Bên Kia Chân Trời (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thương có nhớ có khóc có cười
Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi.

_Nguyễn Trọng Tạo_

*

"Vậy là Taurus thực sự đã rời đi?"

"Ừm"

Capricorn nhẹ chớp mắt, rèm mi mỏng tang rung lên khẽ khàng dưới ráng trời vàng cam. Bên cạnh cậu, Virgo chỉ vừa tỉnh dậy khỏi cơn ngủ ban chiều. Ấy vậy mà cậu đã từng mong sẽ được nhìn thấy nhiều hơn một gợn sóng nhỏ trên khuôn mặt ấy. Nhưng không. Vẫn đôi mắt khép hờ, vẫn bờ môi khẽ mở, Virgo ở trước mặt cậu, với nét bình thản đến lạnh nhạt chưa bao giờ phai mất, vẫn từ chối cho cậu dù chỉ là một cái chau mày vụn vặt.

Virgo, nằm yên giữa đồng nội một chiều nhạt sắc, mải miết kiếm tìm một giấc mộng dang dở đã lạc đâu mất; Capricorn ở bên cạnh hắn, lặng lẽ bó gối nhìn bóng dáng bình lặng giữa những vạt cỏ cao.

Gió thổi hồn hắn vào cơn mơ nhập nhoạng dưới tà dương dần tắt. Những lọn tóc vàng nhạt trôi nhẹ trong tiết xuân êm đềm, lấp lánh chiếu phản ánh dương quang của khắc giao mùa kề cận. Hai bàn tay hắn đan chặt trước ngực, tĩnh lặng mà yên bình, như tinh linh mùa xuân say giấc nồng giữa đồng nội không người.

Đã từng có những lúc, Capricorn tự hỏi, khi ở bên cạnh Taurus, người này có lúc nào lãnh đạm đến thế?

Câu trả lời, chắc chắn là không.

Có những người, cậu biết, tất cả những ấm áp, tất cả những dịu dàng tha thiết của họ chỉ đặt tại duy nhất một bóng hình, không suy không suyển. Tựa như ngàn mặt trời phương xa, hút lấy tất cả ánh mắt, tâm hồn, khao khát của họ. Để rồi, tất cả những thứ khác xung quanh chỉ mang độc một sắc xám tạm bợ.

Mà cậu, cũng là một phần trong cái sắc xám tạm bợ ấy.

Yên lặng, xám xịt, vô tình mà lướt ngang

Chỉ có như thế, không hơn

Ấy vậy mà, đối với Capricorn mà nói, đã là tốt lắm.

Nhìn sang bên cạnh, Virgo đã chẳng còn tiếng động. Dường như hắn lại ngủ mất, bỏ lại Capricorn trên đồng cỏ mênh mông nắng chiều, khép chặt tâm tư sau những tán hoa lau, lặng yên mà chìm vào cõi mộng.

Ráng chiều nhuộm bầu trời Anh Quốc trong thứ ánh sáng đỏ rực huy hoàng. Đâu đó, tiếng của bầy chim về tổ lanh lảnh vọng vang, hòa cùng gió lướt ngang qua phiến cỏ ướt sương trước khi vỡ tan vào trong lớp lớp mây ngàn. Capricorn lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của người nọ một chút, rồi chậm rãi, thả mình vào thềm cỏ xanh mướt, ngẩng mặt ngơ ngẩn nhìn mây trôi.

Năm năm trước, cũng là một bầu trời như thế.

Những mùa xuân trong ký ức của Capricorn, vẫn luôn dai dẳng và kéo dài vô tận. Vô tận của những nỗi cô đơn, vô tận của năm rộng tháng dài, và vô tận của những khoảng trống mênh mang đương chậm rãi đục khoét hồn cậu. Và hơn hết thảy, là sự vô tận của bầu trời rộng lớn.

