Bên kia chân trời (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người ao ước thoát ly khỏi nơi mình đang sinh sống là người không hạnh phúc."

_Milan Kundera_

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Ghé mắt nhìn lại, Taurus thấy phía dưới mình là một quãng biếc xanh kéo dài tưởng như vô tận.

Cảm giác bưng lơ cồn cào dấy khẽ lên trong dạ dày theo từng đợt chuyển động, giọng nói lanh lảnh của cô tiếp viên trưởng cùng với vô số tạp âm khác tán dần đi theo cảm giác đùng đục trong ống tai. Taurus lại nhắm chặt mắt, cố gắng tảng lờ đi mọi cảm giác kỳ lạ khó chịu mà níu kéo thêm một chút nữa cái tàn dư của một cơn mơ chập chờn.

Chỉ mới hôm qua thôi, cậu đã bỏ lại tuổi thơ của mình dưới một gốc táo gai chưa kịp lớn, trong những mầm hoa táo chưa một lần sai quả.

Dưới những tảng sắc cuối cùng của buổi chiều tà, lần đầu tiên trong cuộc đời Taurus chợt nhận ra vị giám mục, người ông mình hằng tôn kính đang dần già đi nhanh đến nhường nào. Vốc thời gian cạn dần để lại trên khuôn mặt phúc hậu những dấu vết in hằn, in dấu lên cả nụ cười buồn bã nhẹ tênh đã đằng đẵng bám theo ông gần cả đời người.

Dưới gốc táo đó, trong không gian bảng lảng hương oải hương đương độ khoe sắc, cậu đã thấy những giọt nước mắt đọng lại trong ánh nhìn già nua sâu thẳm kia. Lần này thì ông không còn ngoảnh mặt tránh đi như cái đêm mười mấy năm trước đó nữa. Taurus đã không còn là đứa trẻ mà ông luôn che chở bảo vệ khỏi mọi thứ, kể cả những giọt nước mắt thầm lặng của mình, cả nỗi đau thương mà ông chưa từng một lần buông bỏ.

Cậu bỏ lại tuổi thơ mình trong một ngôi mộ rỗng, nằm im lìm trong nghĩa trang phía sau nhà thờ, nơi lưu giữ một bóng hình từ lâu đã trở thành chấp niệm.

Cậu bỏ lại tuổi thơ của mình dưới bầu trời biếc xanh của vùng ngoại ô Edinburgh, trong những chú bồ câu vụt cánh bay ngang đồng nội yên ả, trong cả những con đường vắng tanh êm đềm một bầu không khí hoài cổ.

Cậu bỏ lại tuổi thơ của mình trên sân bay khi nói lời từ biệt cuối cùng với mảnh đất quê hương, khi cậu vô tình bắt gặp lại một ánh nhìn xanh biếc lõng lạc giữa những người qua kẻ lại đó.

Giữa vô số bóng hình vội vã lướt ngang như tàn ảnh của một cơn mơ nào, ánh nhìn ấy chỏi hẳn lên giữa những sắc xám mịt mùng ấy. Mái đầu vàng kim rực rỡ dưới ráng chiều, phất phảng đâu đây hương nắng vàn giòn, cùng với ánh nhìn đang xuyên qua một lớp kính dày và những mái đầu xuôi ngược, dán chặt lên cậu.

Không quá ư đau đớn, nuối tiếc hay bất chấp níu kéo như Taurus từng tưởng tượng. Cậu ta cứ đứng yên đấy, phía ngoài cửa kính sân bay, bầu không khí trở nên quá đỗi an lành.

Taurus chợt nhớ, lần đầu tiên họ gặp nhau, Virgo cũng chỉ đứng từ xa, yên lặng như vậy mà dõi mắt nhìn cậu. Ngày hôm ấy, bầu trời cũng ngả sắc hoàng hôn giống hệt bây giờ.

