Chap 10: Cô ấy là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng nghiên cứu được đặt ở phía Đông Nam của Thiên Quốc, nơi đang được bao phủ bởi một tầng tuyết dày, có một người con gái đang cặm cụi làm thí nghiệm. Mái tóc xanh nhạt ngang vai được cột cao lên thành một chùm, phần tóc mai cũng được vén lên cẩn thận, để lộ vùng trán đã lấm tấm đầy mồ hôi. Đôi mắt mỏi mệt nhìn chăm chăm vào ống thí nghiệm có chứa chất lỏng màu xanh lá như đang đánh giá gì đó, dùng tay thử lắc đều nó rồi từ từ đổ vào chiếc bình chứa chất lỏng màu đỏ sẫm, hai thứ nước nhanh chóng hoà quyện với nhau, thành một màu đen đặc nhưng như có phép thần kì, chỉ sau năm giây đã biến thành màu trắng tinh khiết. Khi thấy nó đổi sang thành màu mình mong muốn, cô gái mỉm cười thoả mãn rồi ngồi tựa chiếc lưng vào cái ghế dựa gần đó. Đã hai ba ngày rồi cô chưa chợp mắt đợt nào, nếu có cũng chỉ chưa đến năm phút.

-Bảo Bình à, em không cần cố vậy đâu, như thế sẽ hại sức khoẻ lắm đấy.-Một cô gái với mái tóc nâu đen cột thành chùm bước vào, trên người có khoác một chiếc áo blouse trắng. Cô ân cần đưa cho cô gái tên Bảo Bình kia một cốc cà phê nóng thơm ngon.

-Cảm ơn chị Ly, em biết nhưng đây vốn là thứ rất quan trọng cho chiến tranh sắp tới, không có nó thì chúng ta sẽ rất khó đối phó lại với chúng.-Bảo Bình nói với vẻ mệt mỏi. Cô giờ đây gần như không còn chút sức lực nào, mí mắt nặng trĩu chẳng thể nhấc lên nữa rồi. Ba ngày, tổng cộng là ba ngày cô đã không ngủ, nhưng thứ để cô lót dạ bữa giờ cũng chỉ là cà phê, mấy miếng sandwich và bánh quy chứ chưa hề ăn một bữa nào đàng hoàng. Nhưng đây là thứ cô nhất định phải làm trước chiến tranh, không có nó thì khó lòng mà địch nổi kẻ thù.

Lúc đầu cô đã tính gác việc nghiên cứu và điều chế loại thuốc này qua một bên và chỉ đơn giản nấu thuốc chữa lành vết thương mà trong hàng trăm năm qua binh lính Thiên Quốc đều dùng, nhưng khi biết tin tình báo rằng trận chiến này sẽ có "gã đó" nên cô tuyệt nhiên không thể bỏ được, đành phải bắt tay vào điều chế nhanh chóng.

Thứ hợp chất được cô cẩn thận để ở giá thí nghiệm kia chính là "Dissolve"-có nghĩa là làm tan biến đi, hoặc hoà tan, ở đây dựa trên công dụng của thứ thuốc này còn có nghĩa là "giải trừ". Đây là thứ thuốc rất đặc biệt, có thể giải tất cả các loại độc tố. Cô biết được thứ kì diệu này nhờ vào một lần cùng đội khảo cổ tới vùng đất phía Tây và tìm được bảng ghi chép đặc biệt về cách chế tạo loại thuốc này. Nhìn có vẻ như thứ chất lỏng trên bàn đã đạt tiêu chuẩn, nhưng nó còn thiếu.

Hiện tại hiệu quả của nó chỉ tới 30% bởi vì vẫn còn thiếu một nguyên liệu quan trọng-hoa sen, thứ có khả năng chữa lành. Tuy nhiên khí hậu hiện tại của Thiên Quốc thì tìm một bông hoa sen như mò kim đáy bể, tuyệt vọng vô cùng, mà tình thế lại rất nguy cấp nên Bảo Bình đã dùng loài hoa khác có tác dụng chữa lành để thay thế, nhưng có vẻ kết quả không mấy khả quan.

Hoa sen ở đâu thì mọc nhiều chứ ở Thiên Quốc lại không, nhất là sau khi trận "đại thảm hoạ" ấy diễn ra thì khí hậu toàn cầu đã bị biến đổi bất thường, nhiều nơi càng ngày càng trở nóng nhưng nhiều nơi như Thiên Quốc lại rơi vào cái rét lạnh buốt, khiến khả năng tìm hoa sen càng hiếm.

Bảo Bình thở dài, có lẽ phải hỏi thầy ấy nữa rồi.