Năm năm trước, Capricorn, ngơ ngẩn rong chơi bên khu tàn tích cổ ở ngoại ô Edinburgh, bỗng ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đỏ như máu trên đầu và chợt nhận ra, cậu muốn chết.

Không phải là nỗi đau đớn dứt ruột xé gan, cũng không phải sự thôi thúc kinh khủng đến không kiềm chế nổi. Hay nói đúng hơn, cậu nghĩ có lẽ cuộc đời của mình cũng nên chấm dứt khi cậu hãy còn trẻ, để nó cứ mãi lửng lơ như cái cách mà Thượng Đế nhào nặn ra cậu. Những ý nghĩ đó trôi lướt qua đầu cậu như bóng mây mùa hạ, ấm áp và êm dịu như ánh ngày chợt tắt. Capricorn ngơ ngác ngồi bệt xuống bên khóm hoa lau, mắt vẫn không rời khỏi bầu trời và nghĩ, à, cậu muốn được tan vào sắc cam huy hoàng ấy.

Bởi chăng, cuộc đời cậu vốn là những mảnh chắp vá của sự không hoàn hảo.

Chớp mắt một cái, đã ngỡ như ngàn năm.

Virgo đẩy nhanh bước chân chạy bạt mạng trên nền cỏ ẩm ướt cơn mưa xuân, tiếng gọi đầy giận dữ của ba cậu ta tan theo làn gió trượt mãi về phía sau. Đôi chân của thiếu niên băng băng lao ngang qua bờ hồ yên ả, nhảy tránh những hòn đá trơn và sượt qua khóm hồng dại đung đưa trước gió. Khi ấy, Capricorn ngỡ như mình có thể nhìn thấy những sợi tóc ánh vàng của cậu ta bay phần phật trong gió, cùng đôi mắt xanh màu hơi đỏ lên vì tức tối.

Cậu trai tóc vàng chạy vụt lên đồi, bất chấp tiếng la mắng đã chẳng còn vọng vang giữa thinh không, và có lẽ là do quá giận dữ, đã giẫm trúng một mảng bùn trơn và ngã nhào trên nền cỏ. Bùn vấy lên lần áo xanh nhạt, lên gò má hây hây, lên cả mái tóc đẹp như ban mai của cậu ta.

Capricorn, vốn đang ngơ ngẩn nhìn, bỗng cười rộ lên.

Cậu không nhớ vì sao mình lại cười, có lẽ chỉ là một phản ứng tự nhiên không lời lý giải, hoặc cũng có thể vì vô vàn lý do khác. Nhưng bất kể có là gì đi chăng nữa, thì nó cũng đã rơi mất khỏi trí nhớ của cậu, chìm vào một địa hạt nào đó của quên lãng.

Thứ duy nhất còn tồn tại trong ký ức của Capricorn tại mùa xuân năm ấy, có chăng chỉ là ánh mắt xanh trong veo như mầm hoa xuân, cùng mái tóc vàng dệt nên từ nắng sớm, xấu hổ và giận dữ, và đương nhiên, có cả sự kinh ngạc không cách nào giấu diếm, nhìn chằm chằm cậu từ triền dốc của ngọn đồi.

"Đồ hậu đậu". Capricorn, vẫn giữ nguyên nụ cười, khẽ nhón những ngón chân trần bước qua vũng nước đọng. Thiếu niên kia vẫn ngồi đó, đôi mi khẽ rung theo từng nhịp chân cậu bước. Cậu ta hơi cúi đầu, giấu đi tầm mắt của mình sau những lọn tóc rối, vì thế Capricorn không thể nhìn thấy những cảm xúc nhảy múa trong đôi mắt cậu ta lúc này.

Mà ngay chính bản thân Capricorn, cũng chẳng biết mình đã cảm thấy thế nào lúc ấy.

"Nào, cậu đứng dậy được không?"

