- Khoan đã - THIÊN YẾT

- Chẳng hay các hạ muốn nói gì ?

- Ông giao hắn cho bạn tôi xử lý

- Chuyện này...

- Hắn với bọn tôi có thù, ông thấy không được à ?

- Uhm...nếu vị huynh đài này đã nói vậy, ta cũng không từ chối. Dù sao, các vị cũng vừa cứu ta một mạng.

- Đa tạ ngài, trại chủ.
- Còn các ngươi - ông ta chỉ vào lũ người theo phe Trương Viễn - Các ngươi làm ta quá thất vọng, từ nay Hắc Phong sơn giải tán. Các ngươi về đi.

- Đa tạ trại chủ tha mạng - đám người phía dưới nhẹ giọng nói. Là xấu hổ hay hối hận đây....

- Trại chủ Xà nương tử này quyết theo người đến cùng trời cuối đất.

- Dương Tư Đồng này chỉ có người là an hem lẽ nào lại bỏ đi

- Trại chủ, Tố Muội và Phụng Nhan sẽ theo người.

- Toàn Phong và Tư Mã cũng vậy

- Tốt, tốt hahaha...ít nhất Trương Viễn ta còn có an hem như mọi người - Hahahaha....

Trương trại chủ nói mà mắt ngấn lệ. Xem ra bị phản bội bởi những người an hem của mình làm cho người như Trương trại chủ cũng phải đau lòng.

- Trại chủ chúng tôi xin cáo từ - SONG TỬ

- Được, tạm biệt mọi người. Có duyên sẽ gặp lại - Trương trại chủ mỉm cười nói. Bây giờ trông ông thật ảm đảm, mất đi cái khí phách mà mới khi nãy vẫn còn.

- Tạm biệt.

12 bạn sao lòng tuy có hút buốn nhưng vẫn phải ra về. Về tới quán trọ, THIÊN YẾT, MA KẾT kéo nhau đi đâu mất. Sáng hôm sau :

- YẾT, KẾT tên Mã Sinh đâu rồi ?
- Ở trong núi - MA KẾT

- Nghĩa là sao ? - BẢO BÌNH

- Các cậu muốn biết à - THIÊN YẾT

- Ừ - 10 người cùng trả lời

KẾT, YẾT dẫn các bạn ra một hang động phía sau núi. Trên thành hang động là Mã Sinh đang trong tình trạng....dính chặt lên mặt đá. Khắp người bị đóng bởi những cây đinh sắt to. Trong miệng là những cái đuôi rắn con đang ngọ nguậy, mắt có dấu hiệu bị dính axit, trên người có nhưng chỗ bị lóc thịt lộ ra cả xương và một kết quả chắc chắn là hắn đã "tìm về miền cực lạc". 10 bạn sao nhìn thấy cảnh này thì :

XỬ NỮ, SONG NGƯ, CỰ GIẢI, THIÊN BÌNH => nôn

NHÂN MÃ, BẢO BÌNH => nhìn không chớp mắt

SONG TỬ, KIM NGƯU, BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ => shock nói không nên lời

Phải mất 10 phút sau, các bạn mới bình tĩnh lại. KIM NGƯU nói :

- Như vậy hình như hơi...độc ác đó

- Hắn dám bắt XỬ NỮ/CỰ GIẢI đáng đời - MA KẾT, THIÊN YẾT đồng thanh

- Vậy là xong rồi phải không ?

- KHÔNG. Còn tên Du Thiên nữa

- Nè hắn là con trai thừa tướng đó - SONG TỬ nhắc

- Thì sao ? - YẾT, KẾT mặt sát khí nhìn SONG
- Ừ thì...đâu có sao - SONG TỬ quay mặt đi chỗ khác

Trong đầu các bạn sao : "Độc ác, nhẫn tâm, vô nhân đạo, quỷ đội lốt người,..."

Trong đầu XỬ NỮ, CỰ GIẢI : "Anh ấy vì mình, hạnh phúc quá đi"

Suốt đường đi, GIẢI và NỮ thì cười mãi không thôi. Còn các sao khác thì né hai bạn càng xa càng tốt. Về tới huyện Tiên Du, chào đón họ là một cô gái đang.....chuẩn bị thắt cổ.
Dải lủa trắng phất lên cao chói lóa giữa trời, vòng qua cành cây to lớn hai vòng. Bên dười, tảng đá được kê ngay ngắn, nữ nhân đặt một bước lên tảng đá, bước thứ hai đứng thật vững vàng. Vòng dây siết chặt, tảng đá được đá ra kêu "cạch" một tiếng. Nữ nhân kia...đang tự tử.

- Hình như cô ta định tự tử - KIM NGƯU

- Hình như là vậy, sao cứu hay không đây ? - SONG TỬ

- Cứu - THIÊN YẾT nói câu cứu người lần đầu tiêng trong đời, các bạn sao ngơ ngác, không hiểu YÊT của họ ăn phải thứ gì.

THIÊN YẾT thấy tất cả nhìn mình thì trừng mắt nhìn lại, liếc MÃ MÃ một cái, cô liền hiểu ý bắn một mũi tên chuẩn xác cắt ngang dải lụa trắng. Nữ nhân mất đà, ngã xuống đất. 12 người chạy lại thì thấy, đó là một cô nương xinh đẹp, tuy nhiên, đôi mắt lại u sầu. Nữ nhân ngước nhìn những "ân nhân" của mình khóc lóc :

- Tại sao ? Tại sao lại cứu tôi ? Tại sao không để tôi chết đi ?

CỰ GIẢI nhẹ nhàng nói :

- Cô nương, cô tên gì ? Sao phải tìm tới cái chết ?

- Tôi là Xuân Lan, là tỳ nữ trong phủ thừa tướng.

