Bồ câu vùng Edinburgh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ophiuchus chưa từng yêu thích đôi bàn tay của mình.

Nói đúng hơn, anh chưa bao giờ yêu thích bất cứ thứ gì trên cơ thể mình, bao gồm cả tóc, cả mắt, cả tay cả chân.

Đối với anh, chúng là những thứ đã nhuốm màu nhơ nhuốc của bóng tối và tội lỗi, là thứ đã gây ra cho anh tất thảy nỗi đau thương và bi kịch mà anh đang phải gánh chịu.

Ngươi sẽ không bao giờ có thể thanh thản, anh đã nghe ai nói như vậy, ngươi sẽ sống mãi mãi cùng với nỗi ân hận giày vò, với bóng ma trong kí ức và cả với những tội nghiệt mà ngươi gây nên.

Cuộc sống của ngươi kể từ giờ phút này, sẽ không còn được chiếu rọi bởi ánh sáng.

"Chú ơi, tay chú đẹp quá."

Cậu nhóc tóc trắng nhìn đôi bàn tay Ophiuchus đầy ngưỡng mộ, chạm khẽ vào những ngón tay thuôn dài đầy thích thú.

"Chị Yuki nói, những nghệ sĩ chơi đàn đều có đôi bàn tay đẹp như thế này. Chú ơi, chú phải là nghệ sĩ không?"

Pisces hướng mắt nhìn lên Ophiuchus. Vẻ ngưỡng mộ cùng chờ mong nồng đượm được phơi bày trần trụi nơi đáy mắt trẻ thơ kia.

"Ta không phải là nghệ sĩ." Ophiuchus nhoẻn cười. "Nhưng đúng là ta có biết chơi dương cầm... ừm..., một chút."

Nụ cười vui vẻ rõ rệt không một chút giấu diếm nở rộ trên khuôn mặt non nớt của Pisces khiến Ophiuchus có chút chạnh lòng. Trong một phút giây thời khắc ngắn ngủi, anh ngỡ như mình vừa nhìn ngược về một thời quá khứ xa xăm nào đó, khi mà môi cười vẫn thắm và mắt biếc vẫn trong, khi mà bản thân anh vẫn chưa biết gì về nỗi đau. Dường như khi đó, Ophiuchus cũng đã từng cười như vậy.

Có một số kí ức mà ta những tưởng đã theo thời gian làm dĩ vãng, mãi mãi vùi chôn nơi bến lú tối tăm nào đó nơi tâm hồn, thì nó vẫn còn tại đó, lẩn khuất trong những đống đổ nát tan hoang của một thời quá khứ mà tồn tại, nhắc ta nhớ về một chân trời nào đã vuột khỏi tầm tay với.

"Thật hay quá, trong nhà thờ cũng có một cây dương cầm, chú sẽ chơi cho cháu nghe chứ?"

Năm đầu ngón tay nhỏ nhắn mềm mại nửa e dè nửa háo hức nắm lấy ngón tay trỏ của Ophiuchus, hối hả kéo anh về phía một căn phòng phía cuối dãy hành lang trống vắng.

Đó là một căn phòng nhỏ với những ô cửa sổ kiểu Pháp to lớn, được thắp sáng bởi sắc hoàng kim ấm áp của những bóng đèn vàng. Dường như đây là phòng tiếp dân, Ophiuchus nhìn thấy một bộ bàn ghế bọc nhung xa hoa ở giữa phòng và vô số tài liệu xếp san sát trên kệ tủ buýp - phê gần ấy. Trong góc phòng, chỏi lên hẳn giữa gam màu trầm của các món đồ nội thất khác là một chiếc dương cầm đứng màu trắng ngà nằm ngay ngắn, chờ đợi bàn tay quen thuộc một lần nữa lướt trên những phím đàn đen trắng duyên dáng.

"Chiếc đàn này là của chị Yuki." Pisces rụt rè chạm tay vào bề mặt nhẵn nhụi của chiếc đàn. "Chị ấy chơi đàn hay lắm, tối nào trước giờ ăn chị ấy cũng chơi một bản cho em nghe cả."