Mọi thứ giống như một cuốn phim cũ nát tua nhanh qua trước mắt, để rồi khi trên màn ảnh cuộc đời chỉ còn lại dấu chấm lặng bỏ dở, tất cả sẽ lại quay về bến cũ bình yên. Chỉ còn lại đôi ánh mắt giao nhau, những bước chân lặng thầm muốn tiến tới.

Cho đến tận sau này, Taurus vẫn hằng tự hỏi số phận cậu sẽ thay đổi thế nào nếu lúc ấy, một trong hai quyết định gạt bỏ đi kiêu ngạo của mình mà tiến đến. Sẽ thế nào nếu như lúc ấy Taurus bước xuyên qua biển người về phía Virgo, và trao cho cậu ta một cái ôm từ biệt thật chặt, giống như trước đây?

Như thể khi tất cả vẫn còn an lành?

Nhưng Taurus, cả đời này vẫn không đủ can đảm để đối diện với một mảnh tình khuất lẩn, đã không tiến lại gần. Đã không còn nữa rồi những ngày xanh ấy, khi cả hai vẫn có thể ở bên nhau yên ả không chút ngại ngần.

Cậu khẽ gật nhẹ đầu với Virgo, và nhận thấy, trong một giây phút nào đó vô hình, dường như người trai kia đã thoáng muốn dợm bước chân.

Có lẽ, cuộc đời Taurus, mãi về sau này vẫn sẽ là như thế.

Mãi vẫn sẽ là những ánh nhìn ngẩn ngơ trơ trọi trong khoảng không trống rỗng.

Vẫn sẽ là những bàn chân không bao giờ kịp dợm bước.

Vẫn sẽ là những khoảng trầm của một mảnh tình đã trôi dạt qua vai.

Taurus khẽ quay lưng, đuổi theo bước chân của ba và Pisces bước xuyên qua khu vực cách ly.

Để lại sau một bóng hình hun hút không kịp gọi tên.

Cùng ánh nhìn xanh biếc mãi theo đuổi một bóng lưng mờ.

"Con vẫn cảm thấy khó chịu sao?"

Cảm giác có ai đó chạm nhẹ vào vai làm Taurus rơi tõm xuống từ bể mộng mị. Mở mắt ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là một ánh nhìn ấm áp màu hổ phách.

"Sao vậy? Con vẫn cảm thấy khó chịu à? Có cần ba gọi cho con một tách trà gừng không?"

Bên ngoài cửa sổ, ngày mới đã bừng sáng, những cụm mây mỏng trắng bông đã trôi lững lờ trên nền trời. Có tiếng u u kì lạ của động cơ, tiếng lách cách của xe thức ăn bằng kim loại và tiếng trao đổi lặng thầm của nữ tiếp viên với vị khách nào bằng thứ ngôn ngữ mà cậu không biết. Bên cạnh Ophiuchus, Pisces vẫn đương chìm trong cơn ngủ. Mái tóc bạch kim lơ thơ rũ xuống che đi hàng mi sa khép. Bầu không khí loang loãng của chuyến bay dài vẫn dờn dợn trong không khí.

"Con không sao ạ." Taurus cười yếu ớt. "Chắc là do ngủ ngồi không quen thôi ạ."

Ophiuchus dường như cũng chỉ vừa thức dậy, Taurus đoán thế thông qua ánh mắt mệt mỏi lờ đờ ẩn sau cặp kính hình chữ nhật, hoặc giả là đêm qua ba cậu cũng đã chẳng hề chợp mắt. Anh nhỏm người dậy khỏi tư thế nửa ngồi nửa nằm có lẽ không mấy dễ chịu, cố định lại mái tóc đen đã trở nên bù xù sau một đêm không ngon giấc.

"Cơ trưởng vừa thông báo còn nửa tiếng nữa sẽ đáp cánh." Ophiuchus nhìn đồng hồ. "Cũng tốt. Ba chẳng tài nào nuốt thêm được thứ gì trên máy bay này nữa rồi."

