•2•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng nói với tôi rằng : "Nếu như mọi việc suôn sẻ, tôi sẽ mua một căn nhà, nuôi một chú cún, sống một mình, tự do tự tại và tận hưởng quãng đời còn lại một cách mãn nguyện."

"Vậy nếu như không suôn sẻ thì sao?"

"Thì phải lập gia đình và sinh con."

___

Kim đồng hồ đã điểm lúc 5 giờ, nhưng là 5 giờ chiều.

Trong căn phòng tràn ngập màu tím mộng mơ, vẫn còn ai đó nằm trên giường đang cuộn tròn mình trong chiếc chăn kia làm "kén". Hôm qua đi ăn tiệc chia tay với lớp cũ mà lỡ ăn chơi quá đà nên tới giờ toàn thân đều đau nhức nhối đến ngạt thở.

Lúc này, bên ngoài căn phòng truyền vào tiếng gõ cửa, người đang nằm trong chiếc chăn kia liền giật bắn mình ngồi dậy, cánh cửa vừa mở ra thì cô con gái với mái tóc rối bời, gương mặt như thiếu ngủ đang trong tư thế gấp chăn gọn gàng, quay lại nhìn người mẹ đáng kính của mình mà mỉm cười không hề giả trân!

Phải chăng đây là hình ảnh của một vài bạn trẻ khi thức giấc lúc hoàng hôn?

"Thưa mẹ, buổi sáng... À buổi chiều vui vẻ ạ!"

Nhìn cái lắc đầu đầy ngán ngẩm của mẹ mình mà cô nàng kia chỉ biết cười trừ, tiêu rồi tiêu rồi, không phải hôm qua mẹ biết mình uống vài lon bia đấy chứ?!

"Con nhanh chóng sửa soạn rồi xuống nhà đi, Thiên Bình, bà mối đang chờ ở dưới đấy.

Nói xong, bà liền rời đi, cô gái tên Thiên Bình kia chỉ biết gật đầu rồi cười đầy gượng gạo, may thật, không bị ăn quả bài ca "Tỉnh dậy lúc hoàng hôn" của mẹ.

Dưới phòng khách đang ồn ào tiếng nói chuyện to nhỏ của hai người phụ nữ, người đàn bà mà mẹ cô thường gọi là "bà mối" đang ngồi chân này vắt chân nọ, cầm tay mẹ cô vỗ vỗ, cười cười nói :

"Em đó, cứ giao cho chị, con bé Thiên Bình nhất định sẽ tìm được một người tốt để gả!"

"Trông cậy chị cả, em chỉ sợ đứa như nó không ai chịu lấy thôi."

Thiên Bình đứng trước phòng khách nghe được câu này liền trợn tròn mắt, người thích cô mười đôi bàn tay còn không đếm xuể, này là coi thường cô quá mà!

"Con chào cô!"

"A Thiên Bình, dạo này cô đã tìm được cho con vài mối rồi."

Thiên Bình ngoài mặt cười vui vẻ nhưng bên trong lại đầy lo sợ, làm sao dám nói rằng trong buổi gặp mặt lần trước cô đã tức giận đập bàn bỏ về cơ chứ?

Nhưng cũng không thể trách cô được, cũng do người đó nhu cầu quá khắt khe, bắt cô sau khi kết hôn chỉ được lo chuyện nhà cửa, chăm lo mẹ chồng, tiền tiêu hàng tháng chỉ đưa vỏn vẹn một triệu, cái này có phải là đang ép người quá đáng không?

Đừng nói đến tiền điện, nước, riêng khoản ăn uống phải hơn năm trăm rồi, với lại còn cấm cô không được đi ra ngoài kiếm việc làm, nói cô đã là người có chồng không cần trang điểm, không cần mua quần áo hay thậm chí là có tiền tiết kiệm riêng? Cổ hủ*!

*Cổ hủ : lạc hậu, cũ kỹ.

"Thiên Bình, trong bếp còn quả dưa hấu mẹ mới mua, con gọt một chút đi."

"Vâng, thưa mẹ!"

Thiên Bình khẽ cúi người rời đi, những chuyện như vậy thì cô đã quá thuần thục, đường đường từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành nữ công gia chánh, chỉ có điều từ lúc nhỏ đến lớn vẫn không thể nào bỏ cái tật ăn vụng, đúng là con nhóc lì lợm và cứng đầu!