Có cái gì đó mơ hồ chùng xuống trong đôi đồng tử thiên thanh ngọt ngào. Có lẽ thằng bé cũng đang dần cảm nhận được nỗi đau mất mát thấm dần vào tâm hồn non trẻ. Ý nghĩ ấy vô tình khiến Ophiuchus cảm thấy thật nặng nề.

"Vậy, ta có được cái vinh dự dùng thử chiếc đàn này không?"

Lấy lo âu hóa thành nụ cười, Ophiuchus trưng ra điệu bộ quý ông lịch lãm mà anh đã phải khiên cưỡng thể hiện bấy lâu một cách dí dỏm. Pisces gật đầu một cách trịnh trọng rồi bật cười thành tiếng, cái cười trong và thanh hơn bất cứ loại nhạc cụ tuyệt mĩ nào.

"Nếu chỉ có một mình ta chơi thì sẽ buồn lắm." Ophiuchus ra chiều ngẫm nghĩ. "Cháu có muốn chơi cùng ta không?"

Pisces ngẩng phắt lên nhìn anh, tròn xoe đôi mắt. Có một chút gì đó bất ngờ và vui sướng phóng vụt qua nơi đáy mắt trẻ thơ. Thế nhưng, rất nhanh nó lại cúi gằm mặt xuống, ánh mắt tiếc rẻ đảo qua đảo lại dưới sàn nhà gỗ bóng.

"Nhưng.... cháu không biết chơi... sợ là sẽ làm hỏng đàn của chị Yuki mất."

Nghe nói một chiếc đàn như thế này thật sự rất đắt tiền, hơn nữa còn là kỉ vật quan trọng của chị Yuki. Chính mắt Pisces đã nhìn thấy Yuki nâng niu chiếc đàn này thế nào, gìn giữ nó ra sao. Dù chỉ mới là một đứa con nít nhưng bản thân Pisces cũng hiểu rõ, chiếc dương cầm trắng này là một báu vật cần được bảo vệ.

"Cứ việc chơi nếu cháu thích." Ophiuchus mỉm cười, nói chắc nịch. "Có ta ở đây, nó sẽ không hỏng được đâu."

Pisces lại ngước lên, lần này trong nụ cười kia đã mang theo ngập tràn hy vọng cùng niềm vui sướng khôn tả chắc chắn rõ ràng. Có cái gì đó đang chậm rãi thành hình trong lòng Ophiuchus. Một cái gì đó mà anh đã đánh mất từ rất lâu rất lâu rồi. Một cái gì đó vừa ấm áp vừa xiết mấy buồn thương.

"Chú nói th-thật sao ạ?" Thằng bé có vẻ đang cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng có vẻ niềm vui bất ngờ dường như vẫn quá lớn với một tâm hồn non nớt như vậy, lưỡi nó vẫn líu cả lại. "Nó, nó thật sự sẽ không hỏng hóc gì sao?"

"Một chút xíu cũng không. Ta sẽ dạy cháu cách chơi."

"Nhưng... làm sao chú biết cháu thích dương cầm?"

Pisces có vẻ bối rối. Đối với những đứa bé chỉ vừa mở mắt nhìn đời này, đàn hát trong mắt chúng vẫn là những sở thích dành cho con gái, vì vậy chúng vẫn rất ngại khi chia sẻ điều này ra với người khác, nhất là các bạn đồng trang lứa. Thằng bé thậm chí còn dám chắc là ngay cả Taurus bạn nó còn chưa có phát hiện được sở thích này, vậy thì làm sao mà cái chú mới gặp lần đầu này có thể biết được điều đó?

"À..." Ophiuchus cười. "Là Yuki kể với ta. Cô ấy vẫn luôn kể với ta rất nhiều về mấy đứa."

Huyên thuyên mãi không dứt, nhiều khi anh còn ngỡ nàng chẳng còn chủ đề nào khác ngoài lũ trẻ.

"Nhưng chị Yuki chưa bao giờ kể cho chúng cháu nghe về chú cả."