Thiếu niên nhìn bàn tay cậu chìa ra bằng ánh mắt bình lặng như hồ thu. Capricorn bỗng thấy sợ hãi, chẳng vì cái gì cả, chỉ đơn giản là cõi lòng cậu bỗng chốc cuồn cuộn những cơn sóng dữ, như đại dương bị tước mất mảnh yên bình, ầm ào gào thét mà nuốt chửng cậu. Cậu nghĩ những muốn rút tay lại, nhưng không còn kịp nữa, thiếu niên kia bất chợt nắm lấy bàn tay chìa ra của cậu. Nhẹ tênh. Những ngón tay lướt nhẹ qua nhau, cọ vào lòng bàn tay cậu ngứa ngáy. Trong giây phút ấy, có gì đó trong lòng Capricorn bỗng ngừng lại, rơi tõm xuống, và nứt vỡ, tan tành.

"Cảm ơn."

Thiếu niên chớp nhẹ đôi mi, một khoảng xanh biếc đổ ập vào ánh mắt, lấp loáng ánh ngày đương đậu trên cành cao, soạt một cái, đổ ào vào lòng cậu.

"Cậu ghét tôi sao?" Bỗng nhiên, Capricorn cất tiếng hỏi, ngạc nhiên vì sự bình thản chất chứa trong đó, như thể đối với cậu, việc này đã trở nên quá đỗi quen thuộc. "Tôi xấu xí lắm, phải không?"

Bình thản. Gần như là chế giễu.

Vết sẹo trên mặt Capricorn, vốn dĩ là một sự không hoàn hảo được hội tụ từ vô số sự không hoàn hảo khác.

Nó được hội tụ từ một gia đình không hề hoàn hảo, khi mà cả cha lẫn mẹ đều không còn đủ tâm trí để chăm sóc cho đứa con bé bỏng của họ.

Nó được hội tụ từ một cô bảo mẫu không hoàn hảo, mải mê với chương trình truyền hình mà không để tâm đến đứa bé mình cần chăm.

Nó được hội tụ từ một mạch điện không hoàn hảo, trong một đêm không trăng, bất ngờ phun ra ngọn lửa nuốt chửng cả ngôi nhà.

Capricorn không chết trong trận hỏa hoạn đó, nhưng những tàn dư của nó vẫn cứ mãi đeo đẳng trên người cậu, suốt cả một đời.

Và cậu có thể nói, rằng nó chính là tác nhân đã đẩy cậu rơi vào cái vòng lặp của sự thiếu hoàn hảo không hồi kết.

Capricorn thoáng thấy bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt đẹp, ánh xanh biếc làm dịu đi cái khủng khiếp của thứ đang trườn bò trên má trái cậu như một sinh vật sống, lan khắp cánh tay trần lộ ra sau lần áo sơ mi, và có lẽ, là cả một mảng lưng rộng. Thiếu niên im lặng, tầm mắt vẫn chưa hề dời khỏi. Không hoảng sợ. Cũng chẳng ghê tởm.

"Thực ra..." Cậu ta khẽ nói, thanh âm mềm mại như khúc xuân vừa sang. "Nó không hề đáng sợ như cậu nghĩ."

Ngọn gió nào thổi ngang qua đồng nội, mang theo hương táo ngòn ngọt đẫm cả không gian, mang cả hồn ai, ngẩn ngơ bồi hồi, thổi vào trong lòng xuân sắc êm đềm.

"Tôi là Virgo, Virgo Lawrence." Thiếu niên mỉm cười. "Hân hạnh được làm quen với cậu."

Khoảnh khắc ấy, Capricorn chợt nghĩ, à, mảnh ghép hoàn hảo duy nhất của cuộc đời cậu, đã ở ngay trước mắt đây rồi.

Cho đến tận bây giờ, vẫn vẹn nguyên không hề thay đổi.