-Chị có thể báo trước với thầy Leighton là chúng ta sẽ đến vào khoảng đầu giờ chiều nay được không?-Bảo Bình quay sang bác sĩ Ly dặn dò, tuy là người quen nhưng cũng phải có lịch hẹn trước chứ!

Leighton chính là vị thầy đáng kính của Bảo Bình, sau khi cha cô mất thì ông trở thành cha nuôi của cô, dành hết tình thương mến cho cô dù chẳng có quan hệ máu mủ gì. Leighton cũng là người đã đóng góp rất nhiều cho Thiên Quốc, giúp đất nước có nhiều bác sĩ và nhà nghiên cứu tài ba, trong đám học trò ấy không thể không nhắc tới Bảo Bình. Ông cũng là người rất rành về thảo dược, có thể sẽ biết được manh mối gì đó về hoa sen.

-Được rồi, chị sẽ báo với thầy ấy ngay. Em bây giờ nên nghỉ ngơi một chút nhé.-Nói rồi bác sĩ Ly đi nhanh khỏi phòng, nhường lại sự yên tĩnh vốn có cho Bảo Bình.

Ngay khi thấy người kia đã khép cửa và hoàn toàn ra ngoài, Bảo Bình tựa lưng vào ghế, thở dài một tiếng như để xả hết sự bức bối và khó chịu trong người. Khi tính cầm cốc cà phê lên để uống thì bất chợt một cơn đau ập tới khiến cô không kiềm được mà ho liên tục, mọi thứ diễn ra nhanh đến mức cô chỉ kịp lấy tờ khăn giấy trên bàn mà che miệng lại. Khi cơn ho đã qua, cô liền buông tờ giấy xuống, đôi mắt hơi thất thần nhìn vào tờ giấy trắng giờ đã nhuộm màu đỏ chót khó coi, còn có một mùi tanh nồng khó chịu từ cả miệng xọc thẳng lên mũi của cô. Là máu.

-Anh đoán đúng tình trạng của tôi rồi đấy Cự Giải à.-Cô cười khẩy, có lẽ cơ thể này của cô sắp đến giới hạn rồi, việc trở thành thánh nhân cũng chỉ là kéo dài thêm sự sống của bản thân mà thôi.

—————
4 giờ chiều

-Ai da, lâu rồi không gặp con Bảo Bình, dạo này con khoẻ chứ?-Một ông lão hiền từ với mái tóc bạc phơ cùng bộ đồ làm vườn đã dính chút bùn đất trên, vẫy tay chào cô gái đang đi tới chỗ mình. Ông ấy chính là Leighton, người thầy đáng kính và biểu tượng của giới y học Thiên Quốc.

-Vẫn ổn ạ.-Bảo Bình nhàn nhạt đáp lại. Vì quá quen tính cách của cô nên ông cũng không thấy buồn gì, chỉ mỉm cười với Bảo Bình.

-Thế có chuyện gì mà tìm đến lão già này thế?-Ông hỏi trong lúc cặm cụi chăm cái chậu hoa xinh đẹp.

-Tụi con đến để hỏi ông về một số thông tin của hoa sen ạ.-Ly từ lúc nào đã đi đến sau Bảo Bình, đáp thay cho cô.

-A có cả Tiểu Ly ở đây sao? À mà nếu các con hỏi về hoa sen thì cho ta xin lỗi, ta có lẽ sẽ không biết quá nhiều thông tin về nó đâu.-Ông nói với vẻ gì đó tiếc nuối.-Vì từ rất lâu trước kia đất nước ta đã chẳng còn một móng hoa sen nữa rồi mà.

Bảo Bình và bác sĩ Ly nhìn nhau có chút lo lắng, đến cả người rành rọt và luôn cập nhật nhiều thông tin về thảo dược như ông Leighton mà còn nói thế thì quả thật quá vô vọng rồi.

-À nhắc về hoa sen mới nhớ, ta có một người bạn ở nước ngoài trong lần liên lạc gần nhất có kể với ta rằng không hiểu sao những ao trồng sen mấy tháng nay cứ liên tục bị phá, nơi thì hoa chết vì bị ngấm độc, nói thì có người cố tình phá nát, hiện tại vẫn chưa tìm được hung thủ là ai. Thật tội nghiệp cho những đoá hoa sen, ai lại nỡ phá nó chứ!-Thầy Leighton lên tiếng phá tan sự im lặng khò chịu này, nhưng ông không ngờ hành động của mình lại vô tình khiến bầu không khí đã u uất nay càng u uất thấy rõ hơn.

