Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XỬ NỮ bỗng đề nghị :

- Này, hay ngày mai chúng ta vào kinh thành đi, ở đây mãi cũng không tốt.

- Uhm, được đó, mình không nên làm phiền Tử Y quá. - MA KẾT hưởng ứng theo XỬ NỮ. Bạn NỮ thấy KẾT hưởng ứng thì đỏ mặt cười. SONG TỬ để ý hỏi :

- XỬ NHI, bị gì mà đỏ mặt thế.

Ngay sau đó, chân bạn SONG bị một cú đạp đau thấu xương. TIỂU XỬ cười nói :

- Không sao, cám ơn cậu đã "quan tâm"
XỬ NỮ nhấn mạnh từ "quan tâm" như muốn nói "Câm, ai mượn ngươi để ý hả tên nhiều chuyện". SONG TỬ đau nhưng vẫn ráng nở một nụ cười ngụ ý : "Dạ, em hiểu rồi thưa chị XỬ".

- Vậy mai chúng ta lên đường nhé - SƯ TỬ

- Nhưng kinh thành xa lắm, hay các anh chị cứ ở đây vài hôm nữa rồi hãy tính - Tử Y lo lắng.

- Không, không nên ở, à ý tôi là kinh thành khá xa nên mọi người nên tận dụng thời gian đi cho sớm, ở đây lâu cũng chẳng được gì - Tử Đạt nghe nói bạn họ đi, trong lòng mừng như mở hội vội nói.

12 người ai cũng biết rõ suy nghĩ của Tử Đạt nhưng chỉ tặng cho hắn vài ánh mắt đầy "sát khí" rồi cho qua. (vậy cũng đủ chết rồi)

Sau một hồi, người níu kéo, kẻ xúi giục, rốt cuộc 12 bạn sao của chúng ta quyết định lên đường.

Sáng hôm sau, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, THIÊN YẾT và MA KẾT cũng đã thay lại bộ đồ nam.

- Trông hai cậu như "nữ giả nam" ấy, tớ thấy đồ nữ vẫn đẹp hơn - NHÂN MÃ (cô này chán sống thật rồi)

Hai người liếc NHÂN MÃ đang định mở miệng thì :

- Tớ thấy KẾT mặc đồ nam cũng đẹp trai đấy chứ, mắt cậu bị sao thế NHÂN MÃ - XỬ NỮ

- Đúng đấy, THIÊN YẾT nhìn phong độ, anh tuấn hơn cả mấy người kia cơ - CỰ GIẢI đang nhìn YẾT chằm chằm nói.

- Hai người hôm nay trúng tà à, hay là... - SƯ TỬ bỏ lửng câu nói, mặt cười hết sức "đểu".

- SƯ à, lâu quá tớ chưa "luyện giọng", hay cậu nghe xem giọng tớ còn như trước không nhé - XỬ NỮ lại gần bạn SƯ hòi

- Không, không, tớ...tớ không có nói gì cả...hahaha - SƯ TỬ vừa nói vừa đưa tay lên miệng làm điệu bộ kéo khóa lại.

Tử Y nhìn mọi người, mắt rưng rưng nói :

- Các huynh các tỉ lên đường nhớ bảo trọng nhé.

- Y Y đừng khóc, tỉ khóc muội cũng muốn khóc theo đấy - NGƯ NGƯ mắt cũng đỏ hoe nói.

- Được rồi, Y nhi, muội đừng buồn, họ đi rồi sẽ quay lại mà, phải không ? - Tử Đạt an ủi muội muội nhưng trong lòng đang cầu khấn "Làm ơn đừng bao giờ quay lại, làm ơn đừng quay lại, làm ơn..."

- Y nhi dễ thương thế này, tất nhiên các tỉ sẽ quay lại - BẢO BÌNH nhìn Tử Đạt cười nói.

Tử Đạt như rớt xuống từ chín tầng mây, nét mặt hết sức đau khổ. KIM NGƯU thấy lâu nên giục :

- Này xong chưa, lâu quá.

- Ừ, chúng ta cũng nên đi thôi, tạm biệt Y nhi nhé - THIÊN BÌNH nói rồi cả bọn cùng tạm biệt anh em họ Tử (chính xác là có mỗi Tử Y thui, tên Đạt kia thì chẳng ai thèm nhìn đến). Cả nhóm kéo nhau ra khỏi ngôi làng nhỏ, tiến về phía hoàng thành.

- Các huynh các tỉ bảo trọng, nhớ phải về thăm Y nhi đó - Tử Y vẫy tay gọi theo.
Ra tới thị trấn mọi người mới biết, dân ở đây ai cũng là tóc đen, mắt đen. Thảo nào lúc mới gặp, Tử Y cứ nói họ là quái vật. Trên đường đi, các bạn sao mua đồ rất nhiều mà không tốn tiền. Vì sao ? Số là các bạn đến đâu, người ta né tới đó, đặc biệt là hai tên DƯƠNG, SƯ. Một tóc bạc, một tóc vàng tới đâu là dân chúng lập tức "giải tán". Còn lúc mua đồ thì do người bán sợ quá mà không dám thu tiền. Nói chung trên đường đi, ngoài trừ bị người ta coi là quái vật ra thì không có chuyện gì hết. Cho đến một ngày :

- Đó, là bọn chúng đó, lũ quái vật đi khắp nơi cướp phá người ta (ủa có hả ?) - một ông chú mặc áo xanh chỉ vào 12 bạn sao la lên. Lập tức, có một đám mặc áo xanh nữa đuổi tới. Theo quán tính, các bạn sao lập tức bỏ chạy, NHÂN MÃ vừa chạy vừa nói :

- Ê, quần áo mấy tên áo xanh đó nhìn quen quá .