".... Vậy à?"

Ophiuchus nghe ra cái hương vị chua xót trong giọng nói của mình. Chuyện này vốn không nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy được chút gì đó cay đắng gợn lên trong lồng ngực.

Trong cái cuộc đời mà đôi khi với ta thật giống một vùng đất hoang vu không biển chỉ đường này, giữa bạt ngàn không gian và những chân trời đã mất, ta những muốn lưu lại đâu đó một bóng hình mờ nhạt trong kí ức của vài người lướt ngang, để người khác biết rằng đã từng có một kẻ mang cái tên Ophiuchus Delanque từng đặt chân xuống Trái Đất này. Thế nhưng, có vẻ cái mong ước nhỏ nhoi ấy cũng khó lòng mà thực hiện được.

"Vậy, chúng ta bắt đầu nhé?"

Ophiuchus ngồi lên chiếc ghế bọc nhung đặt trước chiếc dương cầm, để cơ thể bé nhỏ của Pisces ngồi lọt thỏm vào trong lòng. Những ngón tay bé con mang theo một nỗi trầm trồ đầy thành kính rụt rè chạm vào những phím đàn đen trắng mà trước đây thằng bé vẫn xem là thần thánh. Ophiuchus mơ hồ cảm thấy cơ thể nhỏ bé trong lòng khẽ run lên phấn khích khi thằng bé vô tình khiến những phím đàn ngân lên một âm trầm thấp.

"Được rồi, làm theo ta nhé." Ophiuchus phủ bàn tay to lớn của mình lên đôi bàn tay bé nhỏ mềm mại, nửa cố định nó trong sự bao bọc chỉ dẫn, nửa tạo ra một sự thoải mái nhất định để Pisces có thể tự do chơi theo ý thích của mình. "Cháu thích chơi bài gì?"

"Những Ngôi Sao Nhỏ Lấp Lánh đi ạ!"

Bài này chị Yuki đã chơi cho nó nghe rất nhiều lần rồi. Pisces trả lời ngay mà chẳng cần suy nghĩ.

"Lựa chọn tốt đấy."

Ophiuchus chậm rãi di chuyển đôi tay, nhẹ nhàng định hướng cho mười đầu ngón tay nhỏ bé phía dưới lướt đi một cách vụng về trên những phím đàn. Ban đầu chỉ là những nốt nhạc lõng bõng vụn vặt, thanh âm vang lên hoàn toàn chẳng có chút trật tự nào khi những ngón tay của Pisces vẫn chưa thể khiến các nốt đuổi kịp nhau. Theo một lẽ dĩ nhiên, thằng bé tức giận. Những âm thanh rời rạc của một bản nhạc rệu rã không thể thỏa mãn cái mong ước nóng nảy của nó. Pisces tự cho là mình không có được cái năng khiếu này. Nó muốn bỏ cuộc ngay sau khi bắt đầu được mười phút.

"Cháu chịu thôi!" Thằng bé vùng vằng. "Chẳng thể nào chơi được."

"Cháu có biết không." Ophiuchus chỉ khẽ cười, tay vẫn phủ lên đôi tay bé nhỏ đang mất dần kiên nhẫn. "Có người ví âm nhạc như một con mèo vậy."

"Nó rất đẹp, rất thuần khiết và cũng rất rực rỡ. Nhưng bù lại với cái vẻ đẹp ấy, nó cũng là một cô nàng đỏng đảnh kiêu kì, không chấp nhận bất cứ ai lại gần mình bằng thái độ gấp gáp hời hợt."

"Nói cách khác, để tiếp cận được đến âm nhạc chân chính, chúng ta không thể đi đường tắt, cũng không thể cứ xông lên một cách nóng vội, bởi âm nhạc rất ghét sự nóng vội. Nó chỉ thực sự mở lòng ra đối với những ai muốn tìm đến nó bằng niềm đam mê chân thành nhất."

"Pisces Wilson, nói cho ta nghe, cháu có thật lòng yêu âm nhạc không?"

