•4•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ xưa tới nay, mấy đời nhà Mạn Lâm Gia đều là người sống tiết kiệm, nghiêm khắc chuyện tiền bạc, đến đời Mạn Sư Tử thì muốn khuynh gia bại sản!

Phải chăng người nhà họ Mạn đã đắc tội với trời đất mà đẻ ra được thằng con vung tiền như cỏ rác?

Tuy vậy, anh chàng Sư Tử này chỉ vung tiền cho cô em gái nhỏ của mình là Mạn Tiêu Linh mà thôi, sự cưng chiều của Sư Tử dành cho con bé khiến mọi người xung quanh không khỏi ghen tỵ, nhưng nó cũng có lý do của nó cả.

Tiêu Linh không phải con ruột máu mủ của nhà Mạn Lâm Gia, là vì bố ruột của con bé đã cứu bố của anh một mạng, cũng vì thế mà từ biệt với thế giới này. Để đền ơn đáp nghĩa đấy, ông đã nhận Tiêu Linh về nhà nuôi nấng và chăm sóc như con ruột, mẹ của con bé thì mất ngay khi con bé vừa chào đời. Tới khi được năm tháng tuổi thì người cha cũng không lời biệt ly mà ra đi.

Càng vì thế, Sư Tử lại phải dốc lòng yêu thương cô em gái bé bỏng này hơn.

"Anh Sư Tử, em... Em có người yêu rồi!"

"Lại là mấy cái đứa ở trong màn hình không ra được ấy hả?"

"A, anh muốn chết hả?!!"

Sư Tử đặt tay lên xoa đầu cô em gái nhỏ đang giận dỗi kia mà không khỏi bật cười, anh không muốn con bé bắt đầu một mối quan hệ yêu đương, anh sợ nó bị lừa vào mấy thằng không ra gì. Anh không muốn con bé dựa dẫm vào thằng đó thay vì anh, anh không thích như vậy, có lẽ bản tính nuông chiều con bé đã trở thành một thói quen của anh rồi.

"Em cứ bình tĩnh, mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó, nhưng hãy nhớ, em là công chúa thì không có nghĩa cậu ta là hoàng tử, mà là vì cha em là đức vua, em hiểu không?"

Tiêu Linh không đáp lại mà chỉ gật đầu lia lịa.

Bởi người ta mới nói : "Thân là cây ngô đồng thì phượng hoàng mới đậu, là biển cả thì trăm sông mới đổ về, suy cho cùng, bạn là người thế nào thì sẽ gặp người thế đó!"

Đúng lúc này, có tiếng mở cửa ở ngoài phòng khách, Tiêu Linh liền hớn hở chạy ra tiếp đón, nó thừa biết là ai đó về nên mới ra, chứ bình thường, có bao giờ ra đưa đón Sư Tử này đâu.

Bảo bối tổn thương nhưng bảo bối không nói!

"Anh về rồi đây!"

"A anh Yết!!"

Tiêu Linh từ trong phòng bếp chạy ra với vận tốc ánh sáng nhảy lên ôm chầm lấy người Thiên Yết, Sư Tử ở phía sau nhìn cảnh này khóc không ra nước mắt.

Trời trời, trời ơi, nhìn đi, thằng anh chăm bẵm nó từ bé đến lớn có bao giờ đi học về được nó lao ra ôm ấp thế này đâu, vậy mà, em nó nỡ lòng nào ôm cái thằng mua trà sữa cho nó.

Tại sao? Ta nói khóc ra đồ thị hàm số luôn.

Còn về Thiên Yết, cái thằng ất ơ về đây sống chung, đã chiếm tiện nghi của anh thì chớ lại còn chiếm luôn cô em gái cưng của anh!

Nghe kể, nhà Tấn Gia Tự từ trước đã có lời hôn ước với nhà họ Tố, nhưng vì Thiên Yết một mực phản đối quyết liệt nên tạm thời anh và gia đình chưa thu xếp, bàn bạc đàng hoàng, cũng vì thế mà dọn ra ở chung với Sư Tử ở nhà riêng.