Thời gian trôi, Ophiuchus cũng chẳng còn là chàng trai phong trần trẻ trung năm nào. Giờ đây, dưới cái nắng tươi mới của buổi sớm, Taurus thậm chí còn nhìn thấy được trên khuôn mặt lãnh đạm kia chút nét khắc khổ trải dài từ khóe mắt cho đến bờ môi mỏng, thi thoảng lại hay mím chặt lại như một thói quen.

Không chỉ vẻ ngoài mà sức khỏe của Ophiuchus từ lâu cũng đã chẳng còn được như trước. Bước qua tuổi ba mươi, những cơn đau nửa đầu bắt đầu xuất hiện với mật độ dày đặc hơn nơi anh, giấc ngủ cũng đến khó khăn hơn, chủ yếu có lẽ là do áp lực từ công việc, hoặc có thể là không. Ophiuchus vốn đã luôn xem nhẹ sức khỏe của mình từ thuở còn trai tráng. Lần này cũng vậy.

"Nếu con cảm thấy không khỏe thì hãy cứ ngủ thêm một chốc nữa." Ophiuchus cẩn thận gấp gọn cái chăn màu xanh sẫm được phát tối qua lại. "Khi nào đến rồi ba sẽ gọi cả hai đứa."

Nhìn cậu trai tóc đen ngoan ngoãn khép mắt lại, nụ cười trên môi Ophiuchus cũng theo đó lụi tàn. Trong một phút giây ngắn ngủi, anh đã để tâm trí mình trôi lãng đãng đâu đó ra khỏi khung cửa hình ô van nhỏ hẹp bên cạnh Taurus, chính giữa khoảng trời xanh lơ đó.

"Ophiuchus, trời hôm nay thật đẹp ha!"

Dưới bầu trời thẳm xanh, giữa những sợi nắng buông hờ ấy, người con gái mỉm cười, mái tóc đen mềm bay nhẹ trong gió.

Có một mùa hè, từ đâu đó đã rất xa trong ký ức rồi, có một ai đó đã từng nắm lấy bàn tay Ophiuchus. Những ngón tay búp măng trắng nõn khép hờ quanh tay anh, nửa táo bạo nửa thẹn thùng cùng nhau sải bước trên bãi cỏ non mềm. Phảng phất đâu đây hương táo chín giòn rụm, hòa cùng đợt gió hanh nóng tự đâu thổi đến.

Ophiuchus nhớ, nhớ rõ từng khung cảnh, từng thanh âm. Nhớ bầu trời vì suốt mấy tuần liền không có mưa mà trở nên xanh trong cao vút, nhớ bờ hồ trong vắt hứng từng giọt nắng vàng, nhớ cả tiếng ai cười trong veo.

"Này Ophiuchus, anh có bao giờ nghĩ đến việc được bay vào bầu trời kia chưa?" Người ấy đưa tay về phía vòm trời thiên thanh, chất giọng Á Đông ngọt ngào như mật rót nhẹ nhàng tràn vào không gian yên ả. "Không phải là đi bằng máy bay hay cái gì đó tương tự vậy, mà là bay một cách chân chính và đúng nghĩa của chữ bay kìa."

"Anh biết Harry Potter phải không? Em cũng muốn một ngày nào đó mình được như cậu bé ấy, cưỡi lên chổi thần và lao thẳng về phía bầu trời. Em muốn được cảm nhận gió táp vào mặt, muốn thấy chân mình lơ lửng trong không trung, muốn cảm thấy nỗi cồn cào khi nhìn xuống mặt đất từ độ cao hàng dặm."

"Anh Ophiuchus, giá như chúng người ta cũng có thể bay như phù thủy hay chim thì tốt biết mấy nhỉ."

Ophiuchus nhớ, đó là lần đầu tiên đôi mắt anh thật sự chạm đến bầu trời.

Và nếu hạnh phúc là một cơn say thoáng qua, là một cơn gió mát lành ve vuốt trái tim ta thì ngày hôm ấy, lần đầu tiên anh hạnh phúc.

Bảy năm trước, trong một đêm giông bão, Taurus đã choàng tỉnh khỏi cơn mê, hoảng loạn gào lên rằng mình chẳng còn nhớ nổi hơi ấm của Yuki nữa.