Đấy, nói đâu xa, vừa mới đặt những miếng dưa căng mọng nước lên đĩa, nó lại nhanh tay nhặt vài miếng vụn lên đưa vào miệng nhai nhóp nhép rồi kìa. Thật hết nói nổi con bé này mà!

"Cô chủ Lạc, xin hãy giữ hình tượng!"

Thấy Thiên Bình như vậy, cô hầu gái đứng cạnh không khỏi cất lời nhắc nhở, những người làm ở đây không quá xa lạ với tính cách của cô nương này, nhắc là để cho gió thổi mây bay thôi, chứ cái tật này khó bỏ lắm.

Thiên Bình chỉ biết cười trừ, đưa tay lên làm ra hiệu cô hầu gái giữ bí mật rồi bưng đĩa dưa ra ngoài.

Nhìn vậy thôi, chứ cô chủ nhỏ này lại rất được lòng mọi người đấy!

"Thiên Bình, giờ này rồi..."

Người mẹ đáng kính của cô đưa mắt lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, vừa có thiện ý nhắc nhở cô nàng đã ngủ gần hết một ngày rồi làm Thiên Bình ngồi đối diện mắt đảo xung quanh không dám nhìn thẳng.

"Con mau chuẩn bị đồ cho việc nhập học ngày mai đi."

"Vâng, con xin phép, thưa mẹ!"

Nói xong cô liền lễ phép rời đi, đây là lần thứ ba chuyển trường trong một năm, cũng khó trách, do bố của cô liên tục bị điều đến quản lý ở nơi khác nên mới như vậy, nhưng cô không trách, cũng là cơ hội cô làm quen nhiều bạn bè mới hơn.

___

Điều mà hầu như ai cũng mong muốn đó là tới những ngày cuối tuần, được vui chơi thỏa thích.

Nhưng nếu như không gặp phải những cô hồn không tan! Ở đây nghĩa là gì? Là người yêu cũ, người yêu mới của người yêu cũ, người yêu cũ của người yêu mới của người yêu cũ, người yêu cũ của người yêu cũ, vân vân và mây mây...

Nói thật những ngày như vậy mà còn đụng độ một cách vô tình và cố ý thì Đường Song Ngư đây chỉ muốn châm lửa, đốt, đốt hết!

Cả một tuần đi học vật vã cô chỉ muốn được vui chơi thỏa thích vào ngày cuối tuần, nhất là trong khu trung tâm mua sắm. Hôm nay cô rủ một người bạn của mình đi, là Liễu Cự Giải, sở dĩ cô và nó có quá nhiều điểm chung, vì vậy chỉ cần cô hú cái là nó có mặt liền.

Ừ thì cứ cho là hai con dở như này khoác tay nhau lượn lờ khắp một vòng siêu thị rồi đi tia trai xong cười như nhặt được vàng đi, nhưng đến lúc trai chạy lại xin info thì cả hai chị đều cong mông chạy thật nhanh.

Mà tiếc cái, Cự Giải thường phải về sớm, do cô được phân công phải chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai, chỉ còn Song Ngư là vất vưởng một mình.

Vừa hay khi ra khỏi siêu thị lại bắt gặp cậu bạn trời đánh đang nợ tiền cô hôm cá cược, không nghĩ không rằng, Song Ngư la lớn :

"Này, Bạch Dươ-..."

Lúc Song Ngư định chạy lại thì bắt gặp một cô gái không biết từ đâu đứng cạnh cậu chàng này, không cần biết từ đâu đến, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu bạn Bạch Dương kia lộ rõ nét khó chịu, có vẻ là không thích người con gái trước mắt cho lắm!

"Ưm tiền bối Bạch Dương, em đã đứng nhìn anh chơi cả buổi rồi, anh cừ lắm!"

"À ừ, cảm ơn cô nhé, bây giờ tôi đang khá bận..."

Bạch Dương đáp lại đầy sự gượng gạo, trời ạ, cô em à, em không đi làm trà xanh thì phí quá đấy!

Song Ngư đứng từ phía sau thấy có vấn đề từ cậu bạn liền rút máy ra gọi, quả nhiên Bạch Dương như vớ được phao, bắt máy để kiếm cớ lẩn tránh.