Capricorn xoay người, nằm nghiêng trên bãi cỏ, giấu đi một bên mặt không hoàn hảo của mình xuống vùng xanh ẩm ướt. Từ khi nào mà cậu bắt đầu có thói quen này nhỉ. Có lẽ là đã lâu lắm, nhưng cũng có thể là mới đây thôi. Từ lâu rồi, thời gian đối với Capricorn đã chẳng còn quan trọng. Từ khoảng cách này, khuôn mặt say ngủ của Virgo bỗng trở nên thật gần, gần đến nỗi ngỡ như chỉ cần vươn tay ra là đã có thể bắt trọn lấy.

Thế nhưng, lại chẳng bao giờ với tới được.

Bởi trong lòng Virgo lúc này, đã được lấp kín bởi một bóng hình hoàn hảo trọn vẹn.

Cậu trai với đôi mắt màu bạc sáng rực như ánh sao, lặng yên đứng trước nhà thờ Thánh Michael, ngắm nhìn những cánh bồ câu lướt gió bay mãi vào hoàng hôn.

Cậu trai đó, tựa như ánh trăng tan, tỏa sắc nguyệt quang đẹp đẽ trên vùng cao mà Virgo mãi mãi ngước nhìn.

Chưa từng một lần quay đầu lại.

Mãi rồi, Capricorn cũng chẳng biết rốt cuộc mình muốn cái gì, là như thế nào. Dường như cậu vẫn chưa buông được cái ước mơ được ký thác linh hồn của mình sau khi chết tại Virgo, điểm hoàn hảo duy nhất mà cậu tìm thấy trong cuộc đời này, đồng thời cũng nhụt chí, vì vô số lý do khác.

Có gì đó trong trái tim của Capricorn chùng xuống. Nắng rạng phủ lên sườn mặt Virgo một lớp vàng tinh xảo, vẽ lên khóe môi lần tơ lụa hoàng kim lấp lánh. Và trước khi giấc mơ này vụt tắt, cậu khẽ khàng ngồi dậy, hai tay chống bên đầu của kẻ ngủ ngày kia. Cậu cúi xuống, như thể sắp xé toạc đi một bức màn an toàn ngăn cách giữa họ, xé toạc đi cái thiêng liêng cuối cùng trong cuộc đời của Capricorn. Hơi thở hắn phả lên môi cậu, ấm áp, êm đềm và phất phảng hương táo, tựa như cái lần đầu họ gặp nhau ấy.

Capricorn chờ đợi khoảnh khắc ấy.

Và cậu vẫn cứ chờ mãi như vậy, cho đến tận cùng thời gian.

Đến khi Virgo mở mắt ra một lần nữa, ráng chiều đã chìm xuống chân trời. Bên cạnh hắn, Capricorn ngẩn ngơ ngồi nhìn ngày dần chết, như thể cậu đang nhìn tới những tháng ngày cuối cùng của mình ở tương lai.

"Virgo này." Ráng chiều đổ một vệt bóng dài tối sẫm trên gương mặt của Capricorn, che đi dấu vết của quá khứ và chút cảm xúc còn vương trên mi cậu. "Khi tớ chết, tất cả những gì thuộc về tớ sẽ là của cậu, trừ những giấc mơ."

Virgo nhìn cậu. Tầm mắt họ chạm nhau. Nâu và xanh hòa quyện trong một thoáng chốc. Capricorn có thể thấy bóng mình, khuất lẩn sau ánh tịch dương, phản chiếu trong đôi đồng tự rực rỡ ấy.

Virgo im lặng. Vẫn là cái sự im lặng đến ngộp thở ấy. Hắn lặng lẽ ngồi dậy, bâng quơ dụi khẽ mi mắt ngái ngủ, rồi đi. Đi thẳng vào chiều tà. Chưa một lần quay đầu.

Trong phút chốc, cậu chợt nghĩ, dường như mình sẽ cứ mãi lẳng lặng nhìn theo bóng lưng ấy. Nhìn nó trôi đi, xa dần, xa dần.

Xa dần khỏi Capricorn.

*

A/N:  Các tình yêu, vẫn nhớ tớ chứ? UwU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net