Chap 2: Đội trưởng của đội Hoàng kỵ sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Quốc, một nơi chỉ có những người đã đạt đến cấp độ thánh nhân sinh sống. Nơi ấy đã từng là một học viện ma thuật rộng lớn, sau khi trận Đại thảm hoạ kết thúc thì nó đã được tu sửa lại, khu vực chính của học viện được thế bằng một lâu đài màu trắng nguy nga diễm lệ, là nơi của các thành viên cấp cao làm việc và họp bàn. Hai khu vực ở phía Đông và phía Tây thì là nơi sinh hoạt của từng thành viên cấp cao và huấn luyện quân đội. Còn phía sau lâu đài là nơi sinh sống của người dân, trung tâm của Thiên Quốc có một thủ đô rộng lớn, nơi phát triển kinh tế, thương mại đứng đầu Thiên Quốc. Khu vực lân cận còn có vài làng mạc cư ngụ hai bên bờ sông.

Tất cả người dân ở Thiên Quốc đều là con cháu của những người 500 năm trước đến tị nạn và được học viện bảo vệ, sau khi chiến tranh kết thúc thì họ đa phần đều chọn định cư ở đây vì địa hình và điều kiện thuận lợi, rồi dần phát triển thành một cường quốc như hiện nay, đứng đầu là những thánh nhân tài giỏi nên đất nước suốt thời gian qua không những không suy yếu mà dần trở nên mạnh mẽ hơn, khiến các quốc gia khác đều e dè, sợ hãi họ nên luôn chọn phương án hợp tác với Thiên Quốc.

Những tưởng như mọi thứ vẫn yên bình, nhưng có lẽ sự yên bình 500 năm giữ vững được sắp kết thúc rồi...

Ở khu phía Tây Bắc của lâu đài, có một nữ nhân với mái tóc màu tím than nho cùng đôi mắt sắc lạnh như băng đang rảo bước trên hành lang, có lẽ cô đang tính đi đến nơi nào đó. Bình thường cô không có gương mặt như thế, nhưng sau khi nhận được tin gì đấy thì liền đổi sang sắc mặt khó coi này.

Mở cửa một căn phòng được bố trí theo kiểu cách Nhật Bản, cô nhanh chóng bước vào phòng, đóng sầm cánh cửa lại rồi ngồi xuống, ngọn lửa giận dữ trong cô ngày càng lớn hơn rồi. Cậu chàng với mái tóc đỏ cảm vào phòng này trước, đang lim dim tính ngủ thì bị tiếng đóng cửa làm giật mình, luống cuống chỉnh lại tư thế ngồi. Thấy cái ngọn lửa đen nghi ngút cùng hàn khí lạnh buốt bao trùm khắp căn phòng mà cậu tái cả mặt. Cậu biết, kì này cậu xong đời rồi.

-Nhân Mã-Cô gái kia cất tiếng, giọng trầm đến đáng sợ-Không biết do mọi lần tôi phạt cậu nhẹ quá hay do da mặt cậu dày tới mức không còn nghe lời cảnh cáo của tôi ra gì ha?

-Đội trưởng Ma Kết, nghe tôi giải thíc-

-Tính đến nay đã 178 lần vi phạm điều luật "Không được uống rượu trong giờ trực" nhỉ, tôi khâm phục cậu thật đấy.

-K..kì này không tính được không đội trưởng, tôi chỉ mới bước vào quán Bar đã bị gọi ra rồi mà, chưa đụng vô rượu, kì này không tính!

-Chứ không phải bị bắt tại trận sao? Nếu không nhờ Kim Ngưu vừa mới cùng đoàn Bạch kỵ sĩ đi tuần về thì đã không bắt gặp hành động đó của cậu rồi, và theo như kịch bản mọi ngày, cậu sẽ bước vào quán làm VÀI CHÉN như mọi lần rồi bước ra nhỉ?

Nghe chữ "vài chén" bị đội trưởng của mình nhấn mạnh, cậu càng nhột hơn. Câu đó của đội trưởng như thể muốn nói mỉa cậu rằng đợt nào cậu cũng uống đến khi say mèm, khoảng 5-6 chai rồi lăn đùng ra ngủ, đợt nào cũng phải nhờ người ra đem cậu về. Sau khi nghe những lời buộc tội về mình, cậu chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng, người cũng bắt đầu run lên từng hồi khi nghĩ tới việc sẽ phải đối mặt với hình phạt của đội trưởng.

Bữa trước cậu đã bị bắt hít đất 1000 cái, chạy 700 lần quanh cái sân tập rộng chả khác nào một sân đua ngựa, tuy đã thành thánh nhân rồi nhưng nhiêu đây cậu không chịu được nỗi nữa. Nghĩ đến đợt này còn có thể kinh hoàng hơn đợt trước, cậu cũng chỉ biết khóc thầm trong lòng, thôi kệ, vẫn chưa bị phạt cấm uống là may lắm rồi.

