Chap 22: Cảm ơn và... Xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap cuối cùng của năm cũ nha, chúc mọi người năm mới vui vẻ, còn 2 ngày nữa thôi là bước qua năm mới rồi nên có nguyện vọng làm gì thì cố gắng xong nhanh nào (。・ω・。)ノ♡
----------

-Song Tử. -Giọng nói trầm thấp vang vọng trong không gian tĩnh mịch đáng sợ.

Không có tiếng đáp lại, thay vào đó chỉ là tiếng cười có phần ma mị xen lẫn tia hài lòng trong đó, như đang tán dương đối phương.

Kẻ kia từ từ cởi chiếc mặt nạ ra, để lộ gương mặt xinh đẹp như yêu tinh hại người, mái tóc đen dài đến lưng, đôi mắt phượng được tô điểm ánh vàng của đồng tử hổ phách đầy quyến rũ.

Nếu nói không ngoa, Song Tử thật sự chính là một yêu tinh giáng thế, xinh đẹp theo một kiểu tà mị không thể nói được.

-Đúng là họ hàng tương thông, ta ăn vận kín mít thế mà vẫn nhận ra dễ như ăn cháo.

Cô gái cười khúc khích, bàn tay vẫn không quên vỗ vài cái thể hiện sự nể phục. Đứa em họ này chưa bao giờ làm cô thấy vọng cả.

-Không có gì tán thưởng, nếu không phải nhờ gợi ý của chị ấy thì tôi cũng không đoán ra được chị rồi.-Thiên Yết có chút khó chịu khi đối mặt với người chị họ này của mình, lúc nào cũng vậy.

Đơn giản, cậu nợ chị ta quá nhiều thứ.

-Ô, có thể đoán ra được đến đó thì coi bộ cậu cũng biết không ít chuyện rồi? Cũng không bất ngờ lắm, với trí thông minh hơn người và ham học hỏi thì mấy cái gợi ý ấy như trò trẻ con với cậu nhỉ, Tử Đằng Thiên Yết?

-Làm sao để lấy "vật dẫn" trong người chị ấy ra?-Thiên Yết mảy may không quan tâm đến người kia nói gì, hoàn toàn đi thẳng vào vấn đề chính. Nhưng trong lòng có chút khó chịu khi đối phương gọi cái tên đã quá lâu rồi chẳng còn ai gọi nữa.

-Hoàn toàn không thể, chỉ có hắn ta mới lấy ra được thôi, vả lại là do cô ấy tự chịu, cậu lấy ra chẳng khác nào đi ngược lại với những gì cô ấy dự định cả.

-... Chẳng lẽ ngoài cách đó không thể thay thế bằng loại bảo ngọc đó?

-Tất nhiên là có thể, nhưng nếu cậu muốn dùng nó để thay thể một người hiến tế đâu. Đương nhiên ta cũng từng nghĩ cách này nhưng thực hiện là bất khả thi. Sao, muốn làm à?

Song Tử nhìn con người kia, nhận ra ý định khiến cậu ta đến đây tìm mình cũng là vì chuyện bàn luận chứ không có sát ý gì.

-Nếu tôi muốn nói, bản thân sẽ nhất định cứu chị ấy bằng cách đó, thì không biết vị II trước mặt đây sẽ thử trợ giúp? Đừng lo, đây là giao dịch, đôi bên cùng có lợi.

-Còn phải xem thứ cậu giao dịch với ta là gì, nhưng ngươi quên mất "bảo vật" trong người Song Ngư rồi sao, chỉ cần cô ấy còn giữ trong người vật đó, hắn ta vẫn sẽ tìm được dù ở đâu, như một cái định vị theo dõi đầy tinh vi nhưng nó tàn ác hơn nhiều.

-...Tôi sẽ tự có cách.

Thứ định vị ấy vừa chính là thứ để theo dõi con mồi.

Vừa chính là chìa khoá kết nối cánh cổng với thế giới ấy.

Vừa chính là quả bom hẹn giờ của kẻ tội nghiệp bị cài đặt.

Đó chính là lý do cô ấy phải dùng thuật Tách hồn để phân tán quả bom trong người này, giảm hiệu quả của máy định vị nhất có thể.

Cũng là lý do cô ấy tránh gặp mọi người nhất, vì cô sợ bản thân sẽ gây tổn hại đến người xung quanh.

