Chương 24: Một tối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ca phẫu thuật mấy giờ liền, cuối cùng thì Bảo Bình cũng có thể về nghỉ ngơi. Vừa về phòng, cô liền chôn mình trên chiếc giường êm dịu với mùi hương mà cô luôn thấy dễ chịu. Khi một lần nữa tỉnh giấc thì đã là chín giờ tối, tính ra cô đã làm việc suốt một ngày, vậy mà lại không chợp mắt được quá ba mươi phút. Có lẽ bởi vì quá mệt nên không thể đông cho giấc ngủ quá sâu hoặc do giờ giấc không được đều đặn nên đó là một thói quen. Cô mệt mỏi rời giường, mang cái bụng đói meo đi xuống bếp tìm kiếm chút gì đó để ăn. Vậy mà lục tìm mãi cũng chỉ có những món ăn trông đến ngán mắt. Cuối cùng cô quyết định khoát chiếc áo dài tay rời khỏi nhà tìm đồ ăn khuya.

Đôi chân chậm rãi bước trên con phố mang tên "Thanh", cơn gió đêm thổi qua người mang cái lạnh thấu xương, lòng Bảo Bình bỗng có chút gì đó thoải mái, tâm trạng như thể đang được một cái gì đó kéo sự u uất nặng nề đi. Đối với con người ta, việc một mình cảm nhận gió đêm sẽ rất cô đơn, buồn tẻ, có lẽ chỉ có Bảo Bình cô cảm thấy yêu thích cảm giác ấy. Cô đã trải qua rất nhiều, ít nhất thì so với một người hai mươi bốn tuổi, vì thế mà cô hiểu được bản thân thật sự cần ngọn gió lạnh lẽo của đêm như thế.

Tiếng bước chân khe khẽ vang lên theo từng cái đặt chân xuống nền đất giữa tối đang ngày một vắng người. Mọi thứ xung quanh dần đưa cô đến những suy nghĩ miên man khó dứt, trong đó không có bi thương, buồn tẻ nhưng cũng vắng đi tiếng cười, lúc này... Cô chợt nhớ nhà. Nhớ căn nhà có mẹ, có cha dù cho mọi kí ức đều chỉ dừng lại ở một căn nhà bằng lá đơn sơ. Cô đã từng bất mãn, đã từng trốn đến một nơi có những đứa trẻ để chơi đùa, dù cho khi ấy cô đã thế nào thì cô vẫn rất nhớ. Cô đã rời khỏi nhà từ khi mười lăm tuổi tròn để một mình đến thành phố xa hoa bương trải để gửi đến cha mẹ tiền để sống và từ năm ấy... Khi cô gặp lại họ là khi cha cô mất và mẹ cô mắc bệnh nặng.

Gió chợt thổi mạnh khiến tâm trí cô dần quay về với thực tại để nghe tiếng gọi đã quen. Theo tiếng gọi của người nọ, cô quay đầu lại. Sau lưng cô là một chàng trai cao gầy, dáng vẻ thư sinh nho nhã, đó là một người chẳng hề xa lạ gì với cô - Tang Phi.

Khi gặp được một người bản thân đã quen, tự nhiên những dòng suy tư kia tan biến đi và để lại cho cô một nụ cười nhẹ trên môi. Cô bước đến bên cạnh Tang Phi, nhìn người con trai đang nhìn cô với ánh mắt tội lỗi, cùng hối hận và chút yêu thương. Cứ thế, cả hai đã đứng nhìn nhau rất lâu, mãi rất lâu Bảo Bình mới bần thần hỏi Tang Phi: "Bác sĩ Tang, cậu cũng đi dạo phố sao?"

Cậu ta mất rất lâu để nhận ra câu hỏi của Bảo Bình, dường như hôm nay cậu trầm tĩnh hơn ngày thường rất nhiều. Cậu có chút loay hoay trả lời cô một cách mấp máy: "À, tôi đi dạo phố ấy mà. Bác sĩ L... Tần, cô cũng đi dạo phố sao? Trời lạnh thế này có muốn uống chút rượu không?"