Bảo Bình nghe thế liền giật mình, cô như chết đứng tại chỗ. Bọn chúng đã phát hiện hành tung của chúng ta?! Làm sao được? Kế hoạch chế tạo thuốc là thông tin tuyệt mật mà? Chẳng lẽ bên trong có nội gián?

Chết tiệt, để chúng đi trước một bước rồi! Không có hoa sen thì làm sao điều chế được thuốc tiếp đây? Không có loại thuốc này thì chiến thắng kì này là điều rất khó. Bảo Bình, cố nghĩ cách nào! Không còn thừa thời gian đâu!

Trong lúc cô đang bận chìm đắm trong luồng suy nghĩ miên man thì có một cô bé khoảng 12-13 tuổi cùng một đám nhóc sau lưng đi tới, bộ dạng có lẽ là đang giúp thầy Leighton chăm vườn.

-Tuy không dám khắn định rằng nơi này đã bị để mắt đến hay chưa, nhưng nếu chị đang cần hoa sen gấp thì em có thể đưa chị đến. Em biết một nơi có rất nhiều sen.-Cô bé lớn nhất liền đi lại chỗ Bảo Bình, những từ ngữ như thể có một sức mạnh nào đó, kéo hai con người trong chiếc áo blouse trắng từ tuyệt vọng nhanh chuyển sang mong chờ.

-Em thực sự giúp tụi chị sao, như thế không phiền chứ?-Bác sĩ Ly nghe thấy tiếng nói trong trẻo của cô gái nhỏ kia liền vui vẻ ngẩn mặt lên nhưng đối diện với cô chính là một bất ngờ, đôi mắt cũng mở to ngạc nhiên nhìn cô bé.

Bảo Bình cũng vừa đảo mắt qua thì thấy hình ảnh cô gái kia, trở nên bất ngờ không kém gì Ly.

Cô gái trước mặt họ thực sự, thực sự rất giống Song Ngư, tuy cô bé sở hữu mái tóc màu xanh đen nhưng đôi mắt xanh và khuôn mặt hoàn toàn giống, không hề khác một điểm nào. 500 năm, Bảo Bình vẫn nhớ như in hình ảnh người bạn của mình, chắc chắn không thể sai được! Cô cũng là một trong những người đã được thấy Song Ngư từ nhỏ đến lúc trưởng thành mà!

Nhất là bác sĩ Ly là một người còn quen biết lâu với Song Ngư hơn mà còn tỏ ra vẻ bối rối khi nhìn thấy cô bé ấy thì chắc chắn có điều bất thường, vả lại giọng nói ban nãy cũng quen thuộc cực kì.

Hiện tại cả Ly và Bảo Bình chỉ có một câu hỏi.

Cô gái trước mặt này là ai?

Thầy Leighton thấy cô bé kia nói thế liền vui vẻ quay sang Bảo Bình và bác sĩ Ly đang hoang mang, lên tiếng khẳng định thực lực của cô bé:

-Hai đứa cứ yên tâm, Nguyệt là đứa trẻ rất vâng lời, lại có hiểu biết y thuật và thảo dược vượt xa tuổi của con bé, hai đứa có thể tin tưởng mà!

Cô bé tên Nguyệt nở nụ cười nồng nhiệt với hai con người còn đang ngơ ngác. Câu giới thiệu kia như đưa ra thêm một gợi ý về việc cô bé kia giống Song Ngư, nếu không muốn nói là cả hai mém đã bật ngửa vì tưởng Song Ngư sống dậy đứng trước mặt họ.

Hay cũng có thể...đây là hậu kiếp của Song Ngư?

Nếu tất cả đều không phải và đơn giản chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thì tạo hoá đúng thật thích trêu đùa thị giác vào đầu óc của con người.

Bảo Bình có thể tưởng tượng ra được cái bản mặt của Sư Tử khi nhìn thấy Nguyệt nếu anh ta có đứng đây, một cái bản mặt đơ như một cục đá, cơ mặt cũng hoàn toàn không cử động được, nhất là khi bữa trước còn có báo cáo rằng đã tìm thấy Song Ngư.

Khoan, báo cáo?

Bảo Bình chợt nhận ra điều gì đó, đôi mắt đầy nghi ngờ ngước lên nhìn đứa bé trước mặt, đáp lại cô chỉ đơn giản là cái cười tươi roi rói nhưng cô đã nhanh nhìn ra được sâu trong đáy mắt xanh dương kia là tia buồn bã, một tia buồn bã đau lòng của một người đã trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời mục rữa và bất công này, khác hoàn toàn với một đôi mắt mà đáng lẽ một đứa trẻ ở độ tuổi nên có.