Pisces quay đầu lại nhìn Ophiuchus, bắt gặp một đôi mắt hổ phách ôn hòa dịu dàng nổi bật lên trên khuôn mặt lạnh lùng cương nghị. Một đôi mắt sâu và tối đến tĩnh mịch đương phản chiếu rõ rệt hình bóng cậu bé. Đôi mắt mà chị Yuki vẫn thường nói là "chứa cả một bầu trời nội tâm rộng lớn".

"Cháu có..."

Hai từ đó thoát ra khỏi bờ môi Pisces nhẹ nhàng, như thể nó vốn đã ở đó sẵn từ rất lâu, rất lâu rồi.

"Vậy hãy cùng cảm nhận nó nào."

Ophiuchus mỉm cười. Một cái cười thật đậm, thật sâu. Cái cười chân thật xuất phát từ thẳm sâu tâm hồn mà anh những tưởng sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa.

Pisces cũng cười. Thằng bé quay lại, cơ thể thả lỏng dựa vào lòng Ophiuchus không chút đề phòng. Nó không còn cái cảm giác ngượng ngập khó chịu đến nóng nảy ban nãy nữa. Tất cả mọi cảm giác thiếu tự nhiên cùng lo lắng vốn ban nãy còn rõ rệt hiện diện giờ chỉ còn là hư vô. Bên tai nó chỉ còn nghe được âm thanh thình thịch ấm áp vang lên qua lớp áo sơ mi sau lưng.

Những ngón tay Ophiuchus lại chậm rãi di chuyển. Ban đầu, những âm thanh vô hồn rời rạc vẫn vang lên một cách chán chường. Nhưng bàn tay Ophiuchus chưa hề bỏ cuộc, và giờ đây lại có thêm một bàn tay nhỏ xinh phía dưới đang cùng anh cố gắng. Chẳng mấy chốc, những nốt nhạc cũng tìm lại được trật tự vốn có của nó, bản Những Ngôi Sao Nhỏ Lấp Lánh lại vang lên một cách non nớt trong veo.

Lấp lánh, lấp lánh, những ngôi sao nhỏ
Tớ tự hỏi làm sao để biết cậu là gì?
Ở tít trên đỉnh cao ngất của thế gian
Cậu trông như một viên kim cương của bầu trời.
Lấp lánh, ngôi sao nhỏ lấp lánh
Làm sao tớ biết cậu là gì đây?

Ophiuchus nghe đâu đây tiếng ca mà anh cả đời này anh sẽ không quên.

Anh thấy đâu đây bóng hình người con gái Á Đông xinh xắn với đôi mắt đen huyền đang nhìn mình dịu dàng.

Anh thấy nụ cười ấy, rực rỡ và lấp lánh hơn ngàn sao trên trời.

Anh thấy nàng hạnh phúc.

Đâu đó trong lòng Ophiuchus, có một cái gì đó đang lặng lẽ tỏa sáng, như tinh tú trời cao.

"Chú biết không." Pisces nói, vẫn mải mê say sưa với những phím đàn. "Chị Yuki bảo, khi con người ta xem thứ gì đó, hoặc một ai đó là điều trân quý nhất trong cuộc đời họ, thì họ sẽ muốn giữ những thứ đó riêng cho mỗi mình mình thôi."

Ophiuchus mở to mắt, cúi xuống nhìn cậu bé trong lòng và vô tình lấp đầy hai cánh mũi mình bằng thức mùi hương an nhiên của ngàn hoa đậu trên mái tóc mềm.

"Vậy chú ơi..." Pisces quay lại, nụ cười rực rỡ đẹp như vầng thái dương xa xôi nào. "Cháu có thể giữ lại riêng cho mình buổi tối hôm nay được không? Chỉ có chú và cháu thôi."

Ophiuchus nghe tim mình đau nhói, không rõ là hạnh phúc hay buồn thương. Đôi mắt trong veo lấp lánh như mặt nước mùa thu, môi cười rạng rỡ như mặt trời ban trưa. Anh thấy khóe mắt mình cay. Có một cái gì đó đang chực trào ra. Nước mắt chăng? Dường như còn hơn cả như thế...