Cũng do tính anh nóng, tại sao lại có thể đem chuyện hôn nhân, cái chuyện quan trọng của cả một đời người ra để nói như vậy? Nói cưới là cưới?

Chẳng qua hồi nhỏ, đầu óc non nớt, chơi chung với nhau ôm nhau thắm thiết là điều bình thường, nào ngờ cảnh này lại được mẹ của anh ghi lại và đem ra để bắt ép anh. Ấu trĩ thật!

Hơn nữa, đối với người ta mà nói, bạn có biết tệ hơn việc bị phản bội là gì không?

Là bạn không yêu người ta, nhưng lại muốn bắt đầu với họ.

Thiên Yết quăng cặp vào một xó rồi thả mình xuống chiếc ghế sofa gần đó, tay chân cũng chẳng kịp rửa mà lấy điện thoại ra bấm.

"Này con Cua kia, về chưa? Vào trận cái."

"Từ từ, mới về mà, mày chơi trước đi!"

"Ồ được thôi, nhanh lên đấy!"

Sư Tử ngồi đối diện không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, riết rồi sao nó thấy, Thiên Yết là người độc thân chứ không phải hoa đã có chủ nữa rồi.

"Ê, Yết, có phải hôm nay mày quên gì rồi không?"

"Có phải tao lại quên bỏ thịt gà trong tủ lạnh ra rã đông không?"

"Không, thằng ngu này, cô bạn gái năm sơ trung của mày sắp về rồi đấy!"

Sư Tử đưa tay lên vuốt mặt, con nhỏ đó đi lâu vậy, lẽ nào thằng này cũng quên mất rằng bản thân nó có bạn gái hay sao?!

"Thiên Yết, tao bảo này, nếu như mày dứt tình cạn nghĩa rồi thì bọn mày nên buông tha nhau đi!"

"Mày làm như tao chưa nói chia tay ấy, nó là cái người phải buông tha tao đó!"

Người mà cả hai đang nói tới chính là cô bạn gái đang du học ở bên nước ngoài của Thiên Yết, năm đó anh chẳng qua là vì thể diện của cô ấy, vả lại đúng lúc anh đang chán nên mới chấp nhận lời tỏ tình đó mà thôi.

Kiểu giống như là đúng lúc anh cần, vừa hay, cô ta lại ở đấy.

Nhưng ngay cả bản thân Thiên Yết cũng thừa biết, cô ta cũng chẳng có tình cảm sâu nặng gì với anh cả, anh đoán việc tỏ tình và vẫn níu giữ anh là có âm mưu gì đó cả.

___

Đã hơn 8 giờ mà tiết trời vẫn không ấm lên chút nào, cả hai đầu ngón tay lạnh tê tái.

"Xử Nữ, ôi mẹ ơi, làm ơn... Làm ơn làm phước... Đi chậm thôi!"

"Cái con lười này, chưa được nửa cái sân nữa?!!"

"Nhưng sáng nay tao chưa ăn gì cả!!!"

Thiên Bình ngồi bệt xuống mếu máo, hai tay nắm tay Xử Nữ lắc lư, vì đây là lần đầu tiên cô về lại Zodiac nên đến đường đi cũng chẳng nhớ ra, hại sáng nay suýt chút nữa bị lạc.

Nhìn gương mặt làm nũng của Thiên Bình thật khiến cho Xử Nữ mềm lòng mà đồng ý đưa cô nàng này đi ăn. Đúng lúc đấy gặp Bảo Bình và Nhân Mã đang đi ngược hướng, ánh mắt Bảo Bình lúc này như nhặt được vàng, lao tới nhìn Thiên Bình chằm chằm, nhanh nhảu hỏi :

"Đây không phải là Lạc Thiên Bình sao? Đẹp hơn cả lời đồn nữa!"