Thời gian tàn nhẫn rồi sẽ quét sạch mất bóng dáng của Yuki ra khỏi trí nhớ của lũ trẻ, để cô chỉ còn là một tín ngưỡng, một giấc mơ tươi đẹp vọng lại từ quá khứ. Thế nhưng, Ophiuchus đã không ngờ Taurus sẽ lại phản ứng mạnh mẽ như thế này.

"Con không thể nhớ! Không thể nào nhớ được nữa rồi."

Giữa đêm đông lạnh lẽo, thằng bé đã gào lên đau đớn như vậy.

"Con đừng lo, không sao cả. Không sao." Lúc ấy, Ophiuchus nhớ mình đã ôm chặt Taurus vào lòng. "Ba sẽ nhớ cho tất cả chúng ta."

Ophiuchus nhắm mắt, để tầm nhìn lại chìm về nơi tối đen, cùng với tất thảy ký ức đó. Không gian chẳng còn lại gì ngoài nỗi tịch lặng thê lương.

.

.

.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, nhìn đâu cũng thấy những con người Á Đông tóc đen mắt đen, Pisces bỗng có xúc động muốn giấu đi mái tóc bạch kim rực rỡ của mình.

Lần đầu tiên đặt chân đến một đất nước xa lạ, ở giữa những vóc dáng nhỏ bé và những đôi mắt xếch sắc sảo ấy, Pisces bỗng cảm thấy mình thật lạc loài. Chẳng còn nữa cái niềm hân hoan thuở mới đặt chân lên máy bay, giờ đây trong trái tim non nớt của cậu chỉ còn một nỗi bồn chồn, gần như là sợ hãi mà cậu chưa một lần cảm thấy trước đây. Trong thoáng chốc, cậu bỗng muốn co chặt người lại, tránh thoát khỏi một vài ánh mắt thi thoảng lại bị mái tóc bạch kim của mình thu hút, muốn quay trở lại chiếc máy bay kia, muốn quay trở về nhà, về với nước Anh thân yêu, về với căn nhà với chậu tigôn và ban công sơn đỏ, về vớ nhà thờ St. Vincent thân yêu, trong vòng tay ấm áp của giám mục Roland. Pisces tự hỏi, tại sao, tại sao cậu lại chấp nhận bỏ lại tất thảy ấm áp đó, để đến một thế giới xa lạ như thế này?

"Cậu sao thế, mệt à?"

Ngước mắt lên, cậu bắt gặp một ánh nhìn màu bạc trong suốt, lấp lánh chiếu phản nắng trời Tokyo.

"Không có gì đâu." Pisces mỉm cười. "Là do hơi chếnh choáng ấy mà."

Nhìn nụ cười mềm mại bung nở bên khóe môi Taurus, Pisces cũng cười. Trong phút chốc, bàn chân cậu như được tiếp thêm dũng khí để bước về phía trước, dù đôi vai lại thoáng rũ xuống vì sức nặng vô hình nào, về nơi ánh mặt trời đang đổ bóng hôn lên dáng hình của hai người trước mặt kia.

"Thầy Delanque." Có ai đó gọi với lên sau lưng bọn họ, giữa hỗn độn những tiếng ồn của một sân bay đông người. "Thầy Delanque, bên này, bên này ạ."

Pisces quay mặt nhìn lại, bắt gặp giữa miễn viễn dòng người đó một bóng hình nhỏ thó trong bộ vest xám đang cố gắng đưa tay vẫy vẫy hòng thu hút sự chú ý của họ. Bên cạnh cậu, Ophiuchus khẽ cười, phất tay ra hiệu cho cả hai đứa đi theo, rồi sải nhanh những bước chân dứt khoát về phía người đàn ông kia.

"Xin chào." Anh gật đầu, đưa một tay ra. "Ngài Kozuki, đúng chứ?"