"Được..."

Ophiuchus không rõ lúc ấy mình đã khóc hay vẫn đang cười.

Chỉ biết rằng, có một nụ cười rực rỡ vẫn nở rộ lấp lánh. Và có một cái ôm ấm áp dịu dàng, mang trọn cái tình người mà biết bao lâu rồi anh không còn cảm nhận được.

"Chú ơi, chú sẽ trở lại đây với cháu chứ? Chú sẽ dạy tiếp cho cháu thật nhiều, thật nhiều bản nhạc khác chứ?"

"Ừ..."

"Chú hứa nhé?"

Ophiuchus khẽ chần chừ.

"Ta hứa."

Xin lỗi, đã nói dối cháu rồi.

Ngoài cửa sổ, sao trời vẫn sáng.

Đêm sa sập.

Màn đêm quánh đặc mang theo sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm lấy nhà thờ. Không còn lại gì ngoài bóng tối quánh đặc, vạn vật đã chìm vào giấc ngủ an lành dưới cái ôm ấp của ngàn sao.

Đâu đó, tại một góc nguyện đường trống vắng, Ophiuchus đang ngồi, hai tay chắp lại đầy thành khẩn, mắt nhắm lại và miệng thì lầm bầm tiếng nguyện cầu xa xăm nào chẳng rõ. Ánh nến leo lét hắt lên mặt anh thứ ánh sáng đỏ cam ấm áp, giữ cho một phần khuôn mặt khỏi bị đêm đen nuốt gọn. Không còn những tiếng nói líu lo cùng những cái cười trong veo, giờ đây Ophiuchus quay trở lại thành Ophiuchus năm nào, trầm lặng và đơn côi.

Trên bức tường trước mặt, Đức Chúa trời đương bị đóng đinh trên cây thập tự giá hướng xuống anh cái nhìn buồn bã trống rỗng của gỗ đá. Đối với Ophiuchus bây giờ, cái nhìn đó không còn chứa đầy cái sự lạnh lùng khinh trách trước đây, chỉ có duy nhất nỗi đau là còn ở lại. Da diết buồn thương như tiếng khóc than lặng câm.

"Amen."

Ophiuchus lặng lẽ làm dấu thánh kết thúc buổi cầu nguyện. Nhưng còn chưa kịp đứng lên thì một giọng nói trầm ấm đã cản lại bước chân anh.

"Đi vội vậy, anh không muốn đợi tôi đến để xưng tội sao?"

Giám mục Roland định vươn tay bật đèn phòng nguyện, nhưng khi nhận được cái lắc đầu tỏ ý đừng làm vậy của Ophiuchus, ông lại cười cười rụt tay về.

"Cho dù có xưng tội thêm trăm ngàn lần nữa thì cũng đâu khác gì."

Ophiuchus rũ mắt, để tầm nhìn lạc vào khoảng không xa xôi nào. Có những thứ, dù có cố cách mấy cũng chẳng thể đổi khác được gì, bất kể có cố gắng nỗ lực cách mấy thì kết quả trước sau vẫn thế, vẫn là một viễn cảnh tăm tối sầu thảm của một tương lai không còn lối thoát.

"Tôi nghĩ là khác nhiều lắm chứ." Roland vẫn giữ nguyên cái cười đôn hậu. "So với tám tiếng trước, anh thật sự đã thay đổi rất nhiều. Tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc đấy."

Ánh mắt Ophiuchus quay trở về khuôn mặt hiền từ của vị giám mục. Vẫn một biểu hiện dịu dàng hòa ái trước đó, không có lấy dù chỉ là một chút khó chịu.

"Ngài đã biết rồi mà, phải không?" Ophiuchus lên tiếng, nghe giọng cay đắng. "Ngài đã biết tất cả. Cớ sao vẫn có thể bình tĩnh được như vậy?"

