Chương 2: Quen quen...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tối tăm, ngay cả một tia sáng nhỏ từ khung cửa sổ bên cạnh cũng chẳng xuất hiện nổi dù chỉ một chút. Có lẽ nếu để đôi mắt một người nhìn thấy được tất cả mọi thứ xung quanh là một điều cực kì khó khăn. Mà làm gì có ai lại muốn ở mãi trong một nơi tối tăm thế này, cho dù một giây thôi cũng chẳng ai chọn bước vào trong.

Bên trong căn phòng ấy chẳng có gì ngoài sự vắng lặng, lạnh lẽo, tuyệt vọng và...

...Người?

Một cô gái, với cơ thể chi chít những vết thương, ai trông vào cũng sởn cả người chứ chẳng thể nào bình tĩnh được. Cô ấy mắt nhắm híp, đôi môi tái nhợt, có lẽ là đã ngất, chẳng ai biết được lí do tại sao cô ấy lại bị hành hạ đến thế, phải chăng cô đã làm chuyện gì đó sai trái? Và ai là người hành hạ cô ấy?

Một lúc sau, một đám con trai cùng bước vào bên trong căn phòng, ai cũng cao to, mặt mày bặm trợn hung hăng. Họ bật mở lên chút ánh sáng mờ ảo của cái bóng đèn nhỏ, sau đó nhìn vào cô với cái nhìn chán ghét.

Một tên trong nhóm đó khẽ nhếch môi, giọng điệu của hắn đối với cô gái nhỏ này rất khinh bỉ. Đám người bên cạnh hắn chẳng ai nói gì, chỉ một mực đứng im lặng nghe hắn nói, có lẽ hắn là người đứng đầu của nhóm này.

- Đến giờ mà vẫn còn tâm trí để ngủ sao? Đúng là một cô tiểu thư ngọc ngà nhỉ? Tại sao hại người lại chưa từng nhìn thấy cô ta vô tư thế này? - Cậu ta nâng mặt cô lên, hỏi những câu hỏi mà chẳng ai có thể mở miệng trả lời lại hắn. Đến cuối cùng hắn ném ra một câu. - Đánh cô ta cho mạnh vào đến khi nào cô ta tỉnh lại mới được ngưng.

Đánh người đang bị thương nặng tỉnh lại? Có phải hắn điên rồi không? Làm sao có thể tỉnh lại nổi? Nhìn người nọ, làm gì còn sự sống chứ? Đánh nữa thì ngoài chết ra... Sẽ chẳng còn con đường khác cho cô ấy nữa.

Những tên kia là đàn em hắn, khi nghe xong đã phải sững người rất lâu, họ như thể cảm thấy đáng thương cho cô gái, muốn nói giúp cô vài lời để đỡ cho sự chịu đựng của cô. Nhưng rồi đến cuối cùng, bọn họ cũng chỉ dám cuối đầu và làm theo lời hắn ta, bọn họ không thể làm một kẻ anh hùng được.

Cự Giải dần mơ màng tỉnh dậy, trong đầu hiện lên một thước phim trôi chậm về ngày hôm qua của cô và Bảo Bình, giữa cơn đau xé da rát thịt. Cô cảm thấy bản thân vô lực không có sức, cảm thấy những đau đớn từ lúc sinh ra đến những 5 năm trước giờ đây đang quay trở lại để cô nhớ về nó thật kĩ, nhắc cô rằng cô không được quên nó, chỉ khác rằng nỗi đau ấy là về da thịt thay vì tâm can đã nát.

Chẳng có một âm thanh nào ngoài tiếng đánh, chẳng có một ai mà cô quen biết và cũng chẳng có hy vọng nào cho cô. Hóa ra cô vẫn còn sống sao? Sống trong những đau đớn mà chẳng biết tại sao bản thân phải nhận lấy? Hóa ra cô vẫn chưa thể chết đi mà trước khi ấy cô phải cảm nhận nỗi đau đó thêm nữa.

Giờ đây cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Đau, đau lắm. Mọi thứ trong đầu cô dần trống rỗng và rồi chúng hiện về hình ảnh của những người đã bên cạnh cô suốt 5 năm này. Đúng rồi, tại sao cô lại phải chịu đựng? Họ đã làm tất cả để cô thật vững chắc để đi tiếp trong kiêu ngạo mà? Cô không chết, nhất định không thể chết bởi... Cô còn một gia đình đang đợi.

Giây phút nhớ đến họ, cô lập tức la lên, đôi môi tái nhợt, sức không quá mạnh cho nên lời nói cũng chẳng hề có sức nặng của sự hâm dọa.

- Lũ chó, cút!

