Chương 37: Từ bỏ và nhận ra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Bảo Bình lựa chọn sẽ chấp nhận thì cô và Bạch Dương chính thức quen nhau. Vốn Bảo Bình không muốn công khai việc này làm gì, cứ thuận theo tự nhiên ai biết thì biết không biết thì thôi. Mà nào ngờ Song Tử lại đi nói cho tất cả những người xung quanh về cả hai, con nhỏ này đúng là nhiều chuyện mà.

Tại nhà hàng Alin

Mọi người tụ tập lại căn phòng đã được đặt trước ở nhà hàng ấy, tất cả đều đông đủ, à không đúng, thiếu Việt Phương, cô ấy không đến. Mọi người nghe tin hai người họ hẹn hò thì khá bất ngờ ấy chứ, bởi trước đây Bảo Bình làm hại Tiểu Hải mà, có mơ cũng không dám tin Bạch Dương sẽ chọn cô ấy làm người mình yêu. Nhưng cuối cùng đó vẫn là sự thật.

Mọi người vui vẻ nâng ly chúc hai người sớm kết hôn, sau đó ăn uống vui vẻ. Sư Tử gắp một miếng thịt cho Bảo Ly, sau đó thì hơi khựng lại, có lẽ việc gắp thức ăn cho cô đã vô thức trở thành thói quen rồi. Cậu đơn phương rất lâu, cũng đã từng muốn tranh giành tình cảm với Thiên Yết nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn âm thầm ở phía sau nhìn họ. Thiên Yết có thích Bảo Ly hay không thì cậu không biết, chỉ biết Bảo Ly rất yêu Thiên Yết, cậu có làm gì cũng công cốc mà thôi.

Chẳng biết nữa, suốt ba tháng nay cậu hình như đã dần không còn cảm giác chán ghét nọ với họ nữa, cũng không còn ganh tỵ, nhớ nhung, muốn gặp người nọ. Cuối cùng thì cậu mới nhận ra, hóa ra bản thân đã chuyển dời tình cảm ấy cho một người khác rồi. Nghe qua thì thấy nó thật nực cười, tình yêu thì làm gì có chuyện chuyển sang cho một người khác chứ, chỉ có buông tay và gặp người thu hút tiếp theo thôi mà nào ngờ... Nó lại là trường hợp của Sư Tử cậu. Cũng chẳng biết nó có nên gọi là chuyển dời hay không nữa, bởi tình cảm này cậu dành cho người mới nó không êm đềm như cách cậu dành cho Bảo Ly chút nào, cậu cảm nhận rất rõ việc nó nhiều hơn, muốn chiếm hữu hơn, muốn bên cạnh... Mãi mãi.

Vốn cậu đã buông hoàn toàn, nhưng những thói quen của cậu từ những lần vô thức muốn người ấy chú ý mình, đến bây giờ cậu không ngưng lại được. Gắp thức ăn chính là cái thói quen ấy, có lẽ cậu đã vì người này mà có rất nhiều thói quen chăm sóc một người ấy chứ.

Bảo Ly cười nhẹ với Sư Tử, sau đó quay ra nhìn Thiên Yết, ánh mắt cô chứa chang chua xót và ganh tỵ, còn có si mê nữa, cô hình như đã yêu thầm đến điên rồi. Cô gắp thức ăn cho Song Tử: "Chị Song, chị đưa em về được không, chẳng biết sao em hơi mệt."

Song Tử lập tức buông đũa rồi chạy đên chỗ Bảo Ly: "Được chứ, ớ chị không biết lái xe."

Sư Tử nhìn Thiên Yết hiện tại đang hướng mắt về một người khác như thể đang không nghe được việc gì thì nói: "Vậy tôi chở hai người, đúng lúc tôi cũng cần đi lấy chút đồ riêng."

"Được!"

-----

Sau hôm ấy, mọi người đã trêu chọc Bảo Bìng và Bạch Dương rất nhiều. Cũng có những người vẫn chưa châó nhận được việc này. Dẫu vậy thì họ thật sự đang làm một nửa của nhau.

Bảo Bình và Cự Giải đang trong giờ nghỉ ngơi, cả hai cùng luyên thuyên về chuyện tình yêu, về chút mơ mộng của những cô gái, nó hay được gọi nôm na là "tâm sự tuổi hồng" ấy. Bất chợt thông báo bệnh nhân nguy kịch đến, Bảo Bình liền lập tức cùng Cự Giải chạy đi.

Vào trong phòng bệnh, cả hai mới tá hỏa nhận ra người đang nguy kịch là Sư Tử, vội vã kiểm tra, băng bó. Họ bất ngờ lắm, tại sao bất ngờ khi đã đọc truyện rồi á? Tại vì tình tiết này không có trong truyện. Thật sự thì dạo gần đây những sự việc xảy ra đều không còn nằm trong những con chữ đã đọc qua nữa, nó bây giờ cứ như thể nằm ở tương lai, người ta hay bảo nó mờ mịt ấy.

Sư Tử bị thương, cấp cứu rồi đưa vào phòng hồi sức, cậu cũng an toàn về mặt sống chết rồi, chỉ là vẫn còn hôn mê. Mọi người hay tin thì cùng nhau đến thăm cậu, cũng không lâu, chỉ đứng nhìn hay nói vài ba câu là rời khỏi. Trừ Cự Giải.

Cô nhìn người đang nằm trên chiếc giường bệnh, tay không kiềm được nắm tay người ấy. Giờ đã khuya rồi, có lẽ đã 0 giờ rồi, cậu hôn mê cũng được ba ngày rồi. Cô rất lo cho cậu, lo đến không thể ăn uống, chợp mắt. Cô đã từng rất nhiều lần tự hỏi rằng mình tại sao lại quan tâm một người mà bản thân vốn không hề hợp nhau, từ tính cách, đến nói, đến cả thói quen ăn uống. Cách để dễ hình dung hơn về từ không hợp có lẽ là việc cả hai nói còn chưa đến hai câu đã không biết nói gì tiếp theo, dù không ngại, dù không xa lạ nhưng vẫn vậy.

Cô đã hỏi rất rất nhiều về lí do, đến cuối cùng, khi người vào đây, người như đang uống một viên thuốc ngủ với độ dài thời gian mờ mịt. Khi ấy cô mới nhận ra, hóa ra cô đã thích người này. Cô không dám tin về nó nhưng cô không dối lòng được, nó là sự thật. Cô nghĩ rất nhiều, cốt truyện vốn đã thay đổi, vậy liệu có thể thay đổi cậu không? Dù sao cả hai đều là nam nữ phụ mà, có gì mà không được, có đúng không?

Cậu ta là mối tình đầu của cô, cho nên có lẽ những ưu phiền đầu đời không thể tránh khỏi. Như thể việc không tránh được việc rồi sẽ rung động vậy đó. Có lẽ, đến khi hoàn toàn nhận ra cái tình cảm ấy thì cô đã đi đến mức không thể xa rời rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net