"Xin chào, mình là Lạc Thiên Bình, có thể gọi mình là Tiểu Bình, rất vui được làm quen."

"Mình là Hứa Bảo Bình, còn đây là Nhân Mã, Đào Nhân Mã."

"Vậy là sau này sẽ gắn bó với nhau lâu dài, mong được mọi người chỉ giáo hơn rồi!"

Thiên Bình cười nói, Xử Nữ biết, sớm muộn gì lại lập nên cái hội chị em bạn dì, tám chuyện từ trên trời xuống đất cả thôi, đặc biệt với tính cách phóng khoáng như Thiên Bình, hòa đồng như Nhân Mã, ôn nhu như Bảo Bình.

Tình bạn cũng giống như một loại rượu, càng để lâu càng thơm ngon và đậm đà, càng đáng được trân trọng!

"Chà, không phải là Bảo Bình sao? Giờ này đáng lẽ ra mày phải ở trong phòng thi đội tuyển rồi chứ? À tao quên, mày đã trượt bài thi thử của đội rồi."

Nụ cười mới ban nãy trên môi Bảo Bình lúc này chợt dập tắt.

Quay lại nhìn người đang châm chọc mình mà giận đến run người nhưng không thể làm gì. Nếu như đánh nhau, không những bị tước quyền tham gia các đội tuyển khác mà còn bị đình chỉ học, cô không thể.

Nhân Mã đứng cạnh đương nhiên không thể để bạn của mình chịu ấm ức, liền mỉa mai nói :

"Ôi trời, đây không phải là cô em gái bị bạn của tôi, Mạn Sư Tử, phũ bỏ vài tháng trước đây sao?"

"Này, Nhân Mã, đã là chuyện cũ, đừng đào bới lên để nói chứ?!"

"Chuyện cũ thì tao đào lại lên cho nó mới, được không?"

Nhân Mã vừa nói vừa hất hàm, có vẻ do hai bên có lớn tiếng qua lại, bà cô giám thị lại một lần nữa ra mặt, may thay, chỉ có cô gái kia bị bắt, còn Nhân Mã lại hoàn toàn thoát, bề ngoài mà nói, Nhân Mã trước mặt thầy cô lại là một đứa ngoan hiền, yếu ớt, thuộc dạng dễ bị bắt nạt.

Do nó ngụy trang hoàn mỹ quá nên ngay cả giám thị cũng bị lừa.

"Mà hỏi chút, rốt cuộc, Mạn Sư Tử là người như thế nào vậy?"

Thiên Bình kéo tay áo Xử Nữ hỏi nhỏ, có chút tò mò, cô cũng biết danh gia nhà họ Mạn không nhỏ, nghe đến Mạn Sư Tử càng biết không thể nhỏ.

Xử Nữ thấy Thiên Bình hỏi vậy thì có chút lưỡng lự, nửa muốn đáp nửa muốn im, nhưng Nhân Mã lại nhanh miệng đáp thay :

"Mạn Sư Tử, cái tên đó vừa ngạo mạn vừa sĩ diện, đã thế, còn ăn cháo đá bát!!"

"Tốt nhất là không nên dây vào."

Xử Nữ cũng chỉ biết cười theo ba người kia, cô biết sự thật Sư Tử chẳng như vậy, chỉ những người, từng là người yêu của anh, mới có thể hiểu rõ được so với những bạn bè bình thường của anh.

Phải, Uyển Xử Nữ cô, chính là tình đầu của Sư Tử.

"Xử Nữ, Xử Nữ, sao lại thẫn thờ cả mặt ra thế? Có chuyện gì à?"

"À... Không có gì, nghĩ mấy chuyện lặt vặt thôi!!"

"Chúng ta có thể trải qua rất nhiều mối tình, thậm chí là khắc cốt ghi tâm. Nhưng người bạn có được trong biển người, cuối cùng cũng phải trả về cho biển người."

_____

Truyện đăng bản quyền tại Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net