"Alo, Hoàng Bạch Dương, còn bận tán gái sao? Đừng quên tiền cá cược hôm trước đó chứ?!"

"Làm gì có chứ?!!" - Bạch Dương liền cau mày đáp lại, sau đó nói nhỏ cầu cứu. "Đừng đùa, tao đang bị một con bé khối dưới bám lấy đây này, mau cứu tao!!"

"Tiền bối, liệu em có thể thử chút nước của anh không?"

"Này, không hay lắm đâu..."

Chưa kịp để Bạch Dương phản ứng, cô gái ấy liền vô tư nắm bàn tay đang cầm ly nước của anh đưa lại gần miệng mình nhấp một ngụm rồi đưa ly của mình lên trước mặt anh, hồ hởi nói :

"Hay anh cũng thử của em đi, tiền bối?"

"Đeo tai nghe lên, để bổn cô nương dạy ngươi 1001 cách né thính trà xanh!"

Bạch Dương nghe vậy cũng ngoan ngoãn làm theo, lấy chiếc airpods ra đeo, đúng là những lúc như này, chỉ có thể cầu cứu con nhỏ này mà.

Không uổng công bao nó ăn bấy lâu nay!

"Xin lỗi, tôi là người thích sạch sẽ!"

"Thành thật xin lỗi, tôi là người ưa sạch sẽ."

Ngay lập tức gương mặt mong chờ ban nãy liền trở nên thất vọng, nhưng mà đoán chắc rằng, con bé này không dễ buông bỏ tới vậy đâu.

Anh chàng Bạch Dương cũng sớm hiểu ra rồi, đành chơi lớn vậy, nối tiếp cuộc gọi ban nãy với Song Ngư mà nói :

"Bảo bối, em có đói không, để anh ghé mua trà sữa em thích nhất nhé?"

Nghe cái chất giọng ngọt sớt của tên này mà khiến Song Ngư dựng tóc gáy, cô rùng mình lên một cái, trời ơi, ghê quá, sợ hãi các thứ!

"A~, bạn gái anh thật kén chọn quá, chứ không như em, hiểu chuyện như vậy."

"Cảm ơn cô về lời khen ngợi ấy."

Bạch Dương nói xong liền rời đi, nhưng cô em này dường như chưa có ý định buông tha anh chàng, cứ bám dính theo sau, cứ thế này thì tiêu mất!

"Thật tiếc quá a, tiếc vì em không gặp được anh sớm hơn~"

"Có gì đâu mà tiếc, cô cũng đâu phải mẫu người mà tôi thích?"

"Khụ khụ!!"

Quả chốt này khiến Song Ngư ở đầu bên kia ho sặc cả nước, chẳng biết là tín hiệu nào, Bạch Dương lại quay người lại, như thể anh biết cô đang ở nơi này, hướng này vậy.

Nhìn bộ dạng đang ho khù khụ của cô mà không khỏi bật cười, nhanh chóng chạy lại, giả vờ vuốt lưng hỏi thăm các thứ. Chủ yếu đang đuổi khéo cô em gái trà xanh kia đi thôi.

"Bạn tôi ơi, đa tạ bạn đã đỡ tôi đợt này!"

Song Ngư với lấy tay áo của anh lau nước trên mặt, tiện thật, sau đó đưa hai ngón tay lên trước mặt Bạch Dương làm anh có chút khó hiểu, hỏi nhỏ :

"Là sao?"

"Hai... Hai xị*!"

*Hai xị : 200.000 đồng.

Cuối cùng tưởng vì tình nghĩa anh em, ai ngờ nó lại đòi thêm tiền, anh anh em em, tình nghĩa quần què!

"Trong mắt mày chỉ có tiền thôi hả cái con Cá này?!"

Bạch Dương nghe xong liền nhéo tai cô một cái rõ đau, may cho thằng này là cô hiền, chứ gặp người khác xem, cũng không đánh được nó đâu, cao hơn cô hai cái đầu thì đánh thế nào?!

"Vậy mình có còn được mua trà sữa không ạ?"

Song Ngư mở to mắt ngước nhìn Bạch Dương chớp chớp, đúng là, vũ khí lớn nhất của con gái, ngoài nước mắt ra thì chính là vẻ mặt ăn xin lấy lòng người khác đấy!

"Rồi, đi mua!"

_____

Truyện đăng bản quyền tại Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net