Chap 21: II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở hàng sau khi quay lại nè ♡

------------

Trong phòng ba người, ba người đối mắt nhìn nhau mà chẳng nói câu nào, như thể muốn chờ đợi người còn lại sẽ nói trước.
.
.
.
.
.
—————
Chỉ mới gần một tiếng trước, Bảo Bình cùng Ma Kết vào phòng bệnh của Nguyệt, lấy danh nghĩa là "thăm bệnh" nhưng thực chất chính là dò hỏi.

Sau một hồi bàn luận, cả hai quyết định đến tìm Nguyệt-người có lẽ sẽ biết được nhiều thông tin quan trọng nhất.

Nhưng cả hai cũng sợ rằng cô bé ấy có thể vì việc gì mà có đánh chết cũng nhất quyết không nói ra, và điều họ sợ nhất đã thành sự thật mất rồi.

Khung cảnh này chính là kết quả của việc "thăm hỏi" không thành ấy...

-Nguyệt...

-Em xin lỗi vì đã để mọi người bị vướng vào điều phiền phức này ạ.-Không cần nói gì thêm, Nguyệt đã bước xuống giường bệnh, cúi người xin lỗi. Đầu em gần như chúi xuống hoàn toàn, gần như không muốn ngẩng đầu lên nữa, có lẽ vì bản thân cảm thấy mình quá tội lỗi vì đã kéo hai người tiền bối vào chuyện không đáng có. Thực sự, chính là quá có lỗi.

-Ngẩng đầu lên đi, Nguyệt.-Ma Kết tuy có chút bối rối, nhưng cũng nhanh chóng bước đến, đem đôi tay đã bị bấu chặt mà đỏ đến đáng thương.

-Em cũng đoán được việc sẽ như thế... nhưng không ngờ lại nghiêm trọng vậy...

-Em biết trước?-Bảo Bình hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.-Vậy giữa em và Song Ngư có quan hệ gì?

Ma Kết nghe bạn mình hỏi câu đầu, còn tưởng là đang giận với em ấy, tính ngăn cản thì lại bàng hoàng vì câu hỏi tiếp sau. Cô chỉ ngẩng mặt lên, nhìn phản ứng của đứa trẻ kia sẽ là gì.

Là ngơ ngác, bất ngờ hay chột dạ.

Hoàn toàn không có.

Chỉ là sự bình tĩnh bất thường, đôi mắt xanh đen long lanh như chứa ngàn vì sao kia không một chút lay động, như đã hoàn toàn biết diễn biến này từ trước.

Cô bé vươn tay lấy một bông hoa hướng dương đang đặt ở trên bàn kế giường bệnh kia, khẽ cầm nâng niu nó cẩn thận như sợ sẽ vỡ ra, nhưng Ma Kết nhìn ra được, cô bé chỉ đang giấu cái cảm xúc đã bị tác động kia, giấy đi cái run run của bàn tay bé nhỏ đang cầm đoá hoa rực rỡ.

Là em đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không biết nên xử sự ra sao.

Một lúc lâu sau mới có tiếng nói như thỏ thẻ, thanh âm nhẹ nhành run rẩy phát ra bao trùm căn phòng nhỏ:

-Có vẻ chị Bảo Bình đã biết rồi nhỉ...

-Em vốn được tạo ra từ thuật tách hồn và Song Ngư vốn là người thi triển, không phải sao?

Ma Kết triệt để chấn động.

Cô cũng được coi là thủ khoa của trường trước đây, đương nhiên những thứ này liền hiểu.

Chỉ là, cô không dám tin, bởi thuật tách hồn quả thật là một thuật cực kì nguy hiểm, thậm chí phải liệt vào cấm thuật bị kiên kị. Một học sinh ngoan ngoãn như Song Ngư, có nằm mơ cô cũng không nghĩ bạn mình sẽ làm thế.

Nhưng trong tình huống bản thân sắp chết đi, dùng thuật này để tán hồn cũng là một cách chờ ngày hồi sinh.