- Ừ tui cũng thấy vậy - BẢO BÌNH đáp

- A, đó là đồng phục của mấy tên sai nha trên TV á - SONG TỬ

- Hả, nha sai, khoan tất cả dừng lại. ĐỨNG LẠI, ĐỨNG - XỬ NỮ hét lên.

"KÉT" 12 bạn sao cùng thắng lại, nhìn XỬ NỮ :

- TIỂU XỬ, cậu làm gì vậy ? Bọn họ sắp đuổi tới rồi - THIÊN BÌNH
- Họ là nha sai, tại sao lại đuổi bắt chúng ta chứ ? Đợi họ tới hỏi cho rõ đã - XỬ NỮ nói mắt nhìn về phía sau - Ửa đâu hết rồi ?

- Chị XỬ à, chắc là do mình chạy nhanh quá đó - SONG NGƯ

- Mấy tên này làm sai nha kiểu gì mà cả chạy cũng không nổi, vô dụng - SƯ TỬ

- Họ gần tới rồi - THIÊN YẾT

- Đâu, có thấy gì đâu, cậu bị ảo giác à - KIM NGƯU
YẾT không trả lời, cậu nghĩ : "Hơi đâu nói chuyện với con trâu ngốc này", chỉ có MA KẾT "tốt bụng" giảng cho NGƯU về khả năng nhìn xa của YẾT. Nói xong thì đám áo xanh cũng đã gần tới. Vì các bạn sao chạy quá nhanh nên đám sai nha mất tới 10 phút mới đuổi kịp các bạn. Tới nơi, họ thở hồng hộc, nằm rạp xuống đất (đi bắt người mà thế đấy). Mất thêm 5 phút hồi sức, một tên nha sai đứng lên, kê kiếm vào cổ NHÂN MÃ nói :

- Mấy tên quái vật kia, mau theo ta về phủ

- Này tên kia mau bỏ thanh đao của ngươi ra, tin ta cho ngươi ăn đập không hả ? - SƯ TỬ cầm côn xông lên (t.g: sao lộ liễu thế SƯ. ST:muốn ăn côn hả. T.g: Dạ không, em không muốn ạ)

- SƯ, bình tĩnh. Nè anh kia, tụi tôi đã làm gì sai mà mấy người dí bắt hả ? - KIM NGƯU
- Các ngươi là một lũ quái vật, đi khắp nơi phá làng phá xóm, biết bao dân chúng đã tới quan phủ báo án các ngươi có biết không ?

- Nè tên kia, bọn ta phá làng phá xóm khi nào hả ? - BẠCH DƯƠNG nhìn mặt tên nha sai, trán dồ, mũi to, môi trề thêm cái đầu trọc nhìn cực kỳ đáng ghét. Lúc hắn nói, cái miệng cứ trề ra khiến cậu thật muốn đập một phát.

- Các ngươi ăn không chịu trả tiền, còn cướp của người khác, hù dọa dân chúng. Đó không gọi là phá làng phá xóm sao.

- Nè, ăn uống mua đồ là do mấy người đó không chịu lấy tiền đó chứ, liên quan gì tới tụi này ? - NHÂN MÃ
- Các ngươi là quái vật, tới gần để các ngươi ăn thịt hả ? - Tên đó nói với cái giọng hết sức "đểu", bây giờ không chỉ bạn BẠCH, mà cả TIỂU NGƯU và TIỂU SONG cũng muốn cho tên kia một trận.

- Ông ăn nói vừa phải nhé, ông đang ở gần bọn tôi nè, có sao đâu - CỰ GIẢI cũng tức mình phản đối.

- Bổn quan tung hoành giang hồ đã nhiều năm, khí chất bất phàm, các ngươi đương nhiên không dám làm gì rồi

- Oẹ...kinh - 12 người cùng đồng thanh, làm điệu bộ như đang nôn. Tên sai nha thấy vậy giận dữ, dí sát kiếm vào MÃ MÃ hét lên :

- Mau theo ta về.
THIÊN YẾT lại gần MA KẾT nói nhỏ :

- Mình chém hết đám này rồi chuồn đi anh.

- Không nên, họ là người của quan phủ, giết sẽ phiền lắm, vả lại MÃ MÃ đang trong tay gã, chúng ta cứ theo gã một chuyến, nếu không ổn thì vượt ngục trở ra.

- Vâng, nhưng em vẫn muốn chém cho tên kia vài nhát, nhìn hắn đáng ghét quá.

- THIÊN YẾT

- Em đùa thôi.
12 bạn sao của chúng ta bị dẫn về đại lao mà không qua một phiên xử nào, SONG TỬ định thắc mắc thì bị THIÊN BÌNH đá vào chân liền câm miệng. Tới nay đã ba ngày mà vẫn chưa thấy tên huyện lệnh thăng đường xét án. 12 bạn sao cũng chặng vội gì, vũ khí vẫn còn trong tay muốn vượt ngục lúc nào chả được. Thật ra, lúc bị bắt, đám nha sai đã tịch thu vũ khí của các bạn. Tuy nhiên, toàn bộ vũ khí được giấu trong cây đàn của XỬ NỮ, mà XỬ NỮ thì dùng "mỹ nhân kế" xin giữ lại cây đàn (lúc đó mà có kiếm trong tay tên nha sai kia đã tan xác với MA KẾT rùi) đám nha sai xiêu lòng cho TIỂU XỬ qua. Thế là 12 bạn sao của chúng ta thoát.

Up chap này xong thì chắc khoảng 13/6 mới up tiếp được vì mình bận thi. Các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình nha^.^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net