Mà khoan, đội trưởng chưa đưa ra hình phạt nữa mà?! Cậu lo lắng ngước lên nhìn đội trưởng Ma Kết, thầm mong đó không phải là gì quá mức với cậu.

-Cấm uống rượu 4 tháng.-Giọng nói của Ma Kết vang lên, hơi dừng lại một chút, nói tiếp-Sẽ có 2 cận vệ quan sát cậu, cả hai người đó sẽ là người thuộc Bạch kỵ sĩ nên đừng mong mua chuộc được họ nhé.

-Hả...

Rồi xong, coi như cậu đi đời luôn. Bạch kỵ sĩ, từ hạ cấp đến cấp cao như Sư Tử, đều là những kẻ được uốn nắn từ năng lực đến phẩm cách, đều là những kẻ kỉ luật cực cao, bị kèm bởi 2 cận vệ thuộc Bạch kỵ sĩ, cậu cảm giác như thế giới của mình sắp sụp đổ tới nơi rồi. Đã bị cấm uống rượu, còn gặp mấy cái người đó mà ngày nào cũng kè kè kế bên, cậu thà bị chạy 100000 vòng hay hít đấy 20000 cái chứ không chịu nổi cái cuộc sống kiểu kia, nó, rất đáng sợ...

-Coi bộ tôi bỏ lỡ cảnh hay rồi nhỉ?-Giọng nói phát ra từ phía cửa ra vào, cả hai người đang ngồi trong phòng đều nhìn về hướng giọng nói đó.

Một cô gái tóc xanh nhạt trông hơi bù xù một chút, chỗ cổ áo còn mắc một cặp kính. Cô khoanh tay trước ngực, người dựa vào cửa, tay trái có vẽ đang cầm một phong thư gì đó.

-Đội trưởng đội Hoàng kỵ sĩ, cô có thư này, ra mà đọc đi.-Cô gái đó nói, chìa phong thư mình đang giữ đưa cho Ma Kết.

Cô gái tóc tím đứng lên, mở phong thư ra xem rồi mỉm cười, đi mất.

-Sao không tới sớm chút đi cô nương, làm tôi chịu trận mệt muốn chết mới tới.-Nhân Mã than phiền, nhìn về phía cô gái tóc xanh nhạt.

-Rồi rồi xin lỗi được chưa, mệt cậu quá. Ai bảo vẫn chưa chừa.-Cô gái kia nhún vai, tỏ ra chán nản với cậu.

-Mà nè, cô đưa cái thư có gì trong đấy mà đội trưởng mới nhìn đã đi ngay thế, lại còn vui nữa?

-Tôi cũng đâu coi đâu mà biết, cũng đâu ai bất lịch sự mà mở thư của người ta ra mà trộm đọc như cậu.-Cô gái nghe Nhân Mã tò mò hỏi thì liền nói mỉa một câu.

-Bảo Bình, cô-

Thấy được gương mặt tức muốn chết của đối phương, cô gái tên Bảo Bình ôm bụng phì cười. Tội Nhân Mã, nay vừa chịu trận của cấp trên lại còn bị bạn bè đá đểu, thiệt chán mà.

-Nhưng có lẽ, nội dung trong thư có liên quan gì đến một cố nhân của cô ấy đấy...-Bảo Bình nói, giọng nhỏ dần.

-Cố nhân? Ý cô là nữ pháp sư mà mọi người mến mộ đã chết trên chiến trường 500 năm trước?

-Chứ còn ai khác ngoài cô ấy nữa? Nghe nói đội của tên Sư Tử kia vừa tìm được manh mối quan trọng về cô ấy nên hắn vui lắm, Ma Kết chắc chắn cũng không ngoại lệ rồi, họ đã từng là bạn rất thân kia mà.- Vừa nói, Bảo Bình vừa nhớ về những chuyện liên quan đến Ma Kết từ 500 năm trước, bao gồm cả việc cô được chứng kiến và nghe thấy.

Ma Kết vốn đã từng như bao đứa trẻ khác, cũng đáng yêu, cũng ngây thơ, cũng dễ bị lừa, bị chọc cho phát khóc nhưng tiếc rằng cô gái nhỏ ấy lại sinh ra trong một gia tộc quá bảo thủ. Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cô sống trong một gia tộc quá ư hà khắc, nếu làm sai thì thậm chí có thể bị phạt đánh đến mức đứng trước ranh giới sinh tử, bất chấp đó chỉ là một đứa trẻ. Có lẽ, cách dưỡng dục của gia tộc ấy đã hoàn toàn biến cô thành một con người quá nghiêm khắc với mọi người xung quanh, thậm chí cả bản thân cũng không tha, biến đứa trẻ hay cười tươi ấy dần trở thành một người trầm mặc, thận trọng quá mức.