Lời nói vô lực, hoàn cảnh vô dụng cho nên thứ mà cô làm ra chỉ là nụ cười khoái chí của tên đứng đầu. Hắn hỏi:

- Thế nào? Cô sẽ nói gì tiếp theo nhỉ? Nói mình là tiểu thư nhà họ Giao, Giao Cự Giải hay nói là tôi là hôn thê của chủ các người? Ha, báo cô một tin, hôn ước đã hủy.

Hôn ước? Giao Cự Giải? Là sao? Cô đâu có quen những thứ này? Cô đâu có biết họ? Cô chết giữa sân thượng vậy thì đây lại là ở đâu? Không đúng, không đúng đây không phải nơi cô sống, không đúng... Nhưng cô đau quá, cô chịu không nổi. Đôi mắt cô dần nhòa đi mà chẳng rõ lí do.

Thứ cuối cùng cô có thể nhìn thấy là một người rất cao, không đô con cũng không quá gầy gò, hắn cầm một mảnh sắt đỏ và dần tiến đến cạnh cô...

-----

Thuốc ngủ?

Nước mắt?

Và...

Người bên trong gương kia... Là ai?

Bảo Bình ngồi trên chiếc giường trắng, gương mặt đầy hoang mang. Cô chẳng biết bản thân hiện tại đang trong hoàn cảnh nào, chẳng biết phải làm gì tiếp theo và cũng chẳng biết đây là đâu...

Cô chẳng biết bản thân đã rơi vào cơn mê bao lâu nữa, chỉ biết từ sau khi tên kia đẩy cô rơi xuống từ sân thượng bệnh viện thì cô đã không còn ý thức. Cô chẳng biết những ngày tiếp sau đã xảy ra chuyện gì và tại sao cô lại có thể tỉnh lại... Trong một thân xác xa lạ...

Đây đâu phải cơ thể cô đâu, nếu sống trong cơ thể người khác thì có gì tốt chứ? Mà nếu cô ở cơ thể này vậy còn Cự Giải thì sao nhỉ? Cô ấy liệu có được tặng cho sự sống xa lạ này giống cô không? Và còn "gia đình" cô nữa? Họ sẽ suy sụp như thế nào khi biết tin?

Cuộc sống này sao tàn nhẫn đến vậy nhỉ? Suốt bao nhiêu năm trời chống đỡ để trời sẽ không đè chết đi chính mình, cuối cùng cô cũng có phước phần để cảm nhận chút ấm áp của những người chị em. Nhưng nó chẳng được bao lâu... Cô lại bị tước đi cái quyền thanh thản ấy, vậy cô có thể hỏi ông trời một câu được không? Cô rốt cuộc còn phải trải qua bao nhiêu khắc nghiệt nữa để được bình yên? Hay cô sẽ vĩnh viễn không có được nó?

Đến cuối cùng câu hỏi ấy vẫn chẳng có lời đáp lại. Và cô vẫn sẽ phải tiếp tục rời giường, bước chân ra khỏi căn phòng xa lạ để tự mình "sinh tồn". Trời muốn hành hạ cô đến bao giờ, cô sẽ chơi với ông trời đến đó, cô không phải người dễ khuất phục số phận vậy đâu.

Đôi chân cô khập khiễng bước xuống cầu thang, cơ thể này dường như chưa từng hoạt động mạnh cho nên đôi chân hoàn toàn không hề có chút sức lực nào để chống đỡ cả cơ thể cả, hoặc có lẽ là do thuốc ngủ vẫn còn tác dụng cho nên cơ thể này mới thiếu sức như vậy.

Vừa bước xuống dưới nhà, cô liền nhìn thấy hai bóng người xa lạ, có lẽ là "người quen". Cô vốn khôn khéo, cho nên việc đối đầu những xa lạ chẳng có gì là khó khăn với cô, bởi dù sao thì cô cũng chẳng còn là cô bé chưa từng bước ra đời, đó là bản lĩnh của một cô gái 23 tuổi đã trải gần như đủ.

Cô bước đến bên bộ bàn ghế sô pha, rất bình thản rót nước mời hai người trước mắt uống cùng nụ cười đầy thân thiện. Trước khi quyết định đón khách, cô đã nghĩ họ là người quen của cô gái này và những người này chắc chắn sẽ là những người bạn tốt, cô chưa từng nghĩ đến việc suy nghĩ của cô sẽ đi lệch quỹ đạo.

- Cô Bảo Bình hôm nay tốt bụng thật nhỉ? - Người con trai ngồi trên ghế nhìn cô, không phải là nhìn về dáng người hay gương mặt, mà hắn nhìn thẳng vào mắt cô.