- Cô nương, chúng ta về quán trọ nói chuyện. Về việc cô muốn chết, chúng tôi muốn biết lý do - THIÊN YẾT nói rồi về quán trọ luôn, không cần biết cô nương kia có đồng ý hay không
CỰ GIẢI thấy THIÊN YẾT quan tâm Xuân Lan thì trong lòng khó chịu, bỏ đi một nước chẳng thèm lý gì tới cô nương tội nghiệp kia. Các bạn còn lại thấy tình hình hơi khó hiểu nhưng không thể làm gì hơn ngoài làm theo lời THIÊN YẾT. Riêng BẢO BÌNH thì đã đoán được gần nữa và xác định, vụ này có liên quan tới mình (biết rồi đấy à). Về tới quán trọ, cả đám kéo lên phòng BẢO BẢO nói chuyện. XỬ NỮ hỏi :

- Xuân Lan cô nương, có thể cho chúng tôi biết lý do cô tự tử được không ?

- Tôi...tôi vốn là tỳ nữ trong phủ thừa tướng. Mấy ngày trước, Cao Tôn công tử và thiếu gia dẫn hai vị cô nương về phủ, tôi chỉ nhìn xa nên không rõ mặt họ (THIÊN YẾT + MA KẾT thở phào khi nghe câu này) chỉ thấy, hai vị cô nương một vào phòng Cao Tôn công tử, một vào phòng Du thiếu gia. Lát sau, tiểu nữ cùng tỉ muội của mình là Đông Mai đi lấy đồ cho lão gia. Ngang qua phòng Cao Tôn công tử thì Đông Mai nói tỉ ấy quên đồ nên chạy đi lấy. Đông Mai vừa đi thì có một bàn tay kéo tiểu nữa vào phòng. Sau đó, tiểu nữ không nhớ gì cả, lúc tỉnh dậy thì đã....hức...hức...hix...

Xuân Lan khóc thật thảm thương, trong khi đó, các bạn sao trừ XỬ NỮ và CỰ GIẢI cũng đã hiểu toàn bộ câu chuyện. Các bạn thầm chửi rủa tên họ THIÊN độc ác, nhẫn tâm, hại đời con gái người ta. So với Du Thiên còn thất đức hơn vạn phần. THIÊN YẾT biết mọi người đang chửi mình nhưng vẫn mặt lạnh như không nói :

- Vì thế mà cô tự tử ?

- Hức...không, tiểu nữ từ lâu đã thầm yêu Cao công tử nên lòng cũng không oán trách gì. Nhưng lúc Cao công tử tỉnh dậy, nhìn thấy tiểu nữ thì luôn miệng nhắc tới Hiểu Lam cô nương nào đó. Còn nói coi như chuyện này không xảy ra, còn nói tiểu nữ nếu được thì đi tự tử luôn đi. Tiểu nữ một lòng vì Cao thiếu gia, không một câu oán than, vậy mà, huynh ấy...hức...hức...huhuhu...

Xuân Lan vừa khóc vừa nói hết sức thảm thương, THIÊN YẾT nhíu mày suy nghĩ :

"Việc này dù sao cũng là do mình gây ra, nhưng giờ phải làm sao đây. Aaaaa....hay là quên đi, coi như mình không có làm. Nhưng vậy cũng không được, phải làm sao đây ?"

Trong khi đó BẢO BÌNH : "Chết rồi, chắc chắn là do mình đưa nhầm thuốc cho THIÊN YẾT mới gây ra việc này, bây giờ phải làm sao đây, nhưng mình chỉ biết chế thuốc thôi. Thuốc...? A có cách rồi"
- Xuân Lan cô nương cô yên tâm, ngày mai cô trở lại đây, Cao Tôn thiếu gia sẽ yêu cô say đắm. Bây giờ cô cứ về, đừng lo lắng nữa, trời cũng sắp tối rồi. Cô cứ yên tâm, không cần lo lắng gì ha - BẢO BÌNH cười nói

- Vị cô nương này, cô không đùa chứ. Cô nói thật không ? Cao thiếu gia sẽ chấp nhận tình cảm của tôi sao ? Cô không lừa tôi chứ ?

- Không đâu, tôi nói thật, cô cứ yên tâm mà về.

Xuân Lan nhìn BẢO BẢO có vẻ nghi ngờ nhưng cũng không nói gì thêm, miệng nở một nụ cười đầy hi vọng. Sau khi Xuân Lan ra về, cả bọn liền hỏi BẢO BÌNH :

- BẢO BẢO, cậu nói hắn sẽ yêu cô ta say đắm là sao ?
BẢO BÌNH mỉm cười, lấy ra một lọ thuốc màu hồng nháy mắt nói :

- Tình dược, hiệu BẢO BÌNH, đảm bảo "chết mới hết công dụng".

Các bạn sao đơ ra, đột nhiên, SONG TỬ hỏi :

- Sao lúc còn ở hiện đại cậu không làm mấy cái này ?

- Ở đó dược liệu rất khó tìm, đa số là thuốc tây làm từ hóa chất thui. Ở đây, tha hồ mà kiếm dược liệu chế thuốc.

- BẢO BÌNH cậu giỏi lắm, giỏi thật đó - BẠCH DƯƠNG nhìn BẢO BÌNH nở nụ cười tỏa nắng. BẢO BÌNH "say nắng" bỗng chốc đỏ mặt, quay đi chỗ khác, tim đập như chưa từng được đập.
Đêm đó, MA KẾT và THIÊN YẾT đảm nhận nhiệm vụ bắt cóc Cao Tôn. BẢO BÌNH cho hắn uống thuốc, rồi nhốt hắn trong phòng, còn cho thêm mê dược để đảm bảo hắn ngủ suốt đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net