Bảo Bình nhăn mày, uống rượu? Nó không phải là một thói quen tốt đâu: "Rượu không tốt cho sức khỏe. Hay chúng ta đi ăn chút gì đó nhỉ?"

Tang Phi lúc này như ngớ ra gì đó liền cười nhẹ đồng ý. Chẳng hiểu sao Bảo Bình nhìn nụ cười của người này lại cảm thấy quen thuộc, cái quen thuộc này không phải của Tang Phi.

Tại nhà hàng, cả hai tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Đáng lí nếu ở đây thì nhà hàng phải có phòng riêng nhỉ? Nhưng mà hai người là tình cờ gặp, tình cờ mời nhau ăn cho nên chẳng có căn phòng nào của cả hai, chỉ có một chiếc bàn và vài ba cái ghế mà thôi.

Cả hai cùng gọi món, thong thả vừa trò chuyện, vừa đợi món. Bất chợt, cô hơi khựng người nhìn người đang đứng trước bàn của cô và Tang Phi, người ấy là Ma Kết. Cô không phải là Bảo Bình kia nhưng khi trong thân xác của nữ phụ nọ, ít nhiều cô cũng sẽ có chút ngượng khi gặp cậu, đấy là chuyện thường. Chỉ có cậu không quan tâm đến cô mới là chuyện lạ, bởi trước giờ những nam nữ chính nọ khi thấy cô, ít nhiều cũng sẽ có phản ứng hoặc là đề phòng. Cô cứ ngại ngùng nhìn Ma Kết, sau đó thì nhận ra người Ma Kết muốn nói chuyện là Tang Phi, không phải cô.

"Tang thiếu gia, chào cậu."

Vốn dĩ khi hai người chào hỏi nhau theo một cách lịch sự là việc mà cô đã nhìn thấy đến quen, nhưng mà... Tang Phi là bác sĩ mà nhỉ? Sao nay lại lòi ra là thiếu gia cần kính nể rồi? Chẳng lẽ cái thế giới này ai cũng phải có muôn vạn chức vụ sao?

"Chủ tịch Vương sao? Trùng hợp thật, cậu cũng đến đây ăn à?"

Tang Phi nhanh chóng đứng lên bắt tay với Ma Kết, thái độ rất ưu nhã điềm đạm khiến cho Ma Kết cũng có hơi sững lại.

"Tôi đến để bàn chút chuyện hợp tác, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây, đúng thật trùng hợp."

Cả hai người con trai ấy cùng nhau xã giao, họ nói đến mức đầu Bảo Bình cứ thế ong ong, có cái hiểu cái không. Ngồi một hồi khi nghe đến chán rồi mà cũng không có chút gì giống sắp ngưng nói, thế là cô quyết định không làm kẻ bù nhìn nữa, cô nói: "Bác sĩ Tang, đã khuya rồi, tôi về trước."

Sau đó thì không đợi người trả lời hay nói gì tiếp theo mà cô cứ thế rời khỏi. Tất nhiên là không quên trả tiền rồi, dù sao cả bàn ăn đều chỉ có mỗi cô ăn thôi mà. Rời khỏi nhà hàng, cô lại lần nữa bị khung trời khuya thu hút, lại lần nữa hít lấy bầu không khí trong lành và có chút lạnh lẽo của đêm khuya. Có lẽ đêm nay... Dành cho cô.

Nghĩ xong, cánh tay liền mở máy điện cho Xử Nữ. Cô vừa đi vừa đợi người bắt máy, sau đó thì báo cáo chút tình hình của mình: "Tối nay tao không về nhà nhé, mày và mấy đứa nhỏ khỏi đợi cửa."

Cô cũng chẳng đợi người bên kia nói gì tiếp mà nhanh chóng tắt điện thoại. Đôi chân cứ thế dần lê bước, tối đẹp thế này mà, bỏ qua rất uổng phí.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net