Sâu trong đôi mắt hắn, nó chứa đầy đủ mọi loại cảm xúc tiêu cực, từ chán ghét, căm hận, tức tối. Bảo Bình đã mất một khoảng thời gian để định hình lại mọi thứ, sau đó mới thoát khỏi chiều không gian vô định của chính mình để tránh đi cái nhìn đầy dao găm kia.

Thế là cô không để ý đến hắn ta nữa, cô chuyển dời tầm mắt đến cô gái đứng phía sau hắn. Đoán một chút nhỉ? Dáng người vừa vặn, đôi mắt sáng, cùng sự hoạt bát năng động đã thấm nhuần trong con người... Có lẽ là cấp 3 chăng?

Khi bắt được ánh mắt của Bảo Bình, cô gái ấy đã nhanh chóng né đi, sau đó lườm cô một cái. Thế rõ ràng là hai người này cực kì ghét cô rồi? Đoán không sai thì có lẽ họ là anh em, chắc là người chủ cơ thể này đã làm gì đó với cô gái kia nhỉ? Vì vậy họ mới đến đây với việc đòi công bằng cho em gái?

Nực cười thật! Tại sao á? Nực cười bởi chuyện của bản thân rõ ràng còn chưa xong lại phải dính vào chuyện của người khác. Bảo Bình thầm ai oán trong lòng về mọi thứ, nó tựa như cơn mơ mà mãi không thể tỉnh lại.

Cô ngây dại bày ra vẻ mặt xã giao một cách giả tạo của chính mình, sau đó ngồi vào ghế và bắt đầu tiếp truyện với họ.

Dù cho thế nào đi chăng nữa, thì cô vẫn nhớ rất rõ về hai từ "mãi mãi". Đúng vậy! Nó vốn không hề tồn tại, cho dù có là cái gì đi chăng nữa thì tình bạn của cô cũng sẽ tan và cho dù suy sụp đi chăng nữa thì cô vẫn phải bước tiếp.

-----

Xử Nữ đột nhiên đau đầu không chịu được, khi bản thân hoàn toàn vượt qua được nó rồi thì cô liền bị người đàn ông trung niên trước mắt quăng ngay một sắp giấy với hay từ "đuổi việc".

Cô hoàn hồn rồi thì cũng chỉ có thể đứng đực ra đó, chớp chớp đôi mắt để tiếp nhận hoàn cảnh của mình. Cô nhìn người đàn ông trung niên, lại nhớ lại những gì đã xảy ra với mình. Kì lạ nhỉ? Lúc nãy cô đang mơ à? Hay bây giờ đang là mơ? Bị tai nạn xe rồi đùng một cái bị đuổi việc? Mà trong khi đó... Cô không hề quen người trước mắt...

Nhưng rồi cô cũng quyết định quay đầu rời khỏi, dù sao thì bị đuổi việc rồi mà, chẳng lẽ cố đứng đó trừng mắt đợi họ thay đổi ý định.

Bước ra khỏi căn phòng kia, cô nhìn xung quanh một lượt, gì chứ cô chỉ nhìn sơ qua thôi là nhận ra ngay nơi đây là trường học, chỉ là nó không phải trường cô đang dạy. Cô hoang mang mà bước trên đoạn hành lang của ngôi trường, giờ thì cô nên đi đâu? Nơi đây xa lạ quá...

Cô cứ thế bước về phía trước một cách vô hồn, khi mà cô rời khỏi trạng thái ấy là khi cô va phải một học sinh. Nhận ra mình đâm vào người ta, cô liền nhanh tay đỡ người dậy rồi hỏi han xem người đó có sao không. Vậy mà trái với câu hỏi về cơ thể của cô, người đó hỏi ngược:

- Cô Xử, cô thật sự... Ghét em sao? Nhưng tại sao cô ghét em mà lại bày ra vẻ lo lắng thế này? Tại sao lại là em? Em tưởng môi trường trường học sẽ là một nơi công bằng chứ?

Người đó gọi đúng tên của cô nhưng lại là một người rất xa lạ với cô. Cô nhíu mày, đầu lại đau nhứt một phen. Cô không quen người này, thì làm sao làm gì được cô ấy?

Cô chợt mơ hồ nhận ra có gì đó thật quen thuộc...

Quanh đi quảnh lại một hồi, cô liền nhớ ra ngay điểm quen thuộc ở đâu. Câu nói của cô gái đó, câu nói ấy đã từng xuất hiện trong bộ ngôn mà cô đã đọc. Trùng hợp hơn nữa là trong truyện đó có một nữ phụ làm giáo viên cùng tên với cô. Lại trùng hợp nữa đó là cái tên Khởi Anh được dán trên ngực áo nữ sinh ấy, là nữ chính trong bộ ngôn tình đó...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net