Cô bảo rằng đến thời điểm nhất định nào đó, họ và cô sẽ gặp lại nhau, hi vọng là vậy, chỉ sợ đến lúc gặp nhau thật, cô chỉ còn là cái xác vô hồn. 

Hoặc hồn phi phách tán, mãi mãi không thể gặp lại.

Hai con người kia đâu biết được rằng, đôi mắt của người nằm trên giường nãy giờ vẫn mở to, cô ấy đúng thật là có thiếp một chút, nhưng bệnh khó ngủ đã giúp cô dậy từ lâu rồi.

Cô muốn nói rằng: Thiên Yết, đừng cố công vô ích nữa. Song Tử, đừng để cô sống nữa.

Cơ thể này cô hiểu rõ tình trạng tồi tệ của nó hơn ai hết. Dù có dùng cách thay thế thì cô vẫn phải dừng đến "chìa khoá" trong người thôi.

Nhưng cô biết, không ai tin lời cô nói cả, cô biết ơn họ vì đã cố gắng giúp cô, nhưng cũng cười giễu họ nghĩ quá tích cực cho cô rồi.

Tự giễu vì bản thân còn không biết bảo vệ, để người khác lo lắng.

"Thời hạn cô sống trên thế gian này, chỉ còn gần 2 năm."

—————
-Sư Tử?

Ma Kết và Bảo Bình thất thểu bước ra ngoài sau hàng loạt thông tin khủng bố mình nhận được gây mệt mỏi làm sao. Người xoa xoa mi tâm, người ngáp ngắn ngáp dài mở cửa thì đập ngay vào mắt là chàng trai mái tóc trắng ánh đỏ đang đứng gần cửa.

Mẹ nó, anh thôi hù doạ người được không?

-Anh nghe hết rồi?-Ma Kết gạt bỏ sự bất ngờ sang một bên, nhanh chóng nhớ ra chuyện bất thường khi nãy cả hai đã nghe.

Không có tiếng đáp lại, chỉ thấy người nam nhân kia thở dài, nụ cười trên môi có chút cay đắng. Vừa mới đi làm nhiệm vụ về liền nghe được tin về một cô bé giống Song Ngư từ Fumio, anh liền quẳng mấy cái vết thương nhỏ lớn trên cơ thể đi, chạy một mạch đến đây.

Chỉ là, khi đến liền tình cờ nghe được câu chuyện bên trong, với một thánh nhân mà nói, chỉ cần không phải phòng cách âm, vẫn có thể nghe được như bản thân trực tiếp đứng trong phòng.

Anh chỉ đơn giản vân vê chiếc bánh quy bản thân đã mua như là quà gặp mặt cho cô bé kì lạ kia, nhưng sau khi biết rõ tường tận câu chuyện, anh vừa sốc, vừa cảm thấy bản thân mình quá vô tâm mà chẳng để ý đến em gái.

Anh chỉ sợ, bây giờ mình vào sẽ chẳng thể đối mặt bình thường với cô bé ấy nữa, sợ sẽ làm ra những điều không nên.

-Vào đi, có lẽ cô bé cũng đã đợi anh lâu lắm rồi đấy.-Bảo Bình chỉ tay vào trong phòng, thực ra chính là muốn nói: vô đi, đừng có trốn tránh rồi đẩy cho người ta làm hộ nữa, lười chết tôi rồi.

Sư Tử chỉ cười gượng, gật đầu rồi đi vào.

-Này Ma Kết, cậu muốn đi ăn tối món gì, tớ đãi?

-Chỉ cần quan tâm là vừa đủ trong tiền lương tháng này của cậu là được.

Bọn họ thống nhất với nhau cùng rời đi, có lẽ cũng nên để hai anh em hội ngộ sau bao ngày không gặp, dù chỉ là bản thể.

Bảo Bình bỗng cảm thấy xung quanh có chút khác thường, liền bất giác mà nhìn đến bực tường đằng xa.

Sau đó chỉ lắc đầu, tần suất bản thân gặp ảo giác chẳng lẽ nhiều hơn rồi?

-Nhiệm vụ bên tôi đã hoàn thành, còn cô thì sao, II?

Nam nhân với mái tóc trắng xám dần chuyển về trạng thái nâu rêu, dần dần rời khỏi bức tường mà mình đang đứng sau, nụ cười thập phần gian xảo lại lần nữa hiện về.

Thân phận của hắn cũng sắp được phơi bày rồi.

~Hết chap 22~
Kết thúc Chương 2:
Tiếng súng đầu tiên khơi mào chiến tranh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net