Giống như cô ấy vậy.

Bảo Bình nhìn sang thầy Leighton, ngỏ ý muốn nói chuyện riêng, ông hiểu ra rất nhanh chóng, cả hai liền đến một góc để trao đổi.

-Thầy có thể cho em biết sau hơn về cô bé ấy không?-Bảo Bình đôi mắt đầy nghi vấn nhìn người trước mặt, mong chờ câu trả lời.

-Cô ấy là trẻ mồ côi của tu viện gần đây, nghe các sơ nói từ khi nhận nuôi đứa trẻ này thì con bé đã có dấu hiệu bất thường, ít nói hơn, ít tò mò hơn, lại thông minh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, hoàn toàn không giống trẻ con.-Thầy Leighton thở dài, ông biết Bảo Bình đã và đang nghĩ gì khi gặp con bé đó mà, đến ông cũng rất ngạc nhiên khi nhìn cô lần đầu.

-Chắc chắn thầy cũng rất bất ngờ khi lần đầu nhìn thấy em ấy?-Bảo Bình nhướng mày lên nhìn, cô gái này hoàn toàn có thể đọc được suy nghĩ của ông dễ như đọc một tờ giấy vậy.

-Đúng vậy, ta lúc đầu cũng có chút tò mò nhưng nhìn thấy con bé hình như có nỗi khổ riêng, tốt nhất vẫn là nên kìm nén sự tò mò lại.-Ông nói, có chút nghiêng đầu nhìn thân ảnh nhỏ bé đằng xa đang giới thiệu từng loại cây cho mấy đứa nhóc kia.

Song Ngư cũng từng là đứa học trò ngoan của ông nên Leighton cũng có thể nhanh chóng nhận ra điểm khác thường của cô bé kia, chỉ là ông không muốn động vào chuyện riêng tư của người khác nếu họ không cần giúp đỡ mà thôi.

Bảo Bình cũng nhìn qua người con gái đang đứng đằng kia, có chút đau lòng. Nếu như đó thức sự chỉ là một đứa trẻ thì ông trời rõ ràng quá đáng với con bé, nếu là Song Ngư thì lại càng đau hơn, không để cô ấy có kiếp sau tuyệt hơn à? Ông trời thật biết trêu đùa.

Bảo Bình nhanh chóng bước lại gần chỗ Nguyệt và bác sĩ Ly đang trò chuyện, thấy cô tới cả hai người đều ngừng lại.

-Hiện tại bọn chị đang cần gấp, không biết ngày mai có thể xuất phát luôn được chưa?-Bảo Bình nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

-Sao cũng được ạ, lúc nào em cũng sẵn sàng.-Nguyệt vui vẻ đáp lời, đúng, cô lúc nào cũng phải sẵn sàng, dù không muốn hay không tuyệt đối không được chối từ.

-Vậy sớm mai ta sẽ khởi hành nhé?-Kì này người lên tiếng là bác sĩ Ly.-Nhớ đem đủ vật dụng cá nhân và đồ y tế nhé!

-...Ngày mai ta có thể đem những thứ này theo được chứ?-Nguyệt ngập ngừng, chìa ra một tờ giấy ghi nhớ đưa cho Bảo Bình, cô cũng đón lấy, đọc xong có chút bất ngờ nhìn bé con trước mặt.

-Em tính mang những thứ này?-Bảo Bình hỏi lại, đáp lời cô chỉ đơn giản là một cái gật đầu.

Cô bé thích dẫn người ta từ bất ngờ này đến bất ngờ khác nhỉ?

-Khi nãy chị nói chuyện với em ấy có thấy gì bất thường không?-Bảo Bình quay sang hỏi Ly khi cả hai đã bước ra khỏi vườn kính của thầy Leighton.

-Cách nói chuyện và hành xử quá giống em ấy.-Bác sĩ Ly chỉ biết lắc đầu cười khổ.-Có chuyện gì sao?

-À không, có lẽ suy đoán của em sắp thành hiện thực rồi.-Bảo Bình ánh mắt hiện lên sự lo lắng rõ rệt không thể giấu giếm được, đến nước này không chịu thừa nhận thì chỉ có trốn tránh sự thật. Vật dụng con bé nhờ mang theo cũng quá bất thường rồi.-Nhưng em mong suy đoán của mình đừng đúng. Nếu thành sự thật thì đó là điều rất đáng sợ.

Song Ngư, cậu sẽ không làm vậy đúng không? Hãy nói là đúng đi, được không?
                                                                                                                                       ~Hết chap 10~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net