Thường thì nếu để linh hồn vẹn nguyên chết đi, chắc chắn sẽ bị đưa vào vòng luân hồi, uống canh Mạnh Nà, quên đi một đời đau đớn, nhưng nếu hồn được chia nhỏ ra, không phải bằng cách bị cưỡng ép đập nát, đơn giản giống như sinh sản vô tính, tự động tách rời ra sẽ vừa giúp linh hồn gốc vẹn nguyên mà không bị tử thần nhận diện đem về, vừa sống tiếp được.

Nhưng đương nhiên, rủi ro quá nhiều, cách này nhìn đâu cũng chẳng thấy phù hợp với người cẩn trọng như Song Ngư. Đấy chẳng khác nào đem linh hồn hoá thành chiếc lá đơn độc, mặc gió tuỳ sức thổi, mặc người tuỳ sức đạp. Là một cách đánh cược đầu rẫy nguy hiểm.

-Vì sao cậu ấy lại phải làm thế...?-Ma Kết buộc miệng hỏi, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường.

-Em nói điều này, liệu mọi người có tin?-Cô bé như chờ đến câu hỏi này, ngước đầu lên mong chờ.

Tất nhiên đáp lại Nguyệt là cái gật đầu của cả hai trưởng bối. Ánh mắt họ cũng dán chặt lên người em, chờ đợi câu trả lời của em.

-Đích đến trong kế hoạch cuối cùng của người chính là : Pandora


.


.




.



.

Trong ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ rất lâu, có một bóng người vận phục đen đang bình tĩnh ôm lấy con người nhỏ bé bên cạnh. Cơ thể cô bé ấy hiện tại đang rất thất thường, xung quanh phát ra hàn khí lạnh lẽo nhưng người đang bế lại không biểu lộ ra điều gì, hoàn toàn bình thản như nó vốn không có.

Nhẹ nhàng đặt cô gái xuống một chiếc giường có kết cấu hình vòm cung, vật nhận chủ, kết giới xung quanh tự bao bọc bảo vệ người ở bên trong.

Chỉ mới một giây, tiếng kim loại đã va đập mạnh vào nhau, ánh mắt hổ phách sau lớp mặt nạ loé sáng trong đêm, đối diện với đôi mắt màu thạch anh tím không chút lay động.

Trầm mặc.

-Đây là cách chào hỏi người thân sao?

Không có tiếng đáp lại.

-Không sợ làm người đang nghỉ ngơi thức giấc à?

Lúc này người kia mới ngừng lại, đôi mắt tím khó chịu nhìn đối phương, mái tóc đen khẽ loạn trong gió.

Chính là Thiên Yết.

Thanh âm trầm thấp vang lên, viên ngọc tím trên thân kiếm cũng phát sáng liên hồi, tựa hồ như đang cố gắng kìm chế sát khí toả ra.

-Đã bao lâu ta không gặp nhau rồi II? À không, phải là...















Đồng tử của Bảo Bình lẫn Ma Kết liền mở lớn hoàn toàn, là kinh ngạc, là không tin được điều mới nghe.

Cô bé chỉ nói đến cái tên Pandora-chiếc hộp đen được biết đến trong truyền thuyết chứa đựng những tai hoạ đáng sợ bên trong, ngoài ra không muốn nói gì khác.

Cô bé bảo rằng đám người Hoa hồng đen thực sự liên quan đến kế hoạch này.

Nhắc đến chúng lại khiến Ma Kết sực nhớ ra điều gì, có chút run mà hỏi, hỏi một điều mà cô đã muốn trốn tránh, vạn phần cầu nguyện đó chẳng phải là sự thật:

- Những kẻ tập kích ta có liên quan đến đám người hoa văn hoa hồng đen?

Cô bé gật đầu đáp lại.

-Thế, "Con mắt giám sát" cũng thuộc về tổ chức ấy đúng không?

Chỉ là sự im lặng đáng sợ.

-Vậy...một trong những kẻ đó, vị số II thân phận là...

Ma Kết im lặng, mong câu trả lời đấy phát ra từ miệng em không phải là người kia.

Cô bé hít thật sâu, như đang cố không bị kích động, bờ vai nhỏ run run đầy tội nghiệp. Cô thốt ra cái tên, cái tên mà lâu rồi chính mình cũng không dám nói ra.

-Song Tử.

~Hết chap 21~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net