Người làm cô có thể an tâm và bộc lộ những cảm xúc chân thật mà bản thân đã để nó gần như rơi vào quên lãng, có thể khiến cô gỡ bỏ chiếc mặt nạ phòng bị của bản thân, tới nay cũng chỉ có duy nhất một người làm được, chính là Song Ngư.

Cả hai người họ đã gặp nhau một cách tình cờ khi tham gia chung câu lạc bộ trà đạo của trường. Lúc ấy cả hai ngồi kế bên nhau, thấy Song Ngư vụng về quá cô liền tỏ ra khó chịu, nghiêm giọng lên tiếng chỉ từng cách một cho cô gái đang rối bời kia.
Lúc ấy Ma Kết chỉ vì quá ngứa mắt đã lỡ bộc lộ ra tính cách mà cô cho là khó ưa, nghĩ rằng cô bạn ngồi kế mình chắc cũng sẽ sớm chán ghét hành động của mình mà thôi nhưng không ngờ, Song Ngư không ghét cô mà lại còn cảm ơn cô rối rít. Từ hôm ấy cả hai dần thân nhau hơn, tưởng hai con người ấy sẽ như hai đường thẳng song song, chả có điểm chung nào thì thật bất ngờ, càng chơi lâu thì họ lại thấy được bản thân mình ở người kia.

Cả hai đều có chung sở thích, chung tư tưởng, thậm chí là chung cả tính cách, điều mà họ không ngờ tới. Song Ngư cũng là một người rất hà khắc với bản thân, luôn tự ti, bất an, cảm giác bản thân chưa phấn đấu đủ rồi lại càng cố hơn, rốt cuộc cố quá thành quá cố. Có lần cô đã ngất xỉu do tập kiếm không màng ngày đêm chỉ vì bản thân vẫn chưa tốt kiếm đạo, khiến Sư Tử một phen phát hoảng. Nhưng có lẽ nhờ điểm chung này mà hai cô gái càng hiểu nhau hơn, từ đó dần tìm ra được lỗi sai và cách chữa sai cho cả hai.

Khi Song Ngư hi sinh trong trận chiến ấy, ngoài Sư Tử ra thì Ma Kết cũng đau buồn cho sự ra đi của bạn thân, tuy biết trên chiến trường thì 『cái chết』 là khó tránh khỏi nhưng cô không ngờ được nó lại đột ngột như vậy. Cô tự nhủ với bản thân rằng, phải mạnh hơn nữa, để bảo vệ những người cô thương, để bảo vệ Thiên Quốc, và...để trả thù cho Song Ngư, trả thù cho những người vô tội đã ngã xuống và những người đã chiến đấu anh dũng đến phút cuối cùng trong chiến tranh đó.

Cũng là ngoài Sư Tử ra, Ma Kết là người thứ hai vui mừng khi nghe Song Ngư có cơ hội hồi sinh, chỉ là không vui ra mặt như người nào đó thôi. Cũng nhờ đó mà cấp dưới dạo gần đây được nhìn thấy nữ tướng của họ cười nhiều hơn, nhờ đó không khí căng thẳng trước chiến tranh cũng được giảm khá nhiều.

Bảo Bình chỉ biết thở dài nhìn cái con người ngày thường mặt như bị ai thiếu nợ giờ đang vui vẻ như một đứa trẻ, nhìn thật đáng yêu. Còn cô, người chưa bao giờ tìm cho mình được một người mà cô coi là bạn thực sự, chỉ biết đứng ngoài ngưỡng mộ họ.

Chợt, cô cảm nhận có gì đó bất thường ở ngoài cửa sổ, quay phắt về phía đó nhìn. "Không có gì cả" cô chăm chú quan sát hồi lâu rồi đưa ra kết luận như vậy. Có lẽ do phải thực hiện nhiều thí nghiệm trong nhiều ngày liền để làm tròn bổn phận tiến sĩ đứng đầu Thiên Quốc nên giờ mệt mỏi quá rồi, cô tự nhủ rồi quay đi, chỉ là cô không biết, trực giác của cô thực sự đã đúng. Người mặc phục trang màu đen đã đứng bên ngoài nãy giờ để quan sát, thậm chí còn nghe được toàn bộ nhờ vào ma pháp. Khi thấy Bảo Bình quay đi thì người đó cũng biến mất, cho thấy đã lấy được thông tin cần thiết rồi.
~Hết chap 2~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net