Ophiuchus ngỡ như mọi chuyện chỉ vừa xảy ra vài phút trước, khi mà những cảm xúc lúc ấy vốn không thể biểu hiện ra nay lại bùng nổ dữ dội, bóp nghẹt trái tim anh bằng nỗi ân hận thê lương dai dẳng, làm dâng lên nơi khóe mắt vô vàn xúc cảm không thể nói thành lời.

"Cớ sao ngài vẫn cười với tôi? Vẫn không trách tôi? Không hận tôi? Chả nhẽ ngài không có cảm giác gì với chuyện đó sao?"

"Tất nhiên là tôi có giận." Nụ cười trên khuôn mặt giám mục tắt ngấm, đôi mắt nâu âm u được bóng tối che đi một nỗi đau đớn xót xa thầm lặng đang hiện lên trong đáy mắt. "Lúc đó tôi thực sự không biết mình đang cảm thấy gì nữa. Giận dữ, đau đớn, xót xa, tất cả xảy đến chỉ trong một cái chớp mắt."

"Thế nhưng, tôi đâu có tư cách gì để mà trách, mà giận anh?" Roland thở dài. "Đó là quyết định của Yuki, tự con bé đã chọn bước vào con đường đó. Tự con bé đã chọn cho mình cái kết thúc điểm đó. Tôi chẳng có lý do gì để hận anh."

"Vậy thì tại sao cô ấy và cả ngài lại muốn tôi gặp lũ trẻ?"

"Không phải đã quá rõ rồi sao?" Vị giám mục già nở một nụ cười đau thương. "Anh Delanque, tôi đã chẳng thể bảo vệ nổi hạnh phúc của con gái mình, và lại phải chứng kiến điều tương tự xảy ra với đứa cháu ngoại duy nhất. Tôi không muốn điều đó lặp lại với những đứa trẻ mà con bé yêu thương."

Ophiuchus nghe như có cái gì đó nổ mạnh bên tai mình, đầy bất ngờ, và cả đau đớn.

"Không lẽ... ý ngài là?"

"Tôi có thể nuôi dưỡng và cung cấp đầy đủ cho lũ trẻ những giáo dục mà chúng cần có." Ông cười buồn. "Nhưng lại chẳng thể cho chúng đủ đầy cái tình thương của bậc cha mẹ. Nhưng bù lại, anh có thể làm được rất tốt cái điều mà tôi vốn không thể. Số phận của lũ trẻ đã chọn anh chứ không phải tôi."

"Không. Sẽ chẳng thể nào đâu. Ở bên tôi chỉ có bóng tối mà thôi."

Ophiuchus siết chặt nắm tay. Chẳng thể nào đâu. Chắc chắn là chẳng thể nào đâu. Sẽ chẳng có hạnh phúc hay tình thương gì khi để lũ trẻ ở bên cạnh anh. Sẽ chỉ có bóng tối, và sự đau đớn cùng cực. Anh thật sự không muốn...

Có cái gì đó ép Ophiuchus phải đi ngay, ngay bây giờ, không chần chừ, cũng không do dự nữa. Do dự mãi sẽ thành luyến tiếc, mà luyến tiếc, thì chỉ mang lại khổ đau.

"Xin lỗi..."

Những sải chân chắc nịch sải rộng trên nền gạch, Ophiuchus lướt qua giám mục Roland và mau chóng, gần như là chạy về phía cửa. Anh nghe đâu đó trong bóng đêm tiếng thở dài não nề của gió, và cả tiếng khóc than thê thiết của cỏ cây đất trời. Anh đã không hề nhận ra là mình đang chạy trốn.

Phía sau nhà thờ là một rừng phong đương độ đỏ lá. Trong đêm tối, những lá phong đỏ rực sắc lửa như sáng bừng lên trên bức màn đen kịt của trời đêm. Tĩnh lặng. Không gian chỉ còn lại tiếng xào xạc của chiếc lá nào vừa lìa cành.

Từ bìa rừng vào một khoảng không xa là một khúc của con sông thuộc nhánh sông Thames. Đó là một khúc sông yên ả vắng lặng và tách biệt khỏi phố thị nhộn nhịp. Không nhiều người đến đây. Một nơi lý tưởng để tìm đến sự thanh thản cuối cùng.