"Vâng, vâng, là tôi đây." Người đàn ông tên gọi Watanabe vừa vuốt mồ hôi, vừa bắt tay Ophiuchus. "Chào mừng thầy đến với xứ sở mặt trời mọc, thầy Delanque."

Ông Kozuki lớn hơn Ophiuchus, trạc độ ngũ tuần, nhưng từ cung cách cho đến kiểu ăn nói của ông ta đều thể hiện một sự luồn cúi rõ rệt. Khuôn mặt chuột nhọn hoắt cùng đôi mắt hí thi thoảng lại láo liên gian trá sau cặp kính nửa vầng trăng.

"Hẳn phải là một chuyến đi rất mệt mỏi, nhỉ? Thầy có muốn nghỉ ngơi một chút với một tách cà phê nóng trước khi chúng ta khởi hành không?"

Ophiuchus không vội trả lời. Lần theo ánh mắt của anh, Pisces nhìn sang phía sau vai của Kozuki.

Đó là một cậu trai gầy gò. Chiều cao so với người Nhật tiêu chuẩn có phần vượt trội hơn, và điều đó chỉ tổ làm tôn lên dáng người lêu nghêu cùng nước da tái ngắt của cậu ta. Bù lại, chàng trai đó sở hữu một đôi mắt sáng, rất sáng, cùng khuôn mặt cân đối có thể coi là ưa nhìn. Từ nãy đến giờ, cậu ta vẫn đứng ở đó, không hề chú ý đến bọn họ, hững hờ, như thể chỉ là một người qua đường không hơn không kém.

"À, đó là Watanabe Leo, em trai của cái người đáng lý ra nên có mặt để đón tiếp mọi người hôm nay, cô Watanabe Miyuki. Thật đáng tiếc là cô ấy lại có việc khẩn cấp, không thể đến như đã hẹn được."

Kozuki bắt được ánh mắt của Ophiuchus, vội và lên tiếng."

"Vậy à?" Anh mỉm cười lịch sự. "Hân hạnh được gặp cậu, tôi là Ophiuchus Delanque, đồng nghiệp tương lai của chị cậu."

Cậu con trai, vẫn như cũ dõi ánh nhìn xa xăm ra những người qua kẻ lại, không hề nhìn đến bàn tay đang chìa ra của Ophiuchus. Kozuki hơi nhíu mày, ánh mắt lộ rõ nét khó xử. Bên cạnh Pisces, Taurus cũng có chút gì đó khó chịu. Và hiển nhiên, chính bản thân cậu cũng có phần chướng mắt với thái độ khinh miệt này của cậu trai.

"Watanabe." Thẳng đến khi Kozuki tiến đến, đặt một tay lên vai cậu ta, kẻ mà theo Pisces là cực kì kiêu ngạo kia mới chầm chậm quay đầu lại. "Thầy Delanque đang chào con."

Watanabe Leo lúc này mới nhìn thấy bàn tay chìa ra của Ophiuchus. Một tia bối rối thoáng xẹt qua đáy mắt trước khi cậu ta đưa tay lên.

"Tốt lắm, đây là hai đứa con trai ta, Taurus Garcia và Pisces Wilson. Mấy đứa làm quen với nhau đi."

Nhìn theo cánh tay đang đưa lên của Ophiuchus, Leo khẽ gật đầu chào với hai cậu trai ngoại quốc vẫn đang đứng ngây ngốc từ nãy đến giờ. Đáp lại cái gật đầu ấy, Pisces đơn giản chỉ ngoảnh mặt đi. Thái độ khiếm nhã ban nãy của con người này hãy còn in đậm trong tâm trí cậu.

"Được rồi, chúng ta ra xe đi. Hẳn mọi người vẫn chưa ăn gì đâu nhỉ? Mấy đứa có muốn ăn thử thức ăn Nhật Bản không?"

Kozuki bật cười, phá ngang khoảnh khắc ngượng ngập kia bằng một cái vỗ nhẹ vào lưng Ophiuchus.

Đâu đó, trong đám đông những người đang chờ thân nhân kia, có một bóng hình cũng theo họ mà chậm rãi biến mất.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net