Ophiuchus cởi giày, chân trần giẫm lên thảm lá úa đến bên rìa con sông. Nước chảy róc rách bên tai như khúc tiễn đưa cuối cùng của đất trời dành cho kẻ tội đồ. Ophiuchus khẽ nhắm mắt, miệng ngân khẽ một khúc ca đã trở thành chấp niệm sâu sắc.

Lấp lánh, lấp lánh, những ngôi sao nhỏ
Tớ tự hỏi làm sao để biết cậu là gì?
Ở tít trên đỉnh cao ngất của thế gian
Cậu trông như một viên kim cương của bầu trời.
Lấp lánh, ngôi sao nhỏ lấp lánh
Làm sao tớ biết cậu là gì đây?

Nếu thật sự kiếp sau có tồn tại, xin hãy cho tôi hòa vào con sông này, hãy cho tôi hóa thành sao trời Anh quốc, cho tôi tan theo làn gió nhẹ cuối thu. Để tôi có thể mãi mãi ở lại nơi đây, để tôi có thể tiếp tục dõi theo cái nơi đang nuôi dưỡng hai vì tinh tú đẹp nhất thế gian này, ngắm nhìn chúng lớn lên, chúng trưởng thành, để tôi biết rằng ở cái nơi chân trời xa tít tắp kia, cô ấy vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc.

Nếu thật sự có thể được như vậy, tôi xin nguyện hứng chịu mọi cái giá đắt nhất.

"Lạy Chúa của chúng con ở trên cao, xin cho danh Người cả sáng, xin cho nước Người trị đến. Xin Người thứ tội cho chúng con. Xin Người ban phúc cho những tiến bộ nhỏ nhoi của chúng con. Amen."

Lời nguyện cầu quen thuộc bật ra khỏi miệng Ophiuchus như lời trối trăn cuối cùng. Anh đã thuộc nằm lòng hàng ngàn câu nguyện như vậy, nhưng lại chẳng một lần dùng đến. Không ngờ sau bao năm, những kí ức đó vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.

Xin lỗi, tôi lại thất hứa mất rồi.

"Chú ơi..."

Một tiếng nói nhẹ tênh vang lên giữa tịch mịch không gian. Ophiuchus hoảng hồn quay lại, sau lưng anh là một cái bóng nhỏ bé đang co ro trong tiết trời giá lạnh của đêm cuối thu cô tịch.

Tóc huyền, da trắng, mắt ngân. Và đôi đồng tử nhuốm đẫm ánh trăng như cô đọng bởi cái tĩnh lặng sâu xa nào.

"Cháu làm gì ở đây? Cháu chẳng phải đã ngủ rồi hay sao? Sao lại ra đây vào giờ này?"

"Chú..." Taurus nỉ non. "Có phải chú đang muốn đi tìm chị Yuki không?"

Ophiuchus không giấu nổi vẻ bàng hoàng nơi đáy mắt. Quá đột ngột. Anh chẳng thể tìm nổi một lý do gì để giải thích cho sự hiện diện của Taurus ở đây.

"Làm sao cháu biết ta đang đi tìm Yuki?"

"Chị Yuki bảo, nếu một ngày nào đó chị ấy không còn trở về vào mỗi buổi chiều như thường lệ nữa, thì nghĩa là chị ấy đang ở trên Thiên Đường. Còn chú..." Taurus khẽ cắn môi, bối rối tìm từ ngữ thích hợp. "Cháu thấy... chú cũng đang đi tìm Thiên Đường..."

Có gì đó lướt qua tâm trí anh. Nhẹ thôi, nhưng có tồn tại.

"Làm sao cháu thấy?"

"Cháu..." Taurus bối rối. "Cháu có nói chú cũng không có tin đâu..."

"Không sao cả. Cháu cứ nói đi."

"Cháu..." Taurus rụt rè chỉ tay về phía Ophiuchus. "Nó đã nói cho cháu biết."

Ophiuchus nhìn theo hướng tay của Taurus. Chẳng có